Chương 122

Tác giả: Mộc Thất Thất

Cố Uyên cũng đưa tay nắm chặt: “Lưu Thanh Vũ.”
Đào Gia Thiên gật đầu, buông tay ra, đánh giá cô, đối với cái tên “Lưu Thanh Vũ” này, giới doanh nhân thành phố Hải Châu không ai không biết, vợ của người cầm quyền nhà họ Tô, Tô Ngọc Kỳ.
“Cô Lưu, nếu thường ngày cô không có việc gì, làm phiền cô tới đây giúp đỡ Như Phương.”
Đào Gia Thiên nhìn bóng lưng “Lưu Thanh Vũ” rời khỏi cửa hàng sách, anh xoay người đi lên lầu. Lên lầu, Đào Gia Thiên đẩy cửa ra.
Mộc Như Phương đang cầm khăn lau sách, Đào Gia Thiên ϲởí áօ khoác ngoài, treo lên mắc áo, vén tay áo sơ mi lên, châm một điếu thuốc, đi tới: “Anh đã bàn chuyện kết hôn của chúng ta với bà nội, trung tuần tháng ba, em thấy sao?”
Mộc Như Phương nhìn anh, cô chỉ chỉ biểu tượng “cấm hút thuốc” dán trên giá sách, giơ tay gõ một cái.
Đào Gia Thiên hút hai hơi, ròi dập tắt ném vào thùng rác, Mộc Như Phương thấy anh dập tắt điếu thuốc, xoay đi không nhìn anh, nghiêm túc lau chùi giá sách, người đàn ông nhìn chằm chằm bóng lưng dịu dàng của cô, đi tới ôm lấy cô từ sau lưng.
Đem mặt chôn vào cổ cô gái.
Có chút tham lam hít lấy mùi thơm nhàn nhạt trên cổ cô.
Mộc Như Phương cắn răng, ngón tay nắm chặt vừa buông ra, hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào cổ cô.
Cố Uyên ra khỏi tiệm trà sữa, giờ đang là giờ cao điểm tan ca, cô lại không thuê xe, những lúc như thế này, gọi xe không nhanh bằng đi xe buýt.
Cô mở túi ra, muốn bỏ trà sữa Mộc Như Phương cho cô vào, liền chạm tới một cái khăn tay nam ở mặt khóa kéo của một tầng kép trong túi.
Cô hơi run.
Cảm nhận được đồ vật trong tay.
Cắn môi cánh hoa, trong lòng đã đoán được là cái gì, cô vốn cho là đã làm mất…
Là một chiếc khăn tay màu xám bạc.
Không nghĩ tới, hóa ra lại ở trong tầng kép trong túi này.
Khăn tay này, là bốn năm trước, ở trong bóng tối lạnh lẽo thê lương khiến người ta hốt hoảng kia, Tô Ngọc Kỳ cho cô, anh giống như một vầng sáng, cứu rỗi cô.
Bốn năm qua, cô vẫn để bên người.
Vì vậy ngay cả lần này tới thành phố Hải Châu, cô cũng mang theo bên người.
Đây là thứ từng khiến cô ấm áp một lần.
Bên cạnh trạm xa buýt có thùng rác.
Cố Uyên nắm chặt khăn tay, đi tới, bàn tay nắm chiếc khăn tay màu xám bạc này, từ từ vươn tay ra giữa không trung, do dự một lúc.
Cô vẫn là vứt bỏ chiếc khăn tay này.
Xe buýt đến rồi, cô lên xe, ngồi ở chỗ sau cùng sát cửa sổ, nhìn ra bên ngoài xa, thứ không thuộc về cô, cuối cùng vẫn không phải là của cô.
Trước đây, cô chỉ muốn giữ lại một chút kỉ niệm.
Hiện tại, ném đi, lưu luyến thế nào đi chăng nữa, cũng là mơ mộng hão huyền.
Thân phận “