Chương 538: Phòng đấu giá bí ẩn (3)

Tác giả: Mộc Thất Thất

Đào Y Y nhếch nhếch miệng.
“Người đàn ông này ở bên trái tôi, cô ở bên phải tôi, giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng anh ta vẫn có thể nghe được...” Những người ở đây không giống nhau, thật sự có rất nhiều.
Đào Y Y lúc này mới kinh ngạc trừng to mắt.
Không phải lúc nãy đã thận trọng lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông kia rồi à.
Cả hai đều mang mặt nạ, cũng không thấy rõ lắm.
Đào Y Y ngày thường là bông hoa tinh tế trong Ⱡồ₦g kính, hôm nay thật sự đã thấy rất nhiều thứ mới mẻ trên đời.
Năm sản phẩm đấu giá đầu tiên đều rất bình thường.
Cho đến khi vật đấu giá thứ sáu xuất hiện, những người ở phía dưới mới bắt đầu tranh giành.
Một mùi thơm hoa cỏ bình thường lại được đấu giá hơn ba mươi tỷ.
Đào Y Y có chút không hiểu: “Không phải đây chỉ là một mùi hương hoa cỏ sao, có cái gì mà thần bí chứ, vậy mà mọi người đã ra giá đến ba mươi tỷ rồi...” Này cũng không đến mức đó chứ.
Đào Y Y bình thường cũng rất thích sở hữu nước hoa của các loại nhãn hiệu khác nhau, còn có mấy ngọn nến mang mùi hương hoa cỏ.
Nhưng ngay cả nước hoa quý nhất cũng chưa tới mấy tỷ.
Cô ta có một phòng trang điểm, một nửa bức tường ở bên trong đều là nước hoa mà cô ta sưu tầm, hôm nay khi cô ta ra khỏi nhà còn sử dụng một mùi mà mình thích nhất.
“Cái này chắc cô không hiểu rồi.” Vẫn là giọng nói của người đàn ông lúc nãy.
Người đàn ông kia mỉm cười một cái, mặc dù đeo mặt nạ, có thể không thấy được nụ cười kia. Nhưng thính lực của Mộc Như Phương rất tốt, mơ hồ có thể nghe được âm thanh “xùy”: “Vật này à, ai dùng rồi mới biết nó tốt, chậc chậc, là loại thuốc tình dục đắt tiền nhất, nghe nói nó cũng rất hiếm, dùng cái này thì... Sau khi sử dụng hương này, trong lúc quan hệ thì thân thể của người phụ nữ cực kỳ khoái hoạt, dục tiên dục tử gấp mười lần so với không sử dụng. Còn nếu đàn ông dùng cái này, một ông cụ tám mươi tuổi cũng có thể có tinh lực dồi dào, tốt hơn còn có thể có thêm đời sau, những người giàu có đó là những người thừa kế, ai mà không muốn thử nó... cũng có thể thúc đẩy tình cảm vợ chồng.” Người đàn ông ở phía sau khẽ cười.
Cũng không biết là cười vì công dụng của mùi hương này, hay là cười vì sự ngây thơ của hai người phụ nữ ở bên cạnh.
Sắc mặt của Đào Y Y “bóc” một tiếng liền chuyển sang màu đỏ.
Mộc Như Phương cũng không ngờ rằng mùi hương này lại có tác dụng đó, ánh mắt của cô ta hơi mất tự nhiên, may mắn là có mang mặt nạ, cô ta thở dài một hơi. Đào Y Y đưa tay vào bên trong mặt nạ, sờ lên gương mặt nóng hổi của mình.
Ngay trong khoảnh khắc này.
Trong đầu Đào Y Y xuất hiện một chuyện.
Ngày hôm đó rất tối.
Cô ta giúp Mộc Như Phương tìm người, bị kéo vào bên trong một căn phòng rất tối có mùi máu tươi, một người đàn ông có thân thể cực kỳ nóng đè cô ta lại, ૮ưỡɳɠ éρ xâm phạm cô ta.
Cô ta cũng không hề nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông đó.
Cứ như vậy mà mất đi lần đầu tiên.
Mộc Như Phương cầm điện thoại nhập vào một hàng chữ: “Ngài vẫn chưa nói mùi hương này được chế tạo như thế nào?”
Người đàn ông đó quét mắt nhìn dòng chữ, lại nhìn Mộc Như Phương một cái, dường như đang xác định người đeo mặt nạ này có phải là một người phụ nữ xinh đẹp, có khí chất nhưng không biết nói chuyện hay không, hay là kín tiếng quá mức mà không muốn lộ ra thân phận.
Anh ta nói: “Cái này ấy hả, thật sự tôi có biết được một chút.”
Anh ta hơi cười mà nói: “Nếu không thì chúng ta thêm Zalo đi, quen thêm bạn bè mà thôi.”
Đào Y Y nói: “Ai thèm nghe chứ.”
Cô ta vẫn rất đơn thuần đối với mấy chuyện nam nữ này, lúc này trực tiếp che kín lỗ tai lại.
Người đàn ông kia cười ra tiếng.
“Vậy tôi vẫn không nên nói nữa, tôi sợ sau khi nói xong thì các cô cũng không chịu nổi.”
Giá cả của mùi hương cuối cùng là năm mươi bốn tỷ.
Đào Y Y lập tức quay đầu nhìn, nhìn thấy người đàn ông giơ bản mập mạp kia chính là người đấu giá thắng được mùi hương này. Cô lắc đầu, quả nhiên là một người đầy mỡ trong mình, suốt ngày chỉ lo nhớ đến lọai chuyện này.
Bỏ ra năm mươi bốn tỷ để giành được cái này, chậc.
Cô ta nhỏ giọng thì thầm một câu: “Quá lãng phí luôn.”
Lúc trước Mộc Như Phương làm việc bán thời gian, đã từng bưng rất nhiều chén đĩa ở nhiều nơi, cũng đã làm nhân viên tạp vụ, trí nhớ của cô ta cũng rất tốt, cô ta hơi híp mắt nhìn người đàn ông mập mạp này, nhưng cô ta cũng chỉ suy đoán mà thôi, có đều chắc là cô đoán không sai.
Cô lấy điện thoại di động ra nhấn mấy dòng chữ.
“Cô không nhận ra cái tên mập này à? Mỗi lần đấu giá hắn ta đều tăng một tỷ rưỡi, lần nào cũng là mấy người này tranh giành nhau, cuối cùng lại rơi vào tay của tên mập này.”
Mộc Như Phương nhắc nhở như vậy, Đào Y Y cũng phát hiện ra.
Thật sự lần đấu giá nào cũng là mấy người này.
Cũng chưa tới nửa đường đã hạ gục được những người đấu giá, đến cuối cùng là người đấu giá cao nhất.
Từ lúc bắt đầu mùi hương này được đem ra đấu giá đến lúc kết thúc rơi vào trong tay gã mập mạp, đều là mấy người này cạnh tranh với nhau.
“Nếu như tôi đoán không lầm thì tên mập này là quản lý của một nơi phong nguyệt nào đó.”
Đào Y Y nhìn mấy dòng chữ trên điện thoại di động, cô ta mở to hai mắt nhìn.
Hóa ra là như vậy.
Từ những người đấu giá tăng giá vừa nãy có thể nhìn ra được, có mấy người cố định như vậy, cũng không khó đoán, mấy người này chắc là người của thành phố Hải Châu hoặc là người của chốn phong nguyệt nào đó ở mấy thành phố kế bên. Loại hương thần bí này cũng chỉ có thể được sử dụng ở những nơi như vậy, có thể phát huy tối đa tác dụng, như vậy mới không lãng phí...
Hơn ba chục tỷ.
Nếu là cậu chủ của một nhà bình thường nào đó, có muốn trải qua thú vui như vậy cũng sẽ không bỏ cái giá cao như thế để mua một mùi hương.
Đào Y Y nhìn lên sân khấu, vật đấu giá thứ bảy bây giờ được đưa ra: “Mộc Như Phương, sao cô có thể biết vậy?”
Mộc Như Phương nâng tay chỉ vào đầu, ý là dùng não nghĩ.
Đào Y Y phùng miệng: “Hừ.”
Có điều, phòng đấu giá này thật sự rất thú vị.
“Tiếp theo là lò sưởi âm tường bằng đồng được mạ vàng nửa đầu thế kỷ mười tám.”
Vẻ bề ngoài đã được trau chuốt lại, mạ vàng sắc sảo, nó được đặt ở trên mặt đất. Trông giống như một chiếc quạt, nó được chạm khắc hoa văn tinh tế, được trang trí bằng trân châu và bảo thạch, nghe nói là vật phẩm của nữ vương quý tộc.
Giá lúc mở đầu là mười tám tỷ.
Mấy quý phu nhân hào môn ở phía dưới thay nhau cạnh tranh.
Có không ít biệt thự được thiết kế theo phong cách kiểu dáng châu Âu, lò sưởi mạ vàng này nằm trong tường, đặt ở trong nhà rất thích hợp, tượng trưng cho thân phận hoa lệ.
Đào Y Y trừng to mắt: “Không phải cái này cũng có chỗ thần kỳ đó chứ.” Sau khi trải qua kinh nghiệm về mùi hương lúc nãy, ánh mắt của cô ta cứ nhìn chằm chằm vào lò sưởi trong tường mạ vàng trên sân khấu đang phát sáng, hình như là muốn nhìn thấy công dụng không tầm thường của nó.
Mộc Như Phương nhẹ nhàng lắc đầu.
Đây có lẽ là một lò sưởi trong tường bình thường thôi.
Người đàn ông mở miệng: “Chỉ là một cái lò sưởi trong tường bình thường thôi.”
Đào Y Y: “Vậy sao lại có nhiều người tranh giành thế?”
Cô ta còn tưởng cái lò sưởi này có công dụng đặc biệt gì đó.
Giá đã lên đến hai mươi bốn tỷ, do một người phụ nữ mặc Âu phục Channel thướt tha ra giá.
Mộc Như Phương ra dấu: “Chắc là có người thích, muốn giữ làm kỷ niệm.”
Người đàn ông kia nhìn thoáng qua Mộc Như Phương, hình như cũng chú ý đến ngôn ngữ tay của cô, ánh mắt của anh ta cũng chăm chú nhìn vào người phụ nữ này, bên ngoài khoác một cái áo, áo ở trong màu trắng viền ren, quần dài màu đen, nhìn qua là biết đây là một người biết cách ăn mặc, dáng người tinh tế, mặc dù đang ngồi nhưng vẫn có thể đoán được chiều cao chừng một mét sáu mươi lăm, mang mặt nạ trên mặt, tất cả những người ra vào phòng đấu giá này đều mang theo mặt nạ, kể cả lái xe trong phòng và bảo tiêu trên sân khấu.
Mà mặt nạ cũng giống nhau như đúc.
Những người đến đây hình như đều là kẻ có tiền.
Ngay cả khi đó không phải là một người giàu có, cũng nhất định là một người có xuất thân có nguồn gốc.
Nếu không thì một tấm vé vào cửa cũng không có được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc