Cô thích Tô Ngọc Kỳ.
Nếu không phải vì cái thân phận này, cô thật sự muốn thẳng thắn với anh.
Nhưng mà, anh không thích cô.
Anh ghét cô.
Cô là Lưu Thanh Vũ.
Con đường phía trước toàn là bụi gai.
Cô tự mình biết mình, cô từng nghĩ sẽ im lặng trôi qua mấy tháng sau này, rời khỏi đây, giữa bọn họ, cũng kết thúc.
Cô là Cố Uyên, không phải Lưu Thanh Vũ.
Không phải vợ của anh.
Nhưng mà, như thế không có nghĩa cô phải bị người ta tùy ý bắt nạt, tùy ý hãm hại sỉ nhục, cô không chống lại là vì, cô thích anh.
Cô bằng lòng im lặng chịu đựng tình trạng lúc này, đợi đến một năm kết thúc hôn nhân.
Nhưng mà, thích một người, thật sự rất mệt.
Khoảng thời gian này, Cố Tùng An rời đi đã cực kỳ đả kích cô, suýt nữa đã khiến cô sụp đổ, cuối cùng Cố Uyên cũng không nhịn được nữa.
Khóe môi của người phụ nữ mang theo nụ cười có chút ảm đạm: "Tôi không biết chuyện đã xảy ra của hai người, tôi biết anh thích cô ta, tôi biết hai người yêu nhau, tôi biết là tôi đã cản trở một đôi có tình có tình cảm với nhau, nhưng mà Tô Ngọc Kỳ, anh phải biết rằng... Cũng không phải tôi muốn gả cho anh... Tôi cũng có cuộc sống của bản thân tôi, anh luôn nói sự tồn tại của tôi phá hoại mọi thứ của anh, khiến anh và người anh yêu không thể bên cạnh nhau, anh ghét tôi, nhưng anh có từng nghĩ tới, tôi là vì không thể không gả cho anh, anh cũng đã quấy rối cuộc sống vốn có của tôi..."
Gả cho anh, cuộc sống của tôi, cũng hoàn toàn bị rối loạn.
Một hàng nước mắt, chảy xuống từ khóe mắt Cố Uyên.
Rơi xuống mu bàn tay của người đàn ông.
Nóng rực, nóng bỏng.
Khiến ngón tay của anh run lên.
Buông lỏng tay ra.
Bên tai người đàn ông vang vọng một câu này: "Nhưng anh có từng nghĩ tới, tôi là vì không thể không gả cho anh, anh cũng đã quấy rối cuộc sống vốn có của tôi....."
Anh.. quấy rối cuộc sống của cô sao?
Tô Ngọc Kỳ nắm chặt hai tay, đôi mắt tối đen có chút mịt mù dưới ánh sáng của ngọn đèn, anh gằn giọng: "Lưu Thanh Vũ, cô có biết cô đang nói gì không?"
"Đương nhiên tôi biết, là anh mới không biết, tôi thích anh, nhưng không có nghĩa là tôi muốn gả cho anh, gả cho anh, cũng không phải là ý muốn của tôi." Cố Uyên nhìn vào mắt người đàn ông, nói hết một câu này.
Giọng nói của cô rất nhẹ, lại đánh mạnh vào lòng anh.
Tô Ngọc Kỳ không nhịn được lui về sau một bước.
Cô thật sự chưa từng nghĩ sẽ gả cho Tô Ngọc Kỳ.
Sợi tóc mang theo bọt nước của cô khẽ dính ở hai bên má, làn da trắng nõn, một đôi mắt cố chấp bướng bỉnh trong suốt nhìn Tô Ngọc Kỳ, người đàn ông muốn tìm một chút cảm xúc khác từ trong đáy mắt cô, có lẽ đây chỉ là thủ đoạn vờ thả để bắt của cô mà thôi, cô vất vả âm mưu để được gả cho anh, nhưng mà...
Đáy mắt của người phụ nữ kia trong veo như nước.
Anh gần như không nhìn thấy một chút tạp chất nào.
Những gì cô nói, đều là sự thật...
Cô cũng không muốn gả cho mình.
Cố Uyên điều hòa hô hấp của mình, dạ dày có chút co rút đau đớn, cô ngồi xuống bên giường, một tay còn lại nắm chặt lấy điện thoại.
