Mang thai được gần 5 tháng.
Thời gian bây giờ của Cố Nhã Thiển đều giành để nói chuyện với em bé trong bụng, cân nặng không có thay đổi nhiều, nhưng Tô Ngọc Kỳ vẫn luôn căn dặn dì giúp việc trong nhà phải làm nhiều món ăn cho cô, phản ứng mang thái của cô vẫn tốt, có lẽ đã có kinh nghiệm một lần rồi, nên không đặc biệt rõ ràng, khung xương của cô hết sức nhỏ, nên thêm một ít thịt cũng vẫn có chút gầy.
Buổi sáng, Tiêu Tuyết và Sở Vận có đến thăm cô, cô đã nhớ lại những chuyện xảy ra với Sở Vận và Tiêu Tuyết, rất kích động, mỗi lần nhìn thấy Sở Vận và Tiêu Tuyết, đều có thể nhớ lại những chuyện tốt đẹp trong quá khứ, cô rất cảm ơn Tiêu Tuyết, cảm ơn hai người bạn này.
“Nhã Thiển. Mấy ngày trước tôi có nhận được một tin nhắn.” Tiêu Tuyết bây giờ đã quen hơn với hai từ “Nhã Thiển, rất quen gọi như vậy: “Tống Ánh San, cô vẫn còn nhớ chứ!”.
Đối với cái tên Tống Ánh San, Cố Nhã Thiển đương nhiên là nhớ, nếu như không phải là vì Tống Ánh San, có lẽ cô và Tô Ngọc Kỳ sẽ không có nhiều khó khăn như vậy.
“Ừ, cô ta sao rồi?”
Sau khi Cố Nhã Thiển khôi phục lại trí nhớ, cô biết Tống Ánh San đã bị điên và đang ở bệnh viện tâm thần, có chút thổn thức thở dài.
“Cô ta hả.” Tiêu Tuyết thở dài: “Nghe nói mấy ngày trước cô ta nhảy xuống từ tầng cao nhất của bệnh viện, không cứu được.”
Mặc dù Tô Ánh San không phải là một người có gì phải thương tiếc, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, cũng khiến Tiêu Tuyết có chút cảm thán.
“Bây giờ tìm kiếm hot trên FB đều là tin tức của cô ta, sáng nay tôi cũng mới thấy.”
Cố Nhã Thiển mở FB, liền nhìn thấy ngay trên đầu hotsearch là tin tức nhảy lầu của Tô Ánh San, nhìn qua một cái, cũng đã từng hoạt động trong giới giải trí một thời gian, bây giờ rơi vào tình trạng như này, cũng là cô ta tự tìm đến, người, lòng tham không đáy, tự hại mình.
Tiểu Ngũ từ trên lầu chạy xuống, chơi với Sở Vận một lúc, Sở Vận nuôi Tiểu Ngũ hai năm, tình cảm rất sâu đậm.
Gần 10h sáng Tiêu Tuyết phải đi, buổi chiều có một buổi truyền hình trực tiếp, trước khi rời đi, Cố Nhã Thiển nhớ lại những chuyện của Mộ Như Phương, hỏi một câu.
Vẻ mặt của Tiêu Tuyết có chút cứng lại: “Tôi đến tìm Đào Gia Thiên, anh ta nói anh ta cũng không biết Mộ Như Phương ở đâu, nhà họ Đào gần đây có một đứa bé, tôi cũng không biết, đấy có phải con của Mộ Như Phương hay không, nếu như đúng, Đào Gia Thiên cũng quá tàn nhẫn rồi, Như Phương đã sinh cho anh ta một đứa con, anh ta vẫn đối xử với cô ấy như vậy.”
Sau khi Tiêu Tuyết và Sở Vận rời đi, Cố Nhã Thiển ngồi trên ghế ngả, cô cho Tiểu Ngũ ăn một ít thịt gà, nhớ lại khi ở thành phố Vân Châu, Mộ Như Phương yêu cầu cô thiết kế một chiếc váy cưới, muốn gả cho một người tên Tố Cao Hằng, là một ông chủ nhỏ của một công ty bình thường, còn ở bên cạnh Đào Gia Thiên, là thiên kim tiểu thư nhà họ Ngu.
Ngay cả năm đó Như Phương thật sự sai, không nên hạ độc anh ta trong hôn lễ, nhưng anh ta làm sao có thể tàn nhẫn, khiến cô kết hôn với người khác.
Cô không biết trước đây Mộ Phương Nam với Đào Gia Thiên xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết, lúc đó Mộ Như Phương rất đau khổ, nhưng cô không tìm được cô ấy.
Bữa tối, cùng nhau ăn cơm ở nhà họ Tô.
Cố Nhã Thiển đến trước, đến 6h45 Tô Ngọc Kỳ mới đến, bên ngoài đang mưa, từ lúc xuống xe đến khi vào trong phòng, trên vai người đàn ông đã dính không ít nước mưa, Tô Ngọc Kỳ cởi bộ tây trang đưa cho người giúp việc.
Đi đến cẩm tay Cố Nhã Thiển, Tô lão phu nhân cười nói: “Đã về rồi, đợi cô cháu đến, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Lục Biệt Nam và Hàn Lê cùng nhau tới, rõ ràng vì sự quay về của con gái, mọi người tốt lên rất nhiều, bất kể nước da hay tinh thần.
Tô lão phu nhân rất vui vẻ và yên tâm, cuối cùng cả gia đình cũng đã được đoàn tụ.
Hàn Lê làm bên cạnh Cố Nhã Thiển, Lục Biệt Nam ở phía bên kia, bữa tối rất phong phú, Tô Ngọc Kỳ gắp mấy miếng sườn xào chua ngọt vào chiếc bát ở trước mặt cô.
Mặc dù trạng thái tinh thần Lục Biệt Nam tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn trong giai đoạn hồi phục, ngoài Hàn Lê, chỉ có một chút ấn tượng với lão phu nhân, đối với Tô Ngọc Kỳ và Cố Nhã Thiển hoàn toàn không có nhận thức.
Ăn cơm xong, thời tiết mát mẻ, mưa vừa mới ngừng, Hàn Lê dìu Lục Biệt Nam đi dạo trong sân, Cố Nhã Thiển cũng đi ra ngoài, cô nhìn thấy chiếc xích đu trong sân, muốn chơi một chút, bị Tô Ngọc Kỳ ngăn lại: “Bây giờ em còn dám chơi cái này sao?”
“Làm sao mà em không dám, không phải có anh rồi sao?”
Chiếc đu quay trong sân được là từ trước đó, Tô Ngọc Kỳ trước tiên đi thử một chút xem có tốt không, sau đó mới đặt Cố Nhã Thiển ngồi lên, đứng sau lưng cô, đẩy nhẹ, lưu động không lớn.
Cố Nhã Thiển ngẩng đầu lên, nhìn những ngôi sao trên bầu trời.
Cô nhớ Tùng An.
Nhớ mẹ.
Nhớ ông ngoại.
Đưa tay ra, chạm vào cổ, chiếc vòng này là Tô Ngọc Kỳ tặng, cô đột nhiên mỉm cười, người đàn ông đứng sau lưng cô: “Sao thế?”
Cố Nhã Thiển quay mặt lại: “Anh còn nhớ, có một lần anh hiểu lầm chuyện về chiếc vòng cổ này không?” Cô chỉ nhớ chiếc vòng này là Cố Tùng An đưa cho cô, em trai của cô.
Tô Ngọc Kỳ cầm lấy sợi dây chuyền, đôi mắt thấp và sâu, mỉm cười: “Đương nhiên là nhớ rồi.” Cúi xuống ôm cô từ phía sau: “Lúc đó anh cũng quá tức giận, còn trách anh không?” nghiêng mặt qua, chạm nhẹ vào má của người phụ nữ.
“Em còn cho rằng anh quên rồi, làm sao, lúc đó anh thích em, vẫn còn ăn giấm như thế?”
“Ai biết được, em, người phụ này làm anh bị mê hoặc muốn sống muốn ૮ɦếƭ.” Anh lại hôn một cái: “Anh sao dám quên, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhớ đến.”
Cố Nhã Thiển quay mặt lại, bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, má cô đỏ ửng: “Anh lại nghĩ linh tinh rồi.”
“Anh nhớ đến vợ của anh, tại sao lại là nghĩ linh tinh được.
Cố Nhã Thiển nhớ lại đêm đó, anh hiểu nhầm cô nhận dây chuyền của chàng trai khác, bắt nặt cô, khiến cô.. “Hừ, em nói với anh, những chuyện như này, anh không được nhớ nữa, không được có lần thứ hai, buổi sáng thức dậy, cổ họng rất đau.”
“Được, anh có chỗ nào không cam lòng.”
“Lúc đó anh chính là không cam lòng đi.”
Tô Ngọc Kỳ nhìn bộ dạng vô lại của người phụ nữ, mỉm cười, người phụ này khi mang thai rất thích lật lại chuyện cũ, cắn dái tai cô: “Anh sai rồi, lúc đó anh ăn giấm chua no rồi, sao còn có thể có tư tưởng bình thường để nhớ tới điều khác chứ?”
Buổi tối mùa hè, thời tiết mát mẻ, sau một cơn mưa, không khí trong lành, cô cùng với Tô Ngọc Kỳ đi dạo quanh con đường nhỏ ở nhà họ Tô, buổi tối ở lại nhà họ Tô.
Khoảng 9h, Hàn Lê gõ cửa đi vào.
Tô Ngọc Kỳ đang tắm trong phòng tắm, Cố Nhã Thiển đứng dậy đi ra, đương nhiên cô nhớ Hàn Lê, thành thật mà nói, sau khi cô khôi phục lại trí nhớ gặp lại Hàn Lê, ngay cả khi biết Hàn Lê chính là tứ tiểu thư bị nhà họ Tô bắt cóc 20 năm trước, cô vẫn rất ngạc nhiên.
Nhớ tới Hàn Lê, cô nhớ tới đứa trẻ đã rời bỏ cô.
Hàn Lê đỡ cô, đi ra ban công: “Tôi nói với cô nhé. Với sự hiểu biết của tôi về thai nhi, những người tôi đã tiếp xúc, tôi cảm thấy, cái thai này của cô, rất có thể là sinh đôi.”
Hàn Lê thấy ánh mắt không tin của Cố Nhã Thiển, vỗ nhẹ vào иgự¢ cô: “Cô không tin tôi, cô cũng không nhìn xem mỗi năm tôi tiếp nhận bao nhiêu người phự nữ trẻ tuổi sẩy chân, tôi nói với cô tôi nhìn cái này rất chuẩn.”