Hôm thứ hai.
Mộc Như Phương nghe thấy tin tức Đào Gia Thiên rời khỏi Đông Hoàng, đây chính là tin tức cô nhận được mà thấy vui nhất cả tuần này.
Cho nên hôm thứ hai, Nặc Nặc muốn cô đưa đi công viên, cô liền đồng ý, buổi chiều mua cho Nặc Nặc một chút đò ăn vặt mà cô bé thích, sau đó đưa cô đến công ty, Đông Hoàng không hề có quy tắc không được đưa trẻ con đến, mặc dù chuyện lần trước Nặc Nặc làm bẩn đồ Đào Gia Thiên, công ty cũng không có đổi quy tắc này.
Mộc Như Phương không có đưa Nặc Nặc đi vào trong phòng nghỉ ngơi, mà là ở gần bên cạnh mình, lúc cô lau cầu thang, lót một thảm êm trên cầu thang, chuẩn bị truyện và đồ ăn vặt, để Nặc Nặc ở đây đợi.
Chỉ cần cô dọn sạch tầng 66 liền xong rồi, công việc mấy ngày nay không hề nặng nề.
Bởi vì Đào Gia Thiên cần rời khỏi đi, cô cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng rồi.
Dường như cuộc sống đều bắt đầu tốt lên.
Mộc Như Phương một bên lùi một bước một bên cùng Nặc Nặc nói chuyện: “1+1 bằng mấy”.
Nặc Nặc đếm ngón tay: “2”
“2+2 thì sao”?
Nặc Nặc tiếp tục đếm ngón tay: “4”!
“4+4 thì sao”? Mộc Như Phương dừng động tác, ngẩng mắt nhìn Nặc Nặc: “Nặc Nặc có thể tính ra không”?
Nặc Nặc lần này tính chậm đi: “8.. Nặc Nặc có phải trả lời rất đúng không”.
“Nặc Nặc thật giỏi, vậy…” Đáy mắt của Mộc Như Phương lóe lên sự giảo hoạt: “8+8 thì sao”?
Bạn nhỏ Nặc Nặc đếm ngón tay một lúc, gây khó khăn cho cô bé rồi.
Ngón tay không đủ.
Mộc Như Phương đứng ở cửa cầu thang cười.
Đột nhiên nghe thấy có giọng của người đàn ông từ đầu cầu thang truyền đến: “16”.
Mộc Như Phương ngây người.
Nắm chặt cây chổi ở lòng bàn tay.
Đào Gia Thiên, không phải nói anh cần đi khỏi Đông Hoàng sao.
Nặc Nặc còn đang ở trên tầng—
૮ɦếƭ rồi.
Nặc Nặc quay người, nhìn thấy người đàn ông đứng sau mình, tay nhr của cô bé che môi, đây không phải chú bị cô làm bẩn đồ sao?
“Chú—“
Đứa trẻ trừng mắt, đứng dậy, tay nhỏ vung vẩy hét lên: “Chú”.
Đào Gia thiên nhìn cô gái nhỏ, mặc áo khoác màu hồng, cặp một cặp tóc dâu tây trên đầu, xem ra bên ngoài rất đáng yêu.
Đáy lòng anh mềm ra vài phần: “Ừ”.
“Chú thật lợi hại à”.
“Nặc Nặc cũng rất giỏi”.
Anh không phải là người thích trẻ con, nhưng đối với cô bé mềm mại trước mặt này, anh lại có chút cảm thấy, cô bé này thật đáng yêu.
Mộc Như Phương gấp gáp đi đến, chặn trước mắt Nặc Nặc: “Đào…Đào tổng”.
Giọng khàn của cô, nhưng mà đối với lúc trước đã tốt nhiều rồi, giọng cũng nổi hơn rất nhiều.
Nhưng ánh mắt tự ti vẫn vậy.
Đào Gia Thiên nghe tiếng ở bên tai, cảm thấy giọng này có chút xa lạ, còn có chút quen thuộc, nước hoa kích mũi lần này, anh cũng rất ghét loại mùi này.
Mùi nước hoa đường tục.
Mộc Như Phương không có đeo khẩu trang, là cô cố ý, cười moojt cái, vốn dĩ mặt mang vết sẹo bởi vì nụ cười mà sẹo càng xấu xí, có ý tiến sát gần bên cạnh Đào Gia Thiên một chút.
Cô biết anh ghét nhất chính là phụ nữ cố ý dựa gần để nịnh bợ.
Quả nhiên như cô dự liệu, ánh mắt của Đào Gia Thiên lộ ra chán ghét, anh vốn dĩ thấy Lí Uyển này tuy xấu xí, nhưng mà thuận mắt một chút, con gái cũng là đáng yêu, thật không ngờ, phụ nữ này cũng tồn tại tư tương vinh hoa phú quý, anh rất cahwns ghét loại phụ nữ như này, người đàn ông cười lạnh rồi quay người.
Mộc Như Phương nhìn bóng anh rời đi, đeo vào khẩu trang, cúi đầu ôm Nặc Nặc, chìa tay sờ tóc của Nặc Nặc: “Nặc Nặc, mami tiếp tục làm việc đây”.
“Vâng ạ”.
- -
Buổi tối Mộc Như Phương tắm cho Nặc Nặc, Nặc Nặc ngồi trên giường: “Mami, chú sáng nay có phải là bố không”.
Mộc Như Phương nhìn Nặc Nặc, đồng tử của cô co rút mãnh liệt, dường như giọng đều có chút run: “Nặc Nặc, con lại nói gì vậy….”
Nặc Nặc sao có thể biết Đào Gia Thiên là bố của cô bé chứ.
Mộc Như Phương rất nghiêm túc nhìn Nặc Nặc: “Nặc Nặc, con có biết là không được nói bừa không”!
Nặc Nặc nhìn dáng vẻ rất nghiêm túc của cô, dường như là có chút sợ: “Mami, mẹ nắm cánh tay Nặc Nặc đau quá”.
Mộc Như Phương lập tức buông tay đau lòng ôm cô bé: “Xin lỗi Nặc Nặc, xin lỗi con”.
“Mami, con thấy bên trong sách của mẹ nhìn thấy ảnh của chú đó, là ảnh của mẹ với chú ấy, chú có phải bố không”.
Bức ảnh?
Mộc Như Phương cắn răng, hốc mắt đỏ lên: “Không phải, Nặc Nặc chú ấy không phải bố con, chú ấy là một….một người xa lạ”.
“Nhưng mà, mami bố của Nặc Nặc đang ở đâu? Nặc Nặc vì sao không có ba”. Cô bé cúi đầu rất không vui.
Mộc Như Phương nhắm mắt, ôm con gái, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Ba củ Nặc Nặc ở nơi rất xa, đợi đến lúc Nặc nặc lớn hơn một chút bố sẽ đến tìm Nặc Nặc thôi”.
Chủ đề qua đi rất nhanh, cô bé hỏi: “Mami, mami vì sao ở công ty cần đeo khẩu trang, mami rất xinh đẹp sao phải đeo khẩu trang, bọn họ đều nói mami rất xấu, nhưng mami là đẹp nhất”.
Mộc Như Phương cười nhẹ nhàng, cả người đều đang tỏa ánh sáng, trong sáng xinh đẹp: “Bửi vì mami cần công việc, mami chỉ muốn yên ổn làm việc, mỗi ngày đều ở cạch Nặc Nặc.
Nặc Nặc ôm eo của cô: “Còn có bố, mami không phải nói bố sẽ trở về sao? Chúng ta sẽ sống cùng bố”.
Đồng tử của Mộc Như Phương ảm đạm, nhưng mà nhìn dáng vẻ ing đợic ủa con gái như vậy: “Ừ, chúng ta cùng nhau sống”.