Giống như đang tích góp sức lực vậy.
Khoảng thời gian này, cô thật sự đã mệt rồi.
Cô muốn tìm gì đó để trút ra.
Giống như gánh nặng đè nặng đã lâu trên người cô đã nhẹ đi rất nhiều, nếu nói ra, có thể ít đi một chút tổn thương, không bằng cứ nói hết đi.
"Ngài Tô, tôi không biết làm thế nào anh mới tin tưởng tôi, có lẽ tôi nói thế nào anh cũng không tin." Cố Uyên nhắm mắt lại, dạ dày co rút có chút đau: "Tôi chưa từng nghĩ Tống Ánh San sẽ tự sát, một ngày trước khi tự sát, cô ta thật sự có đến biệt thự tìm tôi, cô ta nói người anh thích là cô ta, cái này tôi cũng hiểu, phụ nữ luôn thích khoe khoang để châm chọc người khác, còn chuyện camera giám sát có sự cố kia, có lẽ là trùng hợp nhỉ... anh không tin tôi cũng không sao."
Cố Uyên cắn môi: "Nếu anh kêu tôi giải thích, tôi cũng đã giải thích rồi, tôi đi bệnh viện, chính là để khám bệnh, còn những chuyện khác, anh nên hỏi thử Tống Ánh San, nếu cô ta xảy ra tai nạn xe, nằm dưỡng thương trong bệnh viện, như vậy, cho dù là xuất viện, có lẽ cũng nên rời đi giống như lúc nằm viện vậy, cô ta là ngôi sao, chắc chắn phải tránh né chó săn bí mật rời đi. Như vậy vì sao cô ta phải đến phòng khám bệnh với người đại diện của mình, cô ta là ngôi sao lớn mà, chẳng lẽ muốn chủ động tặng tin tức cho chó săn sao?"
Tô Ngọc Kỳ thay đổi sắc mặt, dưới ngọn đèn sáng rực bên trong phòng ngủ, người đàn ông càng trở nên anh tuấn hơn, trên người anh mặc sơ mi màu đen, cẩn thận tỉ mỉ.
"Im miệng, đừng nói nữa!" Anh nắm chặt nắm đấm, không muốn nghe thêm nữa.
Giống như trong lòng vô ý thức muốn trốn tránh gì đó.
Cố Uyên nói xong, giọng nói cũng trở nên yếu đi, nở nụ cười, tay cô đặt trên dạ dày, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Cố Uyên đứng lên, muốn đi đến phòng tắm.
Khi nãy, cô đã ói sạch mấy thứ có trong dạ dày ra cả rồi.
Nhưng mà lúc này, dạ dày lại cồn cào giống như trời long đất lở.
Tô Ngọc Kỳ nhận ra cô không khỏe, bước vài bước tới trước mặt cô, xoay người ôm lấy cô, đi nhanh xuống dưới lầu.
Cố Uyên giãy dụa: "Anh buông ra."
Tô Ngọc Kỳ không có buông tay.
Vú Trương đi ra từ trong phòng ngủ: "Cậu chủ, có chuyện gì vậy."
Có phải hai người lại xảy ra mâu thuẫn gì không.
Hôm nay cậu chủ mới vừa tới thôi
Tô Ngọc Kỳ ôm Cố Uyên ra khỏi biệt thự, rút ra một tay mở cửa xe, đặt cô vào trong xe, sau đó nói với ✓ú Trương: "Cơ thể của cô ấy không thoải mái, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện."
Cố Uyên nằm trên ghế dựa, sợi tóc che khuất hơn nửa khuôn mặt.
Cố Uyên nhợt nhạt khẽ nở nụ cười, người đàn ông này từng đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, lúc ấy bác sĩ kê thuốc Đông y cho cô điều trị dạ dày, nhưng mà cái này đâu phải ngày một ngày hai là khỏi đâu, lúc ấy Tô Ngọc Kỳ cũng ở đó, anh biết dạ dày của cô không tốt.
Từ góc độ này của Cố Uyên, cô không nhìn thấy gì cả.
Chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng màu đen.
Bởi vì không thích cô, nên dù biết dạ dày của cô không tốt, anh cũng sẽ không quan tâm.
Cô vẫn luôn có bệnh thiếu máu, bốn năm năm trước đã bị, không được ăn nhiều, không được ăn đồ ăn quá cay quá dầu mỡ, sẽ kích thích dạ dày, khoảng thời gian trước, Tùng An rời đi, đã làm cô sụp đổ.
Cô mấy ngày liền không ăn gì.
Miệng vết thương trên đùi bị nhiễm trùng.
Ăn cái gì vào cũng ói ra, cô chống cự lại đồ ăn, dựa vào truyền chất dinh dưỡng vượt qua mấy ngày, lúc đó... cô nằm trong phòng bệnh, trên giường bệnh bên cạnh.
Là Tống Ánh San.
Cô nghe thấy anh đối xử với Tống Ánh San cực kỳ tốt.
Dạ dày của Cố Uyên rất nhạy cảm, một chút kích thích cũng không được.
Xe chạy trên đường.
Tô Ngọc Kỳ nắm chặt tay lái, thường xuyên nâng mắt nhìn về phía sau,chỉ nhìn thấy một thân thể yếu ớt đang nằm trên ghế dựa.
Cô không nói chuyện, bầu không khí bên trong chỉ có tiếng hít thở của cả hai.
Tới bệnh viện.
Bước vào phòng điều trị gấp.
Cố Uyên đã tốt hơn nhiều, trong dạ dày có gì đều đã nôn ra hết, đau một trận, cũng nhẹ nhàng hơn không ít, không còn đau nhiều lắm, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ.
"Đừng ăn đồ ăn có tính kích thích, dạ dày của cô mẫn cảm hơn người bình thường." Bác sĩ kê một chút thuốc giảm đau, sau đó dặn dò Tô Ngọc Kỳ vài câu.
Tô Ngọc Kỳ thật không ngờ, cô vì uống một bát canh gà mới như thế, nhìn thấy dáng vẻ nhợt nhạt yếu ớt của Cố Uyên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò tràn đầy mồ hôi, trong lòng anh xuất hiện một cảm xúc khác thường, nhìn bác sĩ: "Bây giờ cô ấy thế nào."
"Không có gì quá đáng ngại, co thắt dạ dày cấp tính, uống chút nước nóng, nghỉ ngơi một lát.
Bác sĩ tiếp tục khám cho người bệnh tiếp theo.
Cố Uyên ngồi trên ghế nghỉ ngơi ngoài cửa, Tô Ngọc Kỳ tìm máy nước uống, rót một ly nước nóng đến, đưa cho cô: "Uống hai ngụm đi."
Lúc này Cố Uyên không muốn uống gì cả, cô khẽ đẩy làm nước bắn ra, rơi xuống mu bàn tay của người đàn ông.
Cô rũ mắt, giọng nói yếu ớt: " Xin lỗi, tôi không phải cố..."
"Đủ rồi!" Người đàn ông bưng ly nước, khóe môi mím chặt, cắt ngang lời nói của cô, không thích cô động một tí là nói xin lỗi.
Rõ ràng không có sai.
Lại cứ muốn nói xin lỗi.
Cố Uyên vươn tay, cầm lấy ly nước trong tay người đàn ông, nước rất nóng, cô thổi thổi, uống xuống hai ngụm, trong dạ dày ấm áp hơn nhiều.
Tô Ngọc Kỳ ôm cô đi ra khỏi bệnh viện, đặt cô vào trong xe, Cố Uyên nghĩ tới, hình như vẫn chưa lấy thuốc: "Thuốc của tôi.."
Tô Ngọc Kỳ khẽ khựng lại, lấy thẻ ra từ trong túi: "Phiền phức, tôi đi lấy."
Cố Uyên chống tay ngồi dậy, cúi đầu mở miệng: "Xin...."
Tô Ngọc Kỳ nghe thấy cô lại muốn nói mấy chữ này, trên khuôn mặt không chút thay đổi của anh xuất hiện một cảm xúc khó phát hiện, đưa tay giữ đầu cô, cúi đầu đến gần.
Chặn lấy cánh môi của cô.
Nuốt xuống chữ ‘lỗi’ kia.
Anh không thích cô nói xin lỗi, không thích cô động một tí là xin lỗi.
Đôi môi của người phụ nữ mềm mại như cánh hoa, Tô Ngọc Kỳ vốn chỉ định hôn chặn lại một chữ kia rồi rời khỏi, nhưng lại giống như bị ma ám vậy.
