Mộc Như Phương nhìn con gái ngủ thi*p đi.
Cô đưa tay nhẹ nhàng sờ lấy gương mặt con gái, cúi đầu hôn một chút, nhìn dáng vẻ ngủ ngọt ngào của Nặc Nặc, khóe môi Mộc Như Phương khẽ mỉm cười.
Cô xuống giường, đi tới trước bàn sách, từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển từ điển dày, bên trong kẹp mấy tấm hình.
Bởi vì kẹp ở đó thời gian khá lâu, cho nên màu sắc của tấm hình vẫn rất đẹp, bức ảnh dường như đã được ép qua, đây là một tấm ảnh cưới thu nhỏ.
5 tấm ảnh chụp.
Cô len lén đặt ở trong sách.
Trên tấm ảnh cô mặc áo cưới màu trắng, kéo tay Đào Gia Thiên, trên khuôn mặt luôn lạnh lùng của hắn hiếm khi thấy mang theo một tia dịu dàng.
Đó là hôn lễ cách đây bốn năm.
Bọn họ chụp một vài tấm ảnh cưới làm kỷ niệm.
Mộc Như Phương ánh mắt nhàn nhạt, ngón tay chạm vào khuôn mặt người đàn ông trên bức ảnh, dừng lại hai giây, cô xé bức ảnh và ném vào trong thùng rác.
Sau đó yên lặng quay trở lại giường nằm, nhắm mắt lại.
- ---
Đào Gia Thiên rời khỏi giải trí Đông Hoàng, về tới Đào thị, Mộc Như Phương cảm thấy toàn bộ sinh hoạt đều trở nên hoàn hảo, mặc dù buổi tối đôi khi ở hộp đêm sẽ gặp hắn, nhưng cô sẽ tận lực tìm cách né tránh, cố gắng không đi lên tầng 16, trong nháy mắt thời gian một tháng trôi qua, cũng giống như ngày thường.
Giọng nói của Mộc Như Phương đã tốt hơn rất nhiều, tiếng nói khàn khàn nhưng không còn mãnh liệt như trước, hoàn toàn thay đổi giọng điệu, trong giọng nói khàn khàn mang theo một chút lười biếng, giống như tiếng nói của rượu và thuốc lá, đối với sự thay đổi này, Mộc Như Phương cảm thấy ngoài ý muốn, đồng thời trong lòng cũng âm thầm thấy may mắn.
Ban ngày, cô dùng thân phận Lý Uyển để làm người dọn dẹp ở Đông Hoàng, ban đêm, cô dùng thân phận của mình ở Hoàng Đình, thời gian trôi thật yên tĩnh và bình yên.
Nhưng lòng của cô lại lo lắng.
Bởi vì dù cho cô có cố gắng làm việc như vậy, cũng không có cách nào sớm thích lũy được tiền đủ cho Nặc Nặc.
Mỗi lần nhìn thấy Nặc Nặc vì đau khuôn mà khuôn mặc tái nhợt, trong lòng của cô đau như dao cắt, Nặc Nặc là bị bệnh tim, là bẩm sinh.
Cô thà chấp nhận người đau khổ chính là mình, tại sao lại muốn tra tấn con gái của cô.
Vào thứ bảy, cô đưa Nặc Nặc đi khám một chuyến ở bệnh viện nhân dân Hải Thành, làm kiểm tra cặn kẽ, sau đó cầm hai lọ thuốc nhập khẩu, cô nhìn số dư còn lại trong thẻ, lông mày nhíu chặt lại.
Mộc Như Phương không muốn để cho con gái nghe được chuyện này cho nên để y tá ôm Nặc Nặc đi ra ngoài trước, đang cùng bác sĩ trò chuyện.
Bác sĩ nói: "Đề xuất của tôi là nên mau chóng làm phẫu thuật, gánh nặng ở trái tim cô bé ngày càng lớn, và gánh nặng càng lớn thì khi phẫu thuật, tỉ lệ thành công càng thấp."
Mộc Như Phương làm sao mà lại không biết những điều đấy?
Nặc Nặc rất nhanh đã lên 4 tuổi.
"Tôi đã biết, thưa bác sĩ."
- ---
"mẹ ơi, con không thích tới đây, chúng ta về sau đừng tới nơi này được không?" Nặc Nặc cầm tay Mộc Như Phương, ngẩng đầu lên bất mãn bĩu môi.
Cô bé không thích tới đây, nơi này thật đáng sợ, hương vị lạ, mỗi lần đều có các loại máy móc, còn có rất nhiều cô chú mặc quần áo trắng.
Còn sẽ có người dùng kim để lấy máu của cô.
Rất đau.
Mộc Như Phương nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, mang theo Nặc Nặc đi ra bệnh viện: "Nặc Nặc, mẹ ơi dẫn con đi công viên chơi trò chơi nhé, chúng ta có phải rất lâu rồi không đi chơi đúng không? Hôm nay mẹ ơi được nghỉ, dẫn con đi chơi có được không?"
Cô không hi vọng tuổi thơ của Nặc Nặc quá mức đơn điệu, cô mắc nợ Nặc Nặc rất nhiều, không cho cô bé một thân thể khỏe mạnh, không cho cô bé một gia đình hoàn chỉnh.
Con mắt Nặc Nặc lóe sáng lên, trẻ nhỏ đều thích đi chơi công viên.
Nhưng là cô bé rất nhanh liền cúi đầu nói: "Nặc Nặc không muốn đi, Nặc Nặc muốn về nhà, sân chơi quá tốn tiền, Nặc Nặc không nên đi."
Mộc Như Phương đương nhiên biết trong lòng Nặc Nặc nghĩ gì, cô cực kỳ khó chịu, là cô không đúng, Nặc Nặc quá mức hiểu chuyện để lòng cô cực kỳ chua xót, cô cái gì cũng không cho được Nặc Nặc, cô cố nén hốc mắt chua xót: "Nhưng mẹ ơi muốn đi, Nặc Nặc chơi cùng mẹ ơi có được hay không?"
- ---
Cả một buổi chiều đều ở công viên giải trí dành cho trẻ em, Mộc Như Phương chơi cùng Nặc Nặc rất nhiều, tóc của cô bé đều trở nên ẩm ướt, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, Mộc Như Phương lấy khăn tay nhẹ nhàng lau trán Nặc Nặc: "Nặc Nặc, chúng ta đi cưỡi đu quay ngựa đi."
"Vâng!"
Trong công viên giải trí rất nhiều người, đặc biệt là cuối tuần, Mộc Như Phương mang theo Nặc Nặc chơi đến tận 5 giờ chiều, cô tính thời gian trước khi đi làm việc ở Hoàng Đình, trước tiên cần đưa Nặc Nặc về chuẩn bị cơm tối.
Cô cũng không muốn quá mức làm phiền phức người khác, thế nhưng là tình trạng cơ thể Nặc Nặc không thể không có người ở cạnh, cô đành phải đem Nặc Nặc gửi đến nhà dì Lý ở bên cạnh, sau đó đặt dưới ghế sô pha một ngàn đồng.
- ---
Lúc Mộc Như Phương đi Hoàng Đình làm việc, thay xong quần áo, đã bị Đào Gia Thiên nhận ra, cô muốn giữ kín thân phận "Lý Uyển" vào ban ngày.
Hắn thường xuyên ra vào nơi này, cho nên cô càng phải thận trọng, mặc quần áo lao động của nhân viên tạp vụ đi tới, bưng khay rượu đi và bắt đầu làm việc.
Tầng 16
Phòng khách hạng Kim cương.
Sương mù mê ly, ánh đèn sặc sỡ chiếu vào những người trong hộp đêm.
Giám đốc quan hệ xã hội Suna mang theo bốn năm người phụ nữ trẻ đi vào, cười tủm tỉm: "Trương tổng, đây đều là người mới tới, ngài nhìn xem hài lòng không?"
Người đàn ông được gọi là Trương tổng đưa tay chỉ một người mặc váy trắng: "Chọn ngươi, tới, hầu hạ Đào gia cho tốt."
Suna lập tức cười, đều là người tốt: "A Tuyết, còn không mau đi qua." Nói xong ánh mắt rơi người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghê salon bằng da thật kia, bị một đôi mắt lạnh lùng nhìn đến sợ hãi.
Cô cũng coi như đây là chuyện thường thấy, vị này bất luận từ tướng mạo hay thân phận đều là tôn quý vô cùng.
Đến ngay cả ông chủ Hoàng Đình cũng phải nể mặt ba phần.
Người được gọi a Tuyết đỏ bừng mặt, thật nhanh nhìn thoáng qua, ánh mắt rơi vào người đàn ông tuấn mỹ vô song, là một đôi mắt long lanh, dịu dàng, mấy người còn lại đều chia ra đi đến ngồi bên mấy người đàn ông khác.
Trong lòng đều hâm mộ a Tuyết.
Có thể hầu hạ người đàn ông tuấn mỹ như vậy.
A Tuyết đi đến bên cạnh Đào Gia Thiên, ngồi quỳ chân ở trên thảm, tiếng nói ỏn ẻn, một đôi mắt đầy mê hoặc: "Đào gia, em rót rượu cho Đào gia."
Người đàn ông chấm gạt tàn thuốc lá, đạm mạc ngước mắt: "Trưởng thành chưa?"
A Tuyết lập tức đỏ mặt: "Chưa..."
Nói xong một đôi tay mềm mại bưng chén rượu, ở chỗ này được dạy bảo nhiều, sẽ học được các loại mánh khóe, người đàn ông trước mặt này, không thể nghi ngờ, hẳn là một người cực kỳ ưu tú, nếu là lọt vào mắt của anh ta… cuộc sống sau này hẳn không cần lo lắng
A Tuyết cánh tay nhẹ nhàng run lên một cái, vừa vặn lực đạo rất chuẩn, một giọt rượu đỏ rơi trên chiếc quần tay của người đàn ông này, cô cúi đầu, đưa lưỡi ra khẽ liếm chiếc quần tây, nhẹ nhàng ʍúŧ thỏa thích, thỉnh thoảng phát ra âm điệu mê hoặc: "Đào gia..."
Tiếng nói của cô mê hoặc kiều mị, tư thế mềm như rắn nước.
Là đàn ông trong lòng đều sẽ ngứa ngáy, nhưng là Đào Gia Thiên sẽ không, ánh mắt của hắn vẫn như cũ lạnh băng, khuôn mặt lạnh lùng không gợn sóng, mặc dù dáng dấp của a Tuyết không tính là quá xinh đẹp, nhưng là tuổi trẻ kiều nộn, càng là kẻ có tiền càng có loại đam mê này, a Tuyết cũng là thỏa thích khoe khoang sở trường của mình, thế nhưng lúc đối đầu với đôi mắt lạnh lùng của Đào Gia Thiên, a Tuyết có chút run rẩy: "Đào… Đào gia..."
Đào Gia Thiên nhàn nhạt mở miệng: "Ném đi —— "