Cố Nhã Thiển tháo dây an toàn, rũ nhẹ mắt, nhìn dáng vẻ của anh hình như đã xảy ra chuyện quan trọng gì đó.
Cô không muốn bây giờ lại khiến anh phân tâm.
Dù sao Dạ Lê là con của bọn họ, sớm hay muộn gì Tô Ngọc Kỳ cũng sẽ biết, lúc này cũng không cần thiết, đợi anh bận xong rồi nói sau.
"Không có chuyện lớn gì, em đi làm trước đây."
Tô Ngọc Kỳ nhìn bóng lưng rời đi của người phụ nữ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, anh lấy điện thoại ra, gọi lại cho số điện thoại khi nãy.
Giọng nói của người đàn ông nặng nề, rõ ràng đang mạnh mẽ đè nén cảm xúc: “Anh hai, sao anh tra ra được?”
Tô Ngọc Kỳ nhắm nhắm mắt, anh vẫn còn nhớ rõ.
Mười mấy năm trước, lúc đó anh còn nhỏ, chỉ mới mười bốn tuổi, anh nói ngày hôm sau phải thi, cho nên không ở lại nhà họ Tô, rạng sáng tối hôm đó, ba lái xe chở cả nhà bọn họ về.
Nhưng mà dọc đường đã xảy ra tai nạn xe cộ.
Cả nhà bốn người, chỉ còn lại mình anh... Được mẹ và anh trai liều mạng bảo vệ trong lòng nên mới còn sống.
Chỉ còn một mình anh... sống sót.
Cho dù cảnh sát có điều tra thế nào, cho dù nhà họ Tô phái bao nhiêu người đi điều tra, kết quả cuối cùng chỉ có một, chính là ngoài ý muốn.
Một chuyện ngoài ý muốn bình thường đến không thể bình thường hơn.
Tài xế xe hàng vì đường gần nên lái xe đến đường cái, vi phạm luật giao thông, sau đó xảy ra tai nạn xe cộ.
Nhưng mà, chuyện này rõ ràng không phải ngoài ý muốn.
Tô Ngọc Kỳ mở to mắt, đôi mắt tối đen sâu thẳm không nhìn thấy chút ánh sáng.
.....
Đêm khuya.
Chiếc xe màu đen có rèm che chạy xuyên qua dòng xe cộ trong bóng đêm, tài xế nhìn thoáng qua người đàn ông say rượu ở ghế sau, hỏi: “Tổng Giám đốc Tô, trở về Nhất Hào Hoa Đình sao?”
Người đàn ông nâng tay xoa xoa mi tâm, “Ừ” một tiếng.
Nửa giờ sau.
Xe dừng lại, Tô Ngọc Kỳ xuống xe, tài xế muốn đỡ anh lên lầu nhưng bị anh từ chối, bước chân của người đàn ông rất vững vàng, nhưng suy nghĩ cả người đã trở nên mơ hồ rồi.
Dì Hạ nấu trà giải rượu.
Đưa đến phòng ngủ, mới phát hiện người đàn ông không có trong phòng ngủ, đèn phòng làm việc đang sáng, dì Hạ gõ cửa đi vào, thấy Tô Ngọc Kỳ ngồi trên ghế xoay, sương khói mờ nhạt lượn lờ, tàn thuốc rải rác trên mặt đất.
Có lẽ vừa trở về đã liên tục hút thuốc.
"Ông chủ, ngài nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Dì Hạ đặt trà tỉnh rượu trên mặt bàn, sau đó dọn dẹp tàn thuốc trên mặt đất rồi rời khỏi.
Không biết hôm nay ông chủ làm sao nữa.
Dáng vẻ thoạt nhìn giống như tâm trạng không được tốt.
...
Cố Nhã Thiển nhận ra hình như mấy ngày nay Tô Ngọc Kỳ rất bận rộn, buổi sáng thỉnh thoảng đưa Tinh Tinh đến trường học, còn đa số là dì Hạ.
Lúc buổi chiều cô dẫn hai đứa nhóc trở về Nhất Hào Hoa Đình, có mấy lần buổi tối, Tô Ngọc Kỳ đều không trở về.
Lúc rửa bát, cô đến hỏi dì Hạ.
Dì Hạ nói: "Thoạt nhìn tâm trạng của ông chủ không được tốt lắm, có phải trong công ty có chuyện gì hay không."
Cố Nhã Thiển cũng từng nghĩ tới, một tuần trước lúc anh đưa cô đến CK, cô vốn muốn nói với anh, Dạ Lê là con của bọn họ.
Lúc ấy điện thoại vang lên.
Sau khi anh nghe điện thoại thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Âm u như nước.
Hơi thở khắp người cực kỳ lạnh lẽo.
Cố Nhã Thiển cắn môi, có chút lo lắng.
Tuy cô không nhớ rõ ký ức trước kia, nhưng ở cùng anh một khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Tám giờ rưỡi tối.
Tô Ngọc Kỳ đã về, Cố Nhã Thiển ở trong phòng ngủ trẻ em nghe thấy tiếng động cơ xe truyền đến từ trong sân, để hai đứa bé chơi với nhau trước, sau đó đi xuống lầu.
Cô nhìn người đàn ông đi vào, áo khoác mỏng màu đen phác họa dáng người thon dài của anh, càng lộ rõ hơi thở lạnh lẽo, Cố Nhã Thiển nói: “Anh về rồi à? Đã ăn cơm chưa?”
"Ừ." Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán người phụ nữ, cùng với giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Xin lỗi, mấy ngày nay có chút bận."
Ánh mắt anh sâu thẳm.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của người phụ nữ.
Vươn tay chạm nhẹ vào mặt cô: "Ngày mai anh phải về thành phố Hải Châu một chuyến, có một số việc cần xử lý."
"Vâng." Cố Nhã Thiển gật đầu, ϲởí áօ khoác giúp anh rồi khoác lên trên giá áo, ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm trên người anh.
Anh rất ít khi nghiện thuốc lá đến như vậy?
"Tô Ngọc Kỳ.." Người phụ nữ nhẹ nhàng gọi tên anh, người đàn ông đang mở rộng bước chân đi lên cầu thang, nghe thế thì nhịp bước thoáng dừng lại.
Xoay người nhìn cô.
Cố Nhã Thiển bước vài bước đến, anh vốn đã cao gần một mét chín, Cố Nhã Thiển còn đứng dưới anh một bậc thang, cho nên phải ngẩng đầu nhìn anh: “Có phải... trong công ty anh có chuyện không, nếu như không vui thì có thể nói với em, tuy em không giúp được cho anh, nhưng ít nhất, em có thể lắng nghe.”
"Nhã Thiển..." Tô Ngọc Kỳ chớp mắt, ôm lấy người phụ nữ, gác cằm trên vai cô, ngửi mùi thơm thơm ngát quen thuộc của cô.
Anh cúi đầu gọi tên cô, một tiếng lại một tiếng ‘Nhã Thiển’.
Nhưng không nói thêm lời nào khác.
Sáng ngày hôm sau Tô Ngọc Kỳ lập tức rời khỏi thành phố Vân Châu, bay đến thành phố Hải Châu.
Cả buổi sáng Cố Nhã Thiển đều ngơ ngẩn trong công ty, cô nâng má, cố gắng ném những cảm xúc lung tung trong đầu mình ra ngoài.
Mấy ngày nay sau khi anh trở về thành phố Hải Châu thì rất ít gọi điện thoại cho cô, Cố Nhã Thiển đã quen người đàn ông này ở bên cạnh mình, anh đột nhiên trở nên lạnh nhạt, cô rất không quen.
Ánh mắt rơi xuống chiếc nhẫn trên ngón tay.
Nhìn ánh sáng lấp lánh bên trên, nhớ đến dáng vẻ người đàn ông này quỳ một gối cầu hôn cô.
Anh nói, cô hãy tin tưởng anh.
Cô sẵn lòng tin tưởng anh.
.....
Thành phố Hải Châu.
Vạn dặm không có mây.
Trong phòng làm việc yên tĩnh rộng rãi.
Người đàn ông mang hơi thở lạnh lẽo: "Ông nội, chẳng lẽ ông cũng tin, cái ૮ɦếƭ của ba mẹ và anh trai con năm đó, là một chuyện ngoài ý muốn sao? Ông cũng không có nghi ngờ gì sao?"
Vẻ mặt của ông Tô đột nhiên thay đổi, một lát sau mới nói: "Chuyện bao nhiêu năm trước.."
"Cho dù là chuyện của bao nhiêu năm trước, con cũng không thể quên được." Tô Ngọc Kỳ nắm chặt hai tay thành quyền, con ngươi sâu thẳm như mực: "Ông nội, nếu ông đã sớm biết, vì sao không nói chuyện của ba và người phụ nữ kia cho con."
Người đàn ông rũ mắt, dáng vẻ tuấn tú bức người giống như phủ lên một tầng khí lạnh âm u: "Cứ định lừa gạt con như vậy sao, rõ ràng là biết tai nạn xe cộ kia... hoàn toàn không phải là chuyện ngoài ý muốn."
Ông Tô vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế dựa, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa lưng về phía Tô Ngọc Kỳ: “Năm đó nhà họ Tô chúng ta gây thù chuốc oán rất nhiều, âm mưu về vụ tai nạn xe cộ này có rất nhiều nhà nhúng tay vào.”
Con ngươi của người đàn ông siết chặt lại: “Nhưng mà, nhà họ Cố là chủ mưu, không phải sao?"
Ông Tô im lặng.
Qua một lúc lâu mới cúi đầu thở dài.