Biệt thự Lan Giang mới đến một người giúp việc câm rất xinh đẹp.
Khuôn mặt của Mộc Như Phương, bất kể là khi nào đều mang đến cho cô sự phiền phức.
Công việc mỗi ngày của cô rất nhiều, một mình phải dọn dẹp toàn bộ khu vườn, còn phải lau dọn đài phun nước bên cạnh, có một lần, trong lúc lau dọn, cô bị rơi xuống đài phun nước, đài phun nước lập tức phun nước, cả người cô đều bị ướt.
Mấy người giúp việc thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô liền cười đùa.
“Cô xem, người câm kia bị ngã vào trong đài phun nước.”
“Thật sự ngu ngốc ૮ɦếƭ đi được.” Chị Bối đi qua, cô ta không giống với những người giúp việc bình thường, mặc dù quần áo giống nhau, nhưng dáng người đã lộ ra toàn bộ, cô ta có một phần tư dòng máu Âu Mỹ, nên đường nét khuôn mặt rất sâu, khung xương rất rộng, nhưng ưu điểm là bộ иgự¢ cũng rất to, nhưng khi cô ta nhìn thấy Mộc Như Phương từ trong đài phun nước trèo lên, liền nghiến răng.
Người phụ nữ câm kia chỉ mặc một bộ quần áo màu xám bình thường, khuôn mặt không trang điểm, mặt mộc nhưng lại rất xinh đẹp và thuần khiết, ngay cả dáng vẻ nhếch nhác lúc này, cả bộ quần áo đều bị ướt, dán lên người, nhưng lại để lộ ra toàn bộ dáng người của cô, khung xương cô rất mảnh, rất gầy, nhưng không ngờ được, dáng người lại đẹp như vậy.
Lập tức đôi mắt ghen tị của Bối Na chuyển sang màu đỏ.
Không chỉ cô ta, những người giúp việc khác cũng phát hiện ra.
“Các cô còn ở chỗ này là gì? Còn không nhanh đi làm việc đi.” Quản gia Ngô đi ra.
Mấy người giúp việc lập tức cúi đầu đi làm việc, Bối Na cũng không thể không nghe theo, cô ta nói: “Quản gia Ngô, cô xem người giúp việc mới đến đi, chuyện gì cũng đều làm không tốt, lau dọn một cái đài phun nước còn bị ngã, không bằng để cô ta rời đi.”
Ánh mắt quản gia Ngô sắc bén, sao cô ta lại không hiểu tâm tư của Bôi Na chứ, nhưng cha của Bối Na là vệ sĩ trung thành của nhà họ Đào, Tăng Kim đi theo Đào lão gia, đã từng lập được không ít công trạng, cô ta nói: “Bối Na, những tâm tư không nên có không nên để lộ ra, người giúp việc kia, cô không có quyền.”
Bối Na không cam lòng: “Quản gia Ngô, người giúp việc kia, không phải là bị câm sao, cô tùy tiện để cô ta rời đi, tiên sinh cũng sẽ không biết đâu.”
Quản gia Ngô không để tâm đến cô ta.
Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người Mộc Như Phương ướt sũng, mặc dù nhếch nhác, nhưng có một vẻ đẹp rung động lòng người, khơi dậy ham muốn bảo vệ của người đàn ông, lúc này, đang chăm chỉ lau chùi đài phun nước.
- -----
Mùa này có chút lạnh.
Cả người Mộc Như Phương ướt sũng, mặc dù nước ở đài phun nước đều là lưu động, nhưng cũng không sạch sẽ, cô muốn đi thay một bộ quần áo khác nhưng chưa giặt, cô chỉ có một bộ quần áo cho người giúp việc, không thể mặc quần áo của chính mình, chỉ có thể đợi đến buổi tối, cô mới có thể giặt sạch.
Khoảng thời gian này, vẫn không thấy Đào Gia Thiên đến đây.
Nghe nói, sau khi Đào Gia Thiên sau khi rời khỏi du thuyền Bạch Trú liền đi đến nước Z.
Đến bây giờ vẫn chưa quay lại.
Đã một tháng.
Đã suốt một tháng.
Anh ta vứt cô dưới mí mắt, làm một người giúp việc, Mộc Như Phương không biết người đàn ông này muốn ђàภђ ђạ cô như thế nào, nhưng nếu như chỉ làm một người giúp việc, đối với cô mà nói thì có tính là gì, bởi vì….cô đã từng qua làm công việc khó hơn đây rất nhiều.
“Này, ăn cơm đi.”
Có người gọi cô.
Bọn họ có một nơi ăn cơm cố định, có một phòng ăn cho người giúp việc ở bên ngoài, phải đi bộ 20 phút, một cái bàn hơn hai mươi người.
Mộc Như Phương không ăn cơm ở đây, cô có chút mệt, lấy hộp cơm đi về phòng mình, một nhà kho nhỏ.
Một chiếc giường, một cái bàn.
Từ cửa sổ có thể nhìn thấy mặt trời ở bên ngoài.
Công việc mỗi ngày của cô đều giống nhau, rất nhiều, cô biết, có người có ý làm khó cô.
Ăn cơm xong, cô dùng nước rửa sạch quần áo, sau đó thay quần áo bên trong, lại mặc quần áo ướt lên, đi ra ngoài, thì nghe thấy có người kích động hét lên.
“Cậu Đào đã trở lại…”