Một tuần sau, ở Hoàng Đình, Mộc Như Phương cầm theo khay rượu bước ra ngoài phòng, Tô Na dẫn theo mấy cô gái trẻ ăn mặc hở hang bước vào, đúng lúc chạm mặt nhau.
Tô Na chào hỏi cô một câu.
Mộc Như Phương bước ra, điện thoại truyền đến thông báo của tổ trưởng: “Phòng 12068, hai đĩa trái cây, một chai rượu.”
Mộc Như Phương theo lời dặn đến hầm rượu sau đó lấy hoa quả, mang đến phòng đã chỉ định.
Cô làm việc đến tận 12h đêm, đột nhiên cảm thấy phần bụng có chút khó chịu, lúc tối uống một cốc nước lạnh, đi vệ sinh mới phát hiện kinh nguyệt đến sớm, thảo nào bụng đau như vậy.
Cô ta nhớ lại mấy lần sau khi quan hệ với Đào Gia Thiên, cô đều nhanh chóng uống thuốc tránh thai.
Chắc tại do tác dụng của thuốc.
Kinh nguyệt không đều, lần này lại đến sớm rồi.
Cô không chuẩn bị trước, dù gì nó đến sớm những một tuần, cô cố gắng chịu đựng, đúng lúc đó một cô gái trẻ mặc váy ngắn nhung xanh bước vào, chính là một trong những cô gái mà Tô Na đã dẫn vào lúc nãy.
Cô ta đang trang điểm.
Nhìn thấy Mộc Như Phương dựa sát vào tường lấy tay ôm lấy bụng, cô ta hơi chau mày, sau đó lấy trong túi ra một miếng băng vệ sinh, đưa cho cô. Mộc Như Phương nhỏ nhẹ nói cảm ơn, cô gái kia ừ một tiếng, nhìn cô một lát rồi bỏ đi.
Mộc Như Phương trở về phòng nghỉ ngơi của nhân viên, rót một cốc nước nóng, vẫn chưa uống được mấy ngụm, lại có điện thoại của tổ trưởng gọi đến: “Như Phương à, tầng 16 phòng 35, một trái cây, một nước ép.”
Cô lập tức đứng dậy đi đến thang máy, được biết đối phương là một nhóm các quý bà đang đánh bài, bảo cô đem đến hoa quả và nước ép: xoài ép và lựu ép. Tuần này Mộc Như Phương rất ít khi đến tầng 16.
Vì mỗi lần đến đây cô đều có cảm giác nghẹt thở.
Đào Gia Thiên ở đây.
Tầng 16 là địa bàn của mấy công tử thiếu gia.
Cô sợ lại gặp phải Đào Gia Thiên, chưa biết chừng còn sẽ bị anh ta nhục mạ.
Cô cầm trên tay khay đựng đồ đứng trước cửa, mở cửa ra, bước vào trong, cúi đầu đến trước chỗ bàn trà, đặt xuống đĩa hoa quả và nước ép.
Mấy quý bà đó đang đánh mạt chược, ánh đèn lờ mờ.
Mộc Như Phương đứng sang một bên, trong đây toàn tiếng mấy bà đánh mạt chược, tán gẫu, nói chuyện về chồng mình, chuyện ông ta lại ra ngoài bao nuôi tình trẻ.
Đột nhiên cửa phòng mở ra, mấy bà ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ vừa bước vào: “Chị Tống tới rồi.”
Một ánh mắt hung hãn nhìn thẳng vào Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương toàn thân cứng đờ, ngẩng mặt lên liền nhìn thấy bà Tống Như Tẩm, khoảnh khắc đó, người cô như đóng băng, lần này còn đáng sợ hơn cả khi gặp Đào Gia Thiên, tim cô đập liên hồi.
Không ngờ lại gặp phải bà Đào...
Mộc Như Phương không biết có phải số phận đang đùa giỡn với mình không.
Bà Đào đứng ở góc tường nhìn chằm chằm vào cô, cho dù là ánh đèn mập mờ thì cũng không thể che khuất cô gái đang mặc đồng phục nhân viên, khuôn mặt xinh đẹp rung động lòng người, chính là gương mặt này đã ςướק mất hồn phách của con trai bà.
Cam tâm tình nguyện ૮ɦếƭ vì cô ta!
-
Mộc Như Phương vội vã chạy xuống lầu, cô lúc này rất hoảng sợ, trong ấn tượng trước kia của cô, một người như Tống Như Tẩm chắc chắn sẽ không đến một nơi như thế này, dù là vui chơi đánh một ván mạt chược, cũng không.
Người như bà ta sẽ chỉ đến những nơi sang trọng cao quý.
Cô lảo đảo chạy xuống lầu, suýt vấp ngã, bà Đào tàn nhẫn như thế nào, cô là người hiểu rõ.
Lúc ở trong tù, bà ta đã muốn Gi*t cô.
Rồi lại định bán cô sang Đông Nam Á.
Đều là do bà ta ngấm ngầm thực hiện.
Nếu bà ta biết cô ở đây, chẳng phải là cũng biết chuyện của Nặc Nặc, cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ rời khỏi Hải Châu, đây là nơi cô thân thuộc nhất, cảm thấy ấm áp nhất.
Một mình cô mang theo Nặc Nặc, không biết phải đi về đâu.
Nhưng cô lại may mắn vì bà Đào chịu giữ lại tính mạng của cô.
Tô Na đang đi lên lầu, tay cầm điện thoại, đột nhiên va phải ai đó, cô kêu lên: “Vội vội vàng vàng làm gì vậy?”
Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu chính là Mộc Như Phương, nắm lấy tay cô ta: “Em sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Mộc Như Phương nắm lấy tay Tô Na: “Chị Na, em phải... Em có việc... Em phải đi trước đây.” Cô vội vã chạy xuống tầng trong sự ngỡ ngàng của Tô Na, còn chưa kịp thay quần áo, vừa gọi điện thoại cho Nặc Nặc, vừa chạy ra phía cửa ngoài.
Hai người mặc áo đen ngăn cản cô lại.
Mộc Như Phương hồn bay phách lạc.
Nhìn hai người mặc áo đen kia.
“Cô Mộc, phu nhân nhà tôi mời cô quay lại.”