Mộc Như Phương không chịu gặp bất kỳ ai.
Từ phòng giam đi ra, Cố Uyên nhìn đồng hồ, sau đó lái xe tới đến một quán cà phê, cô có hẹn với Tống Thanh Việt.
Cố Uyên đã tra ra, đó chính là, trên ly nước Đào Gia Thiên uống kia, thật ra không hề có vân tay của Mộc Như Phương, trên đó chỉ có vân tay của một mình Đào Gia Thiên.
Mộc Như Phương hoàn toàn có thể thoát tội.
Tống Thanh Việt cười cười, nhàn nhạt mở miệng: "Thế nhưng vấn đề là, chính cô ấy đã nhận tội."
Cố Uyên giật mình, sau hai giây cô mới hỏi: "Thật sự không có cách nào à.."
"Cho dù thoát tội thì có thể làm được cái gì, một giây sau khi cô ấy đi ra từ nhà giam, nhà họ Đào liền có thể im hơi lặng tiếng Gi*t ૮ɦếƭ cô ấy, bây giờ Đào Gia Thiên nằm ở trên giường không rõ sống ૮ɦếƭ, ai có thể bảo vệ được cô ấy?"
Giọng nói của Tống Thanh Việt nặng nề không ổn, anh ta nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, ánh mắt một lần nữa rơi xuống trên mặt Cố Uyên: "Thật ra thì, nếu cô muốn giúp Mộc Như Phương, không bằng đi nhờ lão Tam.."
Tô Ngọc Kỳ sao?
Không phải là Cố Uyên chưa nghĩ qua.
Tống Thanh Việt là luật sư số một ở thành phố Hải Châu, nếu như anh ta cũng không có cách nào, như vậy đoán chừng luật sư ở những văn phòng khác cũng không thể nhận nó.
Đứng lên, Cố Uyên nói một tiếng cám ơn chuẩn bị rời đi.
Tống Thanh Việt mở miệng nói: "Lưu Thanh Vũ, chẳng lẽ cô thật sự không biết, lão tam bị thương như thế nào sao?"
Cố Uyên nhìn anh ta, mờ mịt lắc đầu.
Cô đúng là không biết, trên bờ vai Tô Ngọc Kỳ bị thương do chuyện gì xảy ra, mặc dù bây giờ đã kết vảy rồi, nhưng vết đâm rất là sâu.
Tống Thanh Việt hơi cười, quả nhiên, lão tam sẽ không nói cho cô biết.
…
Buổi tối, Cố Uyên tắm rửa xong ở ban công cắt móng chân cho Uyên, cửa sổ ban công mở ra từ chiều thông gió đến bây giờ cũng chưa đóng lại, bên ngoài truyền đến âm thanh động cơ xe, Uyên "Meo" một tiếng, sau đó từ trong иgự¢ Cố Uyên nhảy xuống.
Thân thể màu đen thon dài thẳng tắp vừa mới đi tới, Uyên liền nhảy lên, ngón tay với khớp xương rõ ràng của người đàn ông vuốt ve lông sau lưng nó, một tay ôm lấy Uyên, sau đó một cái tay khác nơi nới lỏng cà vạt, ánh mắt rơi vào trên người Cố Uyên.
Anh mở miệng: "Tới đây."
Cố Uyên để đồ trên tay xuống đi qua, cô nhớ tới lời Tống Thanh Việt nói lúc xế chiều hôm nay… anh ta nói...
Vết đâm trên bờ vai Tô Ngọc Kỳ, là chính anh tự làm ra..
Thế nhưng là vì cái gì đây.
Tống Thanh Việt nói, Tô Ngọc Kỳ và Tống Ánh San bị hạ thuốc, cùng bị nhốt trong một phòng ngủ, anh vì bảo đảm mình không động vào Tống Ánh San, liền đâm mình một đao.
Thế nhưng..
Vì cái gì..
Tại sao Tô Ngọc Kỳ muốn làm như thế, anh không phải.. Không phải anh thích Tống Ánh San sao?
Vì sao không động vào Tống Ánh San.
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, đưa tay Ϧóþ lấy cái cằm của cô, nhìn cô đang thất thần, nhẹ nhàng nhéo nhéo: "Nghĩ gì thế."
Ngón tay của anh mang theo hơi nóng bên ngoài.
Cố Uyên lấy lại tinh thần nhìn anh: "Không, tôi vừa mới cắt móng chân cho Uyên anh liền đến, Uyên liền chạy tới."
Cô đưa tay, tự nhiên giúp anh cởi cà vạt, sau đó cởi âu phục khoác lên trên kệ áo phòng khách.
Tô Ngọc Kỳ ngồi ở trên ghế sofa, Uyên ghé vào trên đầu gối anh Lเế๓ láק chân mình, người đàn ông đưa tay vuốt cái má mập mạp của Uyên: "Tại sao lại mập."
"Meo..." Cực kỳ bất mãn, từ trên người Tô Ngọc Kỳ nhảy xuống, ghé vào bên chân Cố Uyên.
"Ngài Tô, anh ăn cơm ở bên ngoài chưa? Buổi tối ✓ú Trương làm rất nhiều đồ ăn, tôi đi hâm nóng lại cho anh."
Cố Uyên ôm lấy Uyên, định tiếp tục cắt sửa móng chân cho nó.
"Ăn rồi."
Người đàn ông nhìn cô, ánh đèn trong phòng khách mở rất sáng, cô ôm Uyên, Uyên cũng không nghịch ngợm, ngoan ngoãn để cô cắt móng chân chải lông, cuối cùng uể oải ngủ thi*p đi.
Cố Uyên đem Uyên bỏ vào trên ghế sofa.
Nghĩ nghĩ, lại ôm Uyên đưa nó đặt ở trong ổ của mình, vén mấy lần, sau đó đứng người lên, phía sau đột nhiên ᴆụng phải đồ vật gì dày rộng ấm áp, cô giật nảy mình quay người nhìn Tô Ngọc Kỳ không biết đứng sau lưng cô lúc nào.
Lưng của cô chính là tựa ở Ⱡồ₦g иgự¢ của người đàn ông.
"Lưu Thanh Vũ." Anh gọi tên cô.
"Ừm."
"Hôm nay cô đi tìm Tống Thanh Việt à?"
"Ừm."
Anh đưa tay, đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng sờ lên khuôn mặt trắng nõn, tiếng nói khàn nhàn nhạt: "Muốn nhờ anh ta giúp cô đưa Mộc Như Phương từ trong tù ra?"
Cố Uyên nháy nháy mắt, cũng không giấu diếm: "Ngài Tống là luật sư nổi tiếng, nếu như anh ta bằng lòng giúp Như Phương, hẳn là mức hình phạt sẽ giảm xuống rất nhiều..."
"Thay vì tìm anh ta, sao cô không tìm tôi?" Tô Ngọc Kỳ hơi cúi đầu, sống mũi cao ᴆụng chạm tới cái trán của cô, môi mỏng gần sát mặt của cô: "Tìm tôi, không phải dễ dàng hơn sao? Hay là cô không muốn tìm tôi?"
Ngữ điệu của anh rất bình tĩnh, chỉ là hơi khàn khàn, Cố Uyên suy nghĩ không ra, nhưng nhìn dáng vẻ, không hề giống là đang khó chịu, cô yếu đuối mở miệng nói: "Tôi sợ anh sẽ không đồng ý."
Nhìn dáng vẻ dịu dàng điềm tĩnh lấy lòng anh của cô, anh cười cười: "Cô không nói, tôi đồng ý với cô như thế nào được."
Cố Uyên nhẹ cắn cánh môi: "Ngài Tô, anh có thể giúp tôi một chút hay không."
"Ừm."
Cố Uyên ngước mắt lên, nhìn người đàn ông tuỳ tiện đồng ý với cô có chút không chắc chắn: "Giúp tôi, mau cứu Như Phương.."
"Ừm."
Cố Uyên run lên hai giây, cô không nghĩ tới, người đàn ông này lại dễ dàng đồng ý như vậy, dễ dàng đến mức khiến cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Dừng lại một chút, cô lại hỏi: "Chuyện này sẽ không.. Mang đến phiền toái cho anh chứ..." Dù sao nhà họ Đào sẽ không bỏ qua cho Mộc Như Phương.
