Chương 472: Câu dẫn

Tác giả: Mộc Thất Thất

Đại Lộ nhướng mày: “Đào tiên sinh, tiểu thư này mới xăm xong thôi”. Với lại hoàn mĩ như vậy, Đại Lộ là thợ xăm có tiếng tăm nhỏ trong giới, đối với tác phẩm mà mình vô cùng vừa ý, hiển nhiên là bởi vì người phụ nữ này có da dẻ vô cùng trắng nõn hoàn mĩ, đem bức tranh (Thuốc phiện hoa hồng) như đoạt mắt một cách suồng sã như vậy.
Một người phụ nữ đẹp tuyệt sắc như vậy, một bức tranh hoa hồng phong tình vạn chủng.
Đại Lộ không muốn bởi vì việc người đàn ông sẽ làm tiếp theo, mà làm bị thương hình xăm của cô gái, tránh khỏi giữ màu không đều.
Dù sao, mới xăm xong, cần bảo dưỡng.
Đào Gia Thiên nhìn Đại Lộ: “Ra ngoài---“
Đại Lộ có chút sợ sệt, mặc dù tuổi của cô lớn hơn rất nhiều người đàn ông này, nhưng mà thần sắc của đối phương khiến cô có chút sợ, cô cầm màng bọc thực phẩm ra, giúp Mộc Như Phương bọc lại sau lưng rồi dặn dò: “Không được dính nước, nếu mà tắm phải bọc màng thực phẩm, bình thường phải giữ khô ráo, thường xuyên thông khí”.
Mộc Như Phương gật đầu.
Đại Lộ mang dụng cụ xăm mình rời khỏi.
Trong phòng sách, chỉ còn cô và Đào Gia Thiên.
Mộc Như Phương nằm bò trên sô pha bằng da, trên sống lưng đau đớn, đến từ lớp da trên đang chảy dịch thể, cô từ từ chống hai tay yếu đuối thon dài, như đôi cánh bướm vậy, nhỏ bé run rẩy.
Chống đỡ thân thể.
Tiếng bước chân của người đàn ông đằng sau.
Một bàn tay dần dần vuốt ve sống lưng của cô.
Mộc Như Phương dùng lực khom cánh tay, muốn tìm một chỗ để vịn vào, cánh tay đó nóng bỏng vô cùng, mang theo sự tàn bạo, bọc ở trên da mới xăm xong sau lưng của cô, cổ họng của cô lộ ra run sợ, mặc dù cô bây giờ một câu cũng không thể nói, vẫn phát ra tiếng hơi nhẹ ‘ư ư’.
Đào Gia Thiên dần dần tăng thêm lực ở tay, thân thể của người phụ nữ trước mặt vô cùng hoàn mĩ, cầm bức tranh hoa hồng rực rỡ yêu mị phong tình vạn chủng, tùy tiện suồng xã, dưới tay anh ta là một lớp màng thực phẩm.
Ngón tay của anh cuối cùng rơi trên màng dây leo hoa hồng thần bí cuối cùng.
Mộc Như Phương cắn chặt môi của mình.
Người đàn ông nắm chắc cằm của cô bắt đầu hôn cô, Mộc Như Phương không hiểu, anh đưa cô cho người đàn ông khác, cô đã bẩn như vậy, anh là người sạch sẽ như vậy lại vẫn hôn cô, cô không biết tối đó người đàn ông thần bí đó, trong lòng của Mộc Như Phương cực hận anh ta, lại nghĩ đến lời của Diên Phong nói, anh từng không kể cái gì xông vào trận lửa lớn cứu cô.
Đáy mắt của cô lộ ra nụ cười bi ai.
Sau đó cô dùng lực cắn răng với nhau, mùi máu lan toả trong khoang miệng, đây dường như là khiến anh bực bội, như con dã thú hung dữ, ôm chặt cổ cô, trong môi và răng cô càn quấy, cô càng đau, anh càng không buông tay, càng chiếm hữu với cô mạnh mẽ hơn.
Đợi đến lúc anh phát tiết xong, lấy quần áo vứt cho cô, ánh mắt từ bức tranh hoa hồng rực rỡ yêu diễm sau lưng cô rời đi, tiếng khàn khàn: “Cút ra ngoài—“
Mộc Như Phương mặc quần áo lên, sống lưng đau đớn như lửa, sắc mặt cô nhợt nhạt, môi quả thật như màu hồng diễm của máu, cô đứng dậy, không để ý chỉnh sửa quần áo lộn xộn, dường như là trốn chạy khỏi phòng sách.
Cô lúc này lôi thôi, rơi vào tầm mắt tranh chấp của Bối Na và Ngô quản gia dưới lầu.
Đáy mắt của Bối Na lộ ra sự tức giận không cam tâm, lúc này bị xả hết ra, cô nhìn áo, tóc của Mộc Như Phương lộn xộn, cánh môi tươi đẹp, đẩy Ngô quản gia ra đi qua chỗ cô, vung một cái tát: “Đồ đê tiện không cần mặt mũi, câu dẫn Đào tiên sinh”!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc