“Anh rể, anh rể, anh phải cứu em.”, cô gái đó nhìn thấy khuôn mặt chính diện của Đào Gia Thiên, trước đây khi cô ta xông lại là vì nhìn thấy bóng lưng, vốn nghĩ với sắc đẹp của mình, trốn đằng sau để thoát khỏi sự đuổi đánh của người phụ nữ điên kia, chủ yếu là do bà ta thật sự điên rồi, tay cầm con dao gọt hoa quả, nếu bị đâm một phát thì không dễ chịu chút nào.
Khi nhìn rõ chính là Đào Gia Thiên, cô ta lập tức nước mắt ngắn dài: “Anh rể, thật sự là anh rồi, mau mau cứu em.”
Đào Gia Thiên nhìn khuôn mặt lạ trước mắt, vung tay. bảo vệ lập tức xông đến, đầu tiên là ςướק lấy con dao trên tay bà phu nhân kia, khống chế bà ta, sau đó mới giữ lấy người phụ nữ trước mặt.
Tề Thâm chạy tới.
Đây là yến hội mà anh ta tổ chức.
Xảy ra chuyện như thế này, anh ta đương nhiên phải đứng ra xử lý.
Vốn dĩ yến hội đã sắp kết thúc rồi nhưng cuối cùng lại bị phá hoại thành ra như thế này, kì thực, bao nhiêu năm lăn lộn để được vị trí ngày hôm nay, anh ta thật khó để chấp nhận.
Vị thương nhân kia vội vã chạy đến xin lỗi, ánh mắt Tề Thâm vô cùng phẫn nộ, nói với Đào Gia Thiên: “Đào tổng, lần này thật sự rất xin lỗi.” Ánh mắt anh ta cũng nhìn xuống chiếc điện thoại rơi xuống đất: “Đào tổng, chi bằng…”
“Không sao, Tề tam thiếu gia xử lý tốt mọi chuyện ở đây là được rồi.”, Đào Gia Thiên nói với bảo vệ: “Đi tìm Diên Phong.”
“Vâng.”
“Anh rể, anh rể cứu em, em là Thiệu Kiều, chị em là Thiệu Vy Vy.” Thiệu Kiều bị bảo vệ giữ chặt lấy hai cánh tay, trước mặt rất nhiều người quyền quý và giàu có, cô chỉ cảm thấy bị nhục mạ, nhìn thấy Đào Gia Thiên như nhìn thấy tia hi vọng cuối cùng.
Thiệu Kiều?
Tề Thâm hào hứng nhìn Đào Gia Thiên, xem ra, đây đúng là một màn kịch hay.
Đào Gia Thiên dừng bước, quay người lại nhìn về phía cô gái đó, hơi nhếch môi, ra hiệu với một bảo vệ, anh ta buông tay ra, Thiệu Kiều yếu đuối đứng dậy: “Anh rể, anh không thể không quan tâm em được, em rất nhớ chi.”
Thiệu Kiều và Thiệu Vy Vy ngũ quan đúng là có chút giống nhau.
Đào Gia Thiên nhìn cô ta, nhưng chỉ vài giây rồi bỏ đi ngay, dặn dò với bảo vệ: “Đưa cô ta tới phòng nghỉ ngơi.”
“Dạ.”
Bà vợ kia thấy mọi việc được hóa giải như vậy, không cam tâm: “Dựa vào đâu chứ, con hồ ly tinh đê tiện đó, quyến rũ chồng tôi, thật là đáng ghét.”
Ông chồng mặt mày xám xịt đưa bà vợ rời khỏi.
Đào Gia Thiên nhau mày, trong phòng tiệc những người vây lại xem náo nhiệt đã giải tán rồi, dù sao đây cũng là nơi sang trọng, âm nhạc vang lên, nhân viên nhanh chóng đến dọn dẹp, các cô tiểu thư thì túm tụm lại cùng nhau uống rượu nói chuyện và bàn tán về chuyện xảy ra vừa rồi.
“Gia, anh tìm tôi?”
Diên Phong nhận được điện thoại của bảo vệ liền lập tức chạy đến.
Nhìn thấy khuôn mặt trầm lặng của Đào Gia Thiên.
Diên Phong ở bên ngoài, không biết trong này xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nghe bảo vệ kể lại, một mớ hỗn độn.
“Đưa điện thoại cho tôi.”
“Vâng.”, Diên Phong lập tức đưa điện thoại của mình ra.
Đào Gia Thiên mở danh bạ, không có số của Mộc Như Phương: “Số của Mộc Như Phương đâu?”
“Gia, số của Mộc Như Phương, chỉ có anh có.”
Chỉ có anh ta có…
Đào Gia Thiên nắm chặt lấy điện thoại, trầm tư, có một cảm giác gì đó rất kỳ lạ, bất an?
Không, anh trước giờ chưa từng có cảm giác này!
Áp lại cảm giác này, anh nói: “Đi tìm cô ấy.”
“Dạ!”
Diên Phong không biết là đã xảy ra chuyện gì nhưng lập tức hạ lệnh, hai mươi phút sau, bữa tiệc kết thúc, Diên Phong mới quay trở lại, nói: “Gia, tìm thấy cô Mộc rồi.”