Thân thể của cô luôn có thể gợi ra ham muốn của anh, khiến anh không thể kiềm chế được.
Từ từ, người đàn ông bắt đầu một nụ hôn sâu.
Cố Uyên vốn đã có chút yếu ớt, giờ phút này bị anh hôn đến cả người không có sức, lưỡi của anh đảo qua mỗi một góc trong khoang miệng cô, khiến cả người cô không ngừng run rẩy, tay Cố Uyên để giữa иgự¢ hai người, cô muốn đẩy anh ra, có lẽ là vì cô kháng cự, Tô Ngọc Kỳ buông lỏng cô ra, hơi thở có chút nặng nề.
Đôi mắt nhìn về phía cô.
Cố Uyên không nhìn vào đôi mắt của anh, tựa lưng vào ghế ngồi, anh cũng không ép cô, cầm thẻ, đóng cửa xe đi vào phòng khám bệnh
Một giờ sau.
Về tới biệt thự Ngân Phong.
Vú Trương vẫn chưa nghỉ ngơi.
Bà ấy rót hai ly nước bưng lên phòng ngủ.
Cố Uyên cuộn người nằm trên giường, ✓ú Trương thân thiết hỏi: "Mợ chủ, cô không sao chứ."
Cố Uyên giật giật môi: “Không sao.”
Vú Trương đến phòng tắm lấy một cái khăn lông và túi chườm nóng, lau trán và cổ đầy mồ hôi của Cố Uyên, đặt túi chườm nóng lên chỗ dạ dày cô.
Ấm áp bao quanh cô, Cố Uyên cảm thấy rất dễ chịu.
"Vú Trương, cũng đã khuya rồi, ✓ú nhanh đi nghỉ ngơi đi, tôi không sao đâu."
Vú Trương không yên tâm về Cố Uyên.
Cố Uyên đẩy bà ấy một cái: "Vú Trương, tôi thật sự không sao đâu, bà nhanh đi nghỉ ngơi đi."
"Được được được." Vú Trương thấy tuy Cố Uyên yếu ớt nhưng tinh thần vẫn tốt, sắp xếp thuốc lấy được để vào trong tủ đầu giường, Cố Uyên có thể lấy với tới, sau đó mới rời khỏi.
Cố Uyên nhắm mắt.
Cô cảm thấy tối nay mình có chút xúc động.
Nói ra hết tất cả những lời mình muốn nói.
Tuy anh cũng sẽ không tin mình.
Dạ dày đã bớt đau đi nhiều, Cố Uyên cũng mệt mỏi, cô nhắm mắt lại, chỉ chốc lát đã ngủ mất.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Tô Ngọc Kỳ đi vào, anh đi đến bên giường, nhìn thấy cô gái yếu ớt nằm trên giường, người đàn ông dập tắt điếu thuốc, ném vào trong thùng rác.
Vốn định rời đi.
Anh lại nhớ tới một chuyện.
Người đàn ông vươn tay vén chăn, cuộn ống quần của Cố Uyên lên.
Cô mặc áo ngủ rộng thùng thình, cuộn hai ống quần lên tới vị trí đầu gối rất dễ dàng, anh lập tức nhìn thấy trên chân trái người phụ nữ có một vết sẹo nhìn rất đáng sợ.
Giống như là con rết vậy.
Ánh mắt tối đen lạnh như băng từ từ nứt ra một khe hở.
Vết thương khoảng năm sáu centimet, kéo dài từ đầu gối xuống dưới.
Xung quanh miệng vết thương còn có những vết xước khác, mặc dù đã khỏi rồi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết mờ mờ.
Anh vươn tay, đầu ngón tay thon dài chạm vào vết sẹo sâu kia, nhẹ nhàng vuốt ve, bên trong phòng ngủ chỉ có một ngọn đèn dịu dàng trên đầu giường, ánh sáng dịu dàng, bóng dáng cao lớn thẳng tắp ngồi ở bên giường, hơi rũ mắt xuống, một bàn tay khác nắm chặt thành nắm đấm.
Người phụ nữ nằm trên giường rơi vào trong giấc mơ, đôi môi trắng bệch khô khan lẩm bẩm thành tiếng: "Đừng rời khỏi tôi... Đừng bỏ tôi lại một mình.."
"Đừng bỏ tôi lại một mình.."
"Đừng rời đi."
Tô Ngọc Kỳ vốn đang định rời đi chợt dừng lại bước chân.
Một loại cảm giác rất khác thường đánh sâu vào đáy lòng anh, hai tay của anh nắm chặt thành nắm đấm, cánh tay căng cứng.
"Đừng bỏ tôi.. một mình.."
Một câu này, giống như một cây kim dịu dàng nhất bé nhỏ nhất đâm vào trong đáy lòng anh, khiến anh không có cách nào khống chế, không thể né tránh, anh từ từ xoay người, cách ánh sáng mờ mờ nhìn về phía cô, cô thật sự ngủ không ngon.
Trên đầu đều là mồ hôi.
Mi tâm nhíu chặt.
Tô Ngọc Kỳ đi qua, ૮ởเ φµầɳ áo, nằm xuống bên cạnh Cố Uyên, cô giống như đang mơ thấy ác mộng, thân thể run rẩy, người đàn ông vươn tay vỗ vỗ mặt cô: "Lưu Thanh Vũ, Lưu Thanh Vũ cô tỉnh lại."
"Tỉnh lại."
Cố Uyên mơ hồ mở mắt, sau đó lại nhắm mắt, ý thức của cô đã mơ mơ màng màng rồi, không nhìn thấy đáy mắt người đàn ông có một chút dịu dàng hiếm thấy.
Có lẽ cũng không phải dịu dàng, mà là vì ngọn đèn.
Tô Ngọc Kỳ thấy Cố Uyên nhắm hai mắt lại, hô hấp không còn rối loạn như lúc nãy nữa, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy thắt lưng cô, kéo thân thể mảnh khảnh của người phụ nữ vào lòng mình.
Thân thể mềm mại khiến đáy mắt của anh tối sầm lại.
Chóp mũi vương vấn mùi hương trên người cô, cái này không phải mùi hương của nước hoa, một mùi rất nhạt, rất tự nhiên.
Anh rất thích mùi hương này, chỉ có trên người người phụ nữ này mới có.
Tô Ngọc Kỳ gần như cả đêm không ngủ.
Chóp mũi vương vấn mùi hương nhàn nhạt.
Thân thể mềm mại của người phụ nữ làm anh hoàn toàn không ngủ được.
Phải liên tục đè xuống phản ứng trên cơ thể.
Người phụ nữ này, thật phiền phức!
Nhưng mà anh không nỡ buông tay ra.
Thân thể mềm mại trong lòng khiến anh không nỡ buông tay.
Từ sau khi đi ra khỏi bệnh viện anh hôn cô một cái, cơ thể đã bắt đầu có chút không nhịn được muốn cô, nếu không phải thân thể của cô không thoải mái, anh đã sớm đè cô lên giường rồi.
Thân thể của cô giống như có một loại ma lực, hấp dẫn anh.
Mãi đến lúc sắc trời chậm rãi sáng lên, Tô Ngọc Kỳ nhìn người phụ nữ hô hấp ổn định đang gối đầu trên cánh tay mình, anh rút tay ra, sờ sờ tóc cô.
Tóc của cô rất mềm mại, quấn quanh lòng bàn tay anh.
Người đàn ông khẽ nở nụ cười.
Anh đang làm sao vậy..
Tô Ngọc Kỳ đứng lên, đi đến phòng tắm tắm rửa, cúi đầu nhìn xuống dưới thân, cả một đêm hôm qua, giống như là giày vò.
Thân thể của cô rất thơm.
Rất mềm.
Sau khi tắm rửa xong, Tô Ngọc Kỳ ra khỏi phòng tắm, thay quần áo rồi đi ra ngoài, anh đi vào phòng làm việc, ngày hôm qua anh đến đây là chuẩn bị muốn lấy một bức tranh chữ trong két sắt.
Anh đứng trước cửa sổ, bầu trời bên ngoài vừa mới sáng lên.
Nhuộm một màu trắng bạc.
Trong đầu anh nhớ tới lời nói, đôi mắt trong suốt kia của Lưu Thanh Vũ, anh vô ý thức không muốn tin tưởng cô.
Nhưng mà đôi mắt kia, không phải là gạt người.
Không biết vì sao, trong lòng bực bội đến khó chịu.
Giống như bị thứ gì đậy lại, đến hít thở cũng thấy khó khăn.