Sắc mặt của người đàn ông đột nhiên thay đổi.
“Tôi không biết, tôi thực sự không biết, tôi chỉ làm việc trong nhà hàng và không biết gì cả.”
Lãnh Dạ buông chân: “Không nói, được thôi.” Anh đưa mắt ra hiệu cho hai thuộc hạ: “Kéo hắn ta vào trong.”
Tới nơi này, cho dù là lính đánh thuê được huấn luyện chuyên nghiệp cũng đều không thể chịu đựng được.
Huống chi đó chỉ là một người bình thường, nhưng sau năm phút, một tên thuộc hạ bước ra và nói: “Thực sự không có tác dụng, tôi còn nghĩ hắn có thể chống cự được lâu.”
Lãnh Dạ uống một ngụm trà: “Ném anh vào trong, anh cũng không chống cự được bao lâu, huống chi hắn ta chỉ là một người bình thường.”
“Người nhân viên tạp vụ này không có vấn đề gì cả, chỉ là một người nhân viên tạp vụ bình thường, nhưng bởi vì hắn ta là cậu của Giám đốc nhà hàng Tây đó nên mới tới đó làm việc. Buổi tối ngày 15 đó, một người đàn ông được gọi là anh Diệu đến tìm hắn ta, đưa cho hắn ta 350 triệu, sai hắn ta hạ độc tam gia.”
Lãnh Dạ cau mày: “Tôi muốn thông tin chi tiết về người anh Diệu đó.”
“Vâng.”
Hai mươi phút sau.
“Người đó tên Vương Diệu, là một tên côn đồ, dưới tay hắn ta chỉ có một vài người, hắn không có quyền lực lớn như vậy, chắc chắn cũng là bị người khác sai khiến. Người hạ độc phía sau rất thông minh, sợ rằng chúng ta sẽ điều tra ra, vì vậy đã tìm vài người xuất hiện trước mắt chúng ta để che mắt.
Lãnh Dạ liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình: “Tôi không tin, không cần biết ai đứng đằng sau, trước tiên hãy bắt Vương Diệu lại.”
Sòng bạc ngầm Đông Cung là chốn tiêu tiền nổi tiếng của Hải Châu. Sau mười hai giờ đêm, nó thậm chí còn huy hoàng hơn. Sắc mặt của một người đàn ông trước bàn đánh bạc có vẻ phấn khích, mọi người xung quanh cũng đều đã rất quen anh ta, rõ ràng anh ta là khách thường xuyên tới đây.
Đột nhiên có một bàn tay vỗ vỗ vào vai anh ta.
Người đàn ông phớt lờ, bàn tay phía sau lại vỗ vỗ. Người đàn ông chuẩn bị quay người lại chửi ầm lên thì nhìn thấy sắc mặt của một số người xung quanh đều thay đổi.
Người đàn ông giật mình, chầm chậm quay người lại và nhìn người đó với sắc mặt sợ đến tái nhợt: “Ông Lãnh,...ông... sao ông lại đến đây.”
Vài người bắt Doãn Hướng Đông tới hành lang, Lãnh Dạ châm một điếu thuốc, hít một hơi...
Doãn Hướng Đông toát mồ hôi: “Ông Lãnh, như này là thế nào? Có chuyện gì thì ông cứ nói.”
“Bản thân anh đã làm ra chuyện gì, còn cần ông của chúng tôi hỏi anh sao?” Một tên thuộc hạ mặc âu phục đen nói: “Anh biết Vương Diệu chứ, nói đi, có phải anh đã đưa thuốc kích thích tình dục cho Vương Diệu, là ai sai khiến anh. Ông Lãnh không có sự kiên nhẫn để nói những lời vô nghĩa với anh lần thứ hai đâu.”
Sắc mặt Doãn Hướng Đông lập tức thay đổi, không hề vùng vẫy, trước mắt người này anh ta đâu có thể không biết, người nhà họ Trần, con chó điên trung thành bên cạnh Trần Kiên Trung, đường chủ trẻ tuổi nhất của nhà họ Trần, nhưng lại là một người độc ác, lập tức run rẩy nói: “Đúng vậy...là một người phụ nữ đã đưa cho tôi... cho tôi 3 tỷ để tôi tìm cách mua thuốc kích thích tình dục liều mạnh, cho vào rượu vang đỏ của người phụ nữ và người đàn ông đó.”
Doãn Hướng Đông phù một hơi và quỳ xuống: “Ông Lãnh, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, một người phụ nữ đã tìm tới tôi, lúc đó tôi chỉ nghĩ là một việc nhỏ nên đồng ý một cách thiếu suy nghĩ...thực sự việc này không liên quan gì đến tôi.”
Lãnh Dạ cau mày: “Người phụ nữ nào? Trông cô ta như thế nào?”
“Cô ta rất trẻ, tôi mới gặp qua một lần, gặp ở đầu hẻm, là một người bạn dẫn cô ta tới tìm tôi. Tôi thấy rằng là người quen dẫn đến nên cũng không hỏi nhiều. Ông Lãnh, ông cũng biết là tôi chỉ lấy tiền làm việc mà thôi. Người phụ nữ đó dường như muốn ly hôn hay là...muốn bỏ thuốc người đàn ông và người phụ nữ đó, chụp lại những bằng chứng hai lên giường với nhau để uy Hi*p đối phương, tranh giành tài sản...Đúng rồi, tôi nghe thấy bạn của tôi gọi cô ta là...Cô Lưu...”
Lúc 3 giờ sáng, Doãn Hướng Đông về tới nhà, một bóng dáng yêu kiều va vào người anh ta, Doãn Hướng Đông ôm lấy phần hông của đối phương: “Tiểu bảo bối, em thật thơm.”
“Ghét, anh Đông, thế nào rồi, hôm nay thực sự là dọa ૮ɦếƭ em rồi, Vương Diệu gọi điện cho em nói rằng đã điều tra tới anh rồi...”
“Liên Liên, anh đều đã nói dựa theo lời dặn dò của em rồi, lại đây, trước tiên hãy để anh sảng khoái một chút!” Vừa nói xong anh ta liền bồng đối phương lên giường.
Ánh sáng long lanh chiếu rọi lên khuôn mặt cô.
Hách Nhiên chính là người quản lý bên cạnh Tống Ánh San – Kỷ Liên Liên.
Kỷ Liên Liên buông thả nói: “Anh Đông, anh thật khỏe.”
“Anh vẫn chưa bắt đầu làm mà em đã bắt đầu lẳng lơ rồi, em xem xem bộ dạng lẳng lơ này của em, đợi chút nữa anh cho em lên đỉnh.”
Sáng sớm, Kỷ Liên Liên ra khỏi giường, gọi điện thoại và nói: “Tống Ánh San, tôi đã gửi cho cô vài vở kịch cùng với quảng cáo và giá cả đều được thương lượng rồi.”
Tống Ánh San ở đầu dây bên kia nói vài câu.
“Cô yên tâm, tôi đã để anh Đông giải quyết ổn thỏa rồi, việc Tô Ngọc Kỳ hạ độc, họ không thể điều tra ra cô...”
Nếu như Tô Ngọc Kỳ biết được chuyện này, người đàn ông phũ phàng đó sẽ nhớ đến tình một đêm vào năm năm trước với Tống Ánh San mà tha cho cô ta một con đường sống, nhưng Kỷ Liên Liên lại không được may mắn như vậy.
Hơn nữa, Tống Ánh San đã giúp cô ta kiếm được không ít tiền trong những năm qua, cô ta không nỡ để cây rụng tiền này đổ xuống được.
“Ánh San, cô chỉ cần đợi để làm vợ của ngài Tô, chúng ta đều là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền, tôi không giúp cô thì giúp ai nữa.”
Biệt thự Ngân Phong.
Tô Ngọc Kỳ thức dậy sớm, khi anh thức dậy thì Cố Uyên vẫn đang ngủ. Anh cúi thấp xuống hôn lên mặt người phụ nữ và ra khỏi giường.
Thay quần áo xong, ánh mắt anh nhìn vào tập tranh đặt ở trên bàn.
Anh biết rằng cô thường thích vẽ một số bản thảo thời trang và thiết kế quần áo. Anh bước qua đó cầm tập tranh lên và mở ra, một tập tranh khá dày, cô đã dùng hơn một nửa tập và còn đánh dấu lên trên rất nhiều, đủ để cho thấy người phụ nữ này cẩn thận đến mức nào. Cô rất thích nó.
Anh nhớ rằng cô đã mượn rất nhiều sách chuyên ngành khi cô đến thư viện.
Lật từng trang một.
Đôi mắt của người đàn ông nhìn vào tất cả những bức bản thảo áo cưới phía trên, hai mươi ba mươi trang, mỗi trang là một kiểu dáng khác nhau. Anh nhìn chăm chú, đầu óc anh đột nhiên tưởng tượng hình ảnh cô mặc váy cưới đi về phía anh.
Chiếc váy cưới trắng tinh và nụ cười của cô thật đẹp và thuần khiết.
Cao ốc nhà Tô thị.
Trong văn phòng của Tổng Giám đốc, người đàn ông đang ngồi trên ghế giám đốc, giơ tay xoa xoa ấn đường và đang nói chuyện điện thoại: “Ừ, kiểu dáng váy cưới tôi đã gửi cho anh rồi và sẽ làm ra hai mươi bộ.”
An Luân ở đầu dây bên kia tưởng chừng như là muốn phát điên: “Hai mươi bộ trong một tháng, có phải anh chuẩn bị cho tôi lên thiên đường không?” Sau một lúc ngừng lại, anh ta nói điên cuồng hơn: “Còn nữa, bộ thứ sáu và bộ thứ bảy không phải đều giống nhau sao? Chỉ có điều là một bộ có ren và một bộ không có ren, còn nhẫn kim cương, tôi đã thiết kế nhiều như vậy mà anh đều không hài lòng sao?
“Tôi làm sao biết được cô ấy thích kiểu dáng nào?”
“Anh không biết thì anh hỏi cô ấy?? Thì không thể tìm thấy một bộ mà cô ấy thích nhất sao?
Đôi môi mỏng của người đàn ông nở một nụ cười nhạt, đôi mắt thường ngày không chút gợn sóng lúc này gợn sóng lăn tăn nói: “Bất ngờ vui mừng.” Nếu như người phụ nữ đó biết được, còn gì là bất ngờ nữa. Tô Ngọc Kỳ thực sự muốn xem xem vẻ mặt của cô khi nhìn thấy váy cưới sẽ trông như thế nào.
Nhất định sẽ rất vui mừng.
Trong lòng An Luân: Trời má.
Người đàn ông phũ phàng Tô Ngọc Kỳ này biết điều gì được gọi là bất ngờ vui mừng sao??
An Luân im lặng.
Anh ta bị làm cho kinh ngạc.