Dự Tây Âm là cô gái rất đỗi hoạt bát, liến thoắng với Mộc Như Phương cả nửa tiếng không ngừng, Mộc Như Phương biết rất ít chuyện về thế giới bên ngoài, đặc biệt là trong khoảng thời gian này.
Dường như cô chẳng công cụ gì để liên lạc cả.
Dự Tây Âm líu ra líu ríu luôn miệng.
Mộc Như Phương liếc nhìn cái điện thoại trên bàn của cô, mím môi rồi ngẩng đầu lên, đánh mắt nhìn xung quanh, đây là phòng nghỉ ngơi, không lắp đặt thiết bị giám sát, chỉ ngoài hành lang mới có mà thôi, có lẽ là để bảo vệ sự riêng tư của khách hàng.
Cô nhìn quanh quất một vòng rồi đứng dậy đi ra đóng cửa vào.
Dự Tây Âm thấy cô làm vậy mới lấy làm kinh ngạc lắm, Mộc Như Phương thấy cô muốn hỏi bèn làm động tác im lặng, rồi viết lên giấy: "Tôi có thể dùng điện thoại của cô một lát được không?"
Cô nhớ Nặc Nặc quá.
Cô không biết con gái mình ra sao rồi.
Đây là cơ hội tốt nhất trước mắt.
Dự Tây Âm không từ chối mà đưa điện thoại cho cô ngay.
Mộc Như Phương nhận lấy, căng thẳng đến đổ mồ hôi trong lòng bàn tay, cô tựa lưng vào cửa, vừa nghe tiếng bước chân ngoài kia vừa nhập một dãy số.
Dự Tây Âm bị bộ dạng e dè cẩn thận của cô làm cho căng thẳng theo, cười cười rồi cúi đầu xuống đọc cuốn tạp chí trong tay.
Vẻn vẹn vài giây thôi.
Đầu dây bên kia đã có người bắt máy rồi.
Con số này vốn dĩ rất xa lạ, mà giờ đây đã thuộc nằm lòng rồi.
"Xin hỏi ai vậy?"
Bên kia, tiếng nói của Tề Thâm vang lên, trầm thấp từ tính, nghe có vẻ biếng nhác như vừa bị đánh thức dậy từ cơn mơ vậy.
Mộc Như Phương mở miệng, cô không nói được, đang lúc muốn phát ra vài âm tiết để báo cho Tề Thâm biết là cô đấy, đừng tắt máy thì đã nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
Rất đỗi nũng nịu.
"Tam gia, sao anh tỉnh rồi, ngủ thêm lúc nữa đi."
Mộc Như Phương mím môi không lên tiếng.
Hóa ra Tề Thâm còn đang nằm trên giường của một người phụ nữ.
"Ai đấy?" Tền Thâm khàn giọng hỏi, rõ ràng là thấy hơi bực bội vì bị đánh thức.
Cô cắn môi ú ớ vài âm tiết.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, Tề Thâm nhổm người dậy, mặc đồ vào rồi đi ra ban công, nở nụ cười nhẹ nhàng: "Cô Mộc phải không?"
Mộc Như Phương "Ừm" một tiếng.
Tề Thâm là người thông minh, Mộc Như Phương vẫn luôn im lặng, khiến cho anh ta sực nhớ đến: "Nếu cô Mộc không nói chuyện được thì tìm đại cái gì rồi gõ vào đi, nếu chỗ cô không tiện thì không cần lên tiếng đâu."
Mộc Như Phương áp điện thoại sát vào cửa rồi nhẹ nhàng cong đầu ngón tay lên gõ, động tác của cô rất nhẹ, sợ ảnh hưởng đến phục vụ ở ngoài kia.
Tề Thâm: "Không thể nói hả, tiếc thật ha, mặc dù giọng nói của cô không hay gì mấy, nhưng dù gì cũng đỡ hơn bị câm, xem ra Đào Gia Thiên cũng dằn vặt cô không ít nhỉ, cổ họng bị bỏ độc cho câm rồi hử?"
Mộc Như Phương không muốn nói linh tinh với anh ta.
Cô không có nhiều thời gian.
Nhưng lúc này lại chẳng thể làm gì.
Dường như Tề Thâm biết được cô đang nghĩ gì vậy, trêu chọc vài câu rồi nói: "Con gái cô khỏe lắm, có điều bây giờ không gặp được, không ở cạnh bên tôi, con bé khôi phục rất tốt, có điều không đến trường, mời giáo viên về nhà dạy."
Tề Thâm rất cảnh giác: "Số điện thoại này có phải của bạn cô không? Hay là người bình thường có lòng tốt nào đó cho cô mượn?"
Mộc Như Phương sợ Tề Thâm gây phiền toái cho Dư Tây Âm, dù sao đi nữa thì nhà của Tề Thâm cũng nào có sạch sẽ gì, chìm nổi trong lợi ích chốn thương trường, chứ bằng không cũng sẽ chẳng kêu cô đi làm ba cái chuyện trộm cắp tài liệu cơ mật, đem con gái ra uy Hi*p cô, nhưng nói cho cùng thì cũng tính là giao dịch, tôi tình cô nguyện mà thôi.
Đừng đi quấy rầy cuộc sống của Dư Tây Âm thì hơn, vốn dĩ cô và cô gái này cũng chỉ có duyên gặp mặt hai lần mà thôi.
Cô đã biết được tin tức của Nặc Nặc từ miệng Tề Thâm, nếu đã không được nghe giọng con gái thì cũng chẳng cần phải tiếp tục nói chuyện nữa làm chi, cô thẳng tay tắt máy rồi gửi tin nhắn: "Tôi sẽ cố gắng hết sức, hy vọng anh chăm sóc cho con gái tôi tử tế, số điện thoại này là tôi mượn thôi, sau này không dùng nữa."
Mộc Như Phương gửi xong rồi bèn xóa tin nhắn và lịch sử cuộc gọi, trả điện thoại lại cho Dư Tây Âm, nói một câu bằng khẩu hình: "Cảm ơn."