Lúc người đàn ông nói chuyện môi mỏng phun ra hơi thở nhàn nhạt ấm áp: "Cũng có chút ít phiền phức, cho nên, cô muốn đền bù cho tôi như thế nào?"
"Ngài Tô, muốn đền bù cái gì.."
"Sinh con cho tôi." Anh cứ dùng cằm vuốt ve cái trán trơn bóng của cô như vậy: "Sinh con cho tôi, tôi cam đoan, để Mộc Như Phương còn sống ở trong tù giam, không có người nào dám động vào cô ấy."
Mộc Như Phương ở trong tù, nếu không có người bảo lãnh cho cô ấy, không quá mấy ngày liền sẽ bị người nhà họ Đào yên lặng ra tay, ૮ɦếƭ thảm trong tù.
Nếu may mắn ra tù, cũng sẽ bị nhà họ Đào cho người âm thầm Gi*t ૮ɦếƭ.
Dù sao độc ૮ɦếƭ thái tử gia nhà họ Đào như thế này là chuyện lớn kinh thiên động địa..
Cố Uyên nhìn không rõ, từ góc độ này, cô chỉ trông thấy yết hầu gợi cảm của người đàn ông, cô không nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, càng không nhìn thấy lúc anh nói câu nói này, khóe mắt đuôi mày đều mang theo sự khát khao.
…
Rạng sáng lúc bốn giờ, Cố Uyên liền tỉnh.
Đầu giường tỏa ra ánh sáng rất nhạt, cô nhìn người đàn ông bên cạnh đang ngủ say, anh giống như thường ngày, thích ôm eo của cô ngủ, cô không hề ngủ, đây giống như là một giấc mơ.
Người đàn ông này nói, để cô sinh cho anh một đứa bé.
Vì cái gì..
Anh sẽ mong chờ sao?
Không phải anh rất ghét mình sao?
Rõ ràng chỉ còn thời gian một tuần, kỳ hạn một năm đã đến..
Tính cả hôm nay, còn có 6 ngày..
Không phải anh thích Tống Ánh San sao, tại sao lại từ chối Tống Ánh San, Cố Uyên không dám nghĩ, không dám tiếp tục suy nghĩ.
Tại sao anh lại đối với mình.. Tốt như vậy..
Tốt đến mức cô không dám tưởng tượng.
Rất sợ đây chỉ là một giấc mơ.
Anh luôn luôn xuất hiện bên cạnh cô lúc cô đứng trước thời điểm nguy hiểm, cho cô ấm áp vô tận.
Nhưng lại lạnh lùng tàn nhẫn.
Cô đưa tay, nhẹ nhàng sờ soạng khuôn mặt người đàn ông một chút, động tác rất nhẹ, không hề làm anh ngủ say tỉnh lại.
Cô muốn nói cho anh cỡ nào, thật ra, tôi không phải là Lưu Thanh Vũ.
Tôi là Cố Uyên.
Là Cố Uyên năm năm trước.
…
Thứ ba.
Phòng dùng hình ngầm nhà họTần.
Lãnh Dạ cau mày, ngồi ở trên ghế nằm, nháy mắt với người thủ hạ, đối phương liền đem một người đàn ông trẻ tuổi dẫn tới, ấn trên mặt đất, Lãnh Dạ mở miệng: "Nói đi, không cần phải dông dài, người bình thường tới đây, có thể hoàn chỉnh đi ra rất ít."
Người đàn ông nằm dưới đất nhìn rất trẻ trung, làm việc ở nhà hàng Tây, vẫn còn mặc quần áo làm việc, vẻ mặt kinh hoảng.
"Tôi chỉ là một nhân viên tạp vụ bình thường, đây là nơi nào, các người bắt tôi tới đây là phạm pháp!!"
Lãnh Dạ giơ tay lên một cái, lập tức hai tên vệ sĩ buông lỏng người đàn ông kia ra, anh ta đứng dậy đi qua, một đạp giẫm lên lưng đối phương: "Xem ra tôi cần nhắc nhở anh một chút, ban đêm khoảng một tháng trước, người mua chuộc anh, bảo anh hạ độc người kia là ai?"