Thư viện Thành Phố Hải Châu.
Cố Nhã Thiển cũng không hiểu tại sao Giang Chuẩn lại hẹn cô tới một nơi yên tĩnh như thư viện này để bàn về bệnh tình của cô nữa.
Bởi vì Cố Nhã Thiển không có thẻ mượn sách nên đã đặc biệt dùng giấy chứng minh để làm một cái.
Giang Chuẩn hẹn cô tới phòng đọc sách 201A.
Lúc cô làm thẻ mượn sách, nhân viên thư viện có nói với cô rằng trước đây cô đã làm qua rồi, nên nói cô chỉ cần bổ sung một chút thôi, như vậy sẽ tiện hơn.
Quả nhiên…..
Quả nhiên trước đây cô đã từng tới thư viện này, Cố Nhã Thiển biết thêm được chuyện trước đây của mình một chút nên tâm tình của cô vô cùng tốt.
Làm xong thẻ, Cố Nhã Thiển vội vàng tới phòng đọc sách A trên lầu 2, trong căn phòng đọc sách này chỉ toàn chứa các loại sách vở về tâm lý học tội phạm, pháp y học và thôi miên học…
Cố Nhã Thiển thật sự không hiểu người đàn ông tên Giang Chuẩn đó hẹn cô tới nơi này để làm gì?
Bởi vì mấy loại sách vở này khá là hiếm nên trong phòng đọc sách này cũng không có nhiều người lắm, cô quẹt thẻ rồi đi vào trong dạo quanh một vòng quanh các giá sách, cô nhìn thấy một người con trai trẻ tuổi cao gầy đang ngồi bên cạnh một dãy sách về tâm lý học, cậu ta mặc trên người một chiếc áo khoác màu nâu nhạt kiểu dáng rộng rãi thoải mái, đưa lưng về phía cô.
Cố Nhã Thiển còn chưa nói tiếng nào thì đã nghe thấy giọng của Giang Chuẩn: “Cô Cố, mời ngồi.”
Vừa dứt lời, Giang Chuẩn liền sải bước đi qua chiếc bàn bên cạnh rồi ngồi xuống, cậu ta đóng cuốn sách trên tay lại, nhìn về phía Cố Nhã Thiển: “Chúng ta cũng không cần phí thời gian giới thiệu bản thân các kiểu nữa đâu, bệnh tình của cô Cố đây tôi cũng đã hiểu rồi, chi bằng cô Cố xem cuốn sách này trước đi.”
Nói xong, Giang Chuẩn đẩy một cuốn sách đang được gấp lại tới trước mặt của Cố Nhã Thiển.
Cố Nhã Thiển cúi đầu cầm lấy quyển sách, nhìn thấy trên bìa cuốn sách có ghi ba chữ ‘Tâm Lý Học’, cô mở ra xem, trên đầu trang có một vết nhăn rất rõ ràng, chắc đây là trang mà Giang Chuẩn mới xem qua.
Cô tỉ mỉ xem lướt qua, ánh mắt cô ngưng lại trên ba chữ ‘Thuật Thôi Miên’ ở góc trái trang sách, mi tâm cô hơi giật nhẹ một cái, sự hiếu kì trong lòng thôi thúc cô phải nhanh chóng hỏi rõ cậu ta.
Nhưng cô vẫn ráng kìm sự tò mò xuống.
Sau khi xem xong hai trang sách, thanh âm hơi mang chút run rẩy của cô nói: “Cậu Giang, anh đây là có ý gì.”
“Trên đó cũng đã giải thích rất rõ, chắc chắn cô Cố cũng đã đọc qua rồi, cho nên tôi cảm thấy, những gì mà tôi muốn nói, cô Cố chắc cũng đã hiểu rồi.”
Giang Chuẩn đưa ngón tay đẩy chiếc mắt kính trên sống mũi lên, rồi nói với Cố Nhã Thiển: “Bên này vẫn còn rất nhiều sách liên quan tới thuật thôi miên, nếu cô Cố rảnh rỗi không có gì làm thì có thể tới đây xem thử, tôi nghĩ nó chắn chắn có thể giúp cho cô, tôi nghe nói….Nước R có một gia tộc rất thần bí sở trường về thuật thôi miên, người bị thôi miên cấp độ nhẹ nhất sẽ bị chìm vào giấc ngủ mê, hoặc là sẽ bị người thôi miên thao túng, nhưng mà cái gia tộc này còn có thể thao túng cả ký ức của người bị thôi miên nữa, tôi nói như vậy, cô Cố chắc cũng đã hiểu?”
Cố Nhã Thiển từ từ nắm chặt cuốn sách trong tay: “Cậu Giang, ý của anh là tôi mất kí ức vốn không phải là do bị tai nạn?”
Giang Chuẩn nói: “Cũng không thể nói chắc như vậy được, tôi đã xem qua bệnh án của cô rồi, vụ tại nạn đó đích thực đã gây tổn thương tới đầu của cô, dẫn tới khả năng bị mất trí nhớ là rất cao, nhưng mà….những lời vừa nãy cũng là một lời đề nghị của tôi dành cho cô.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.”
…..
Sau khi cảm ơn, Cố Nhã Thiển vẫn chưa rời khỏi thư viện, trong lòng cô bây giờ tâm sự chồng chất, cô tìm rất nhiều sách vở liên quan tới thôi miên, thẻ mượn sách chỉ mượn được 3 quyển một lần nên Cố Nhã Thiển vẫn chưa đi vội.
Mà là tìm mười mấy cuốn sách liên quan tới thuật thôi miên, tỉ mỉ đọc một quyển tới một quyển.
Đột nhiên cô nhớ tới cái gì đó….
Tô Ngọc Kỳ đã từng hỏi cô một câu, rằng cô thật sự nghĩ mình bị mất trí nhớ chỉ là do vụ tai nạn thôi sao?
Chẳng lẽ…..
Chẳng lẽ Tô Ngọc Kỳ đã biết gì đó?
Biết về việc cô bị mất trí nhớ.
Cố Nhã Thiển đặt cuốn sách trong tay xuống, đi tới trước cửa sổ rồi lấy điện thoại ra, đôi tay run rẩy của cô gọi điện thoại cho Cố Giác, nhưng phải gọi tới mấy lần thì mới có người nhấc máy.
Nhưng mà là Tống Hân nghe máy.
“A Hân, sao lại là chị, anh cả đâu?”
“Mấy hôm nay Thành Phố Vân Châu mưa phùn không ngớt, tật ở chân anh ấy lại tái phát, bây giờ đang nghỉ ngơi.” Giọng nói của Tống Hân có hơi khàn khàn.
Cố Nhã Thiển nhíu mày: “Anh cả không sao chứ?”
Năm đó chân của Cố Giác bị thương, đặc biệt là vết thương trên chân trái vô cùng nghiêm trọng, mỗi lần trời mưa là lại giở chứng đau rất dữ dội.
“Vẫn khỏe.” Tống Hân nói: “Nhã Thiển, sao em lại đột nhiên gọi điện thoại tới đây, có chuyện gì gấp sao?”
Cố Nhã Thiển nghe thấy bên đầu dây bên kia có tiếng đóng cửa, còn Tống Hân cũng xì xà xì xầm cố gắng kìm giọng nói nhỏ nhất có thể.
“Em….” Cố Nhã Thiển cắn môi, cô cũng không biết nên mở miệng hỏi chuyện mình bị mất trí nhớ như thế nào đây.
“Đúng rồi Nhã Thiển, mấy ngay nay nếu em có rảnh thì về Thành Phố Vân Châu một chuyến đi, bệnh tim của ông nội lại đột nhiên tái phát nữa rồi, tính của ông cũng thật là ngang bướng mà, mới ở bệnh viện nghỉ ngơi có hai ngày thôi lại đòi về nhà rồi.”
“Ông ngoại sao rồi?” Cố Nhã Thiển có chút lo lắng hỏi: “Lần trước em về ông cũng còn rất khỏe mà.”
Bệnh tim của Cố lão gia cũng là bệnh cũ rồi, ngay khi ông còn trẻ đã mắc phải, trong nhà cũng đã mua một số thuốc trợ tim và những loại thuốc bổ cao cấp cho ông, còn có mời chuyên gia dinh dưỡng tới để thiết lập khẩu phần ăn thích hợp cho ông nữa.
Tống Hân thấp giọng nói: “Lần trước ở bệnh viện bác sĩ cũng có nói, lão gia tuổi tác cũng đã cao, mấy cái bệnh cũ này cũng khó tránh lại mắc phải.”
“Em biết rồi, mai em sẽ về.” Cố Nhã Thiển vốn muốn hỏi chuyện nhưng bây giờ cũng chẳng còn tâm trạng hỏi nữa rồi, bây giờ trong lòng cô chỉ muốn nhanh chóng về Thành Phố Vân Châu để xem sao.
Không biết Giang Chuẩn đã đi từ lúc nào rồi.
Cố Nhã Thiển mượn ba quyển sách liên quan tới thôi miên và tâm lý học, lúc ra khỏi thư viện thì đã là 4 giờ chiều rồi, cô gọi điện thoại bảo tài xế trong nhà đi đón hai đứa nhỏ, còn cô cũng gọi xe tới trường học.
….
Buổi tối Tô Ngọc Kỳ về rất sớm, nên Cố Nhã Thiển đành phải nhường nhà bếp cho anh, cô chỉ biết làm một số món ăn bình thường mà thôi, tay nghề cũng chả so được với anh nữa.
Chuông cửa reo lên, người làm ra ngoài mở cửa.
Là Sở Vận đến, cô dắt theo Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ vừa chạy vào phòng khách liền xông về phía của Cố Nhã Thiển, nó vẫy đuôi điên cuồng, thật là nhiệt tình mà.
“Tiểu Ngũ.” Cố Nhã Thiển xoa xoa đầu của Tiểu Ngũ, tuy cô đã mất đi ký ức, nhưng trong lòng cô vẫn chực trào một cảm giác quen thuộc.
Cố Tinh Tinh từ trên lầu chạy xuống: “Tiểu Ngũ Tiểu Ngũ.”
Tiểu Ngũ cong đuôi nó lên vẫy vẫy chạy về phía Cố Tinh Tinh.
Tuy trên mặt Cố Dạ Lê không có biểu hiện một chút sợ sệt nào, nhưng dù sao đi nữa khi cậu bé đối mặt với một chú chó lạ to lớn như vậy cũng khó trách vì sao không dám lại gần.
Tiểu Ngũ giương mũi lên ngửi ngửi Cố Dạ Lê, Cố Tinh Tinh lập tức nói: “Tiểu Ngũ đây là em trai của chị, không được ăn Hi*p em ấy.”
“Gâu!”
“Em phải ngoan đó nha.” Cố Tinh Tinh vừa nói vừa xoa xoa đầu của Tiểu Ngũ, Cố Dạ Lê thấy con chó lông vàng to như vậy nhưng không có hung dữ tí nào, hơn nữa lúc nó bị Cố Tinh Tinh dạy dỗ trông thật đáng yên, nên lúc này cậu bé cũng không còn thấy sợ nữa.
Mặt khác, Cố Nhã Thiển nhìn thấy hai đứa nhỏ đang chơi với Tiểu Ngũ thật là vui, cô quay sang nhìn Sở Vận: “ Sao cậu lại dắt Tiểu Ngũ tới đây?”
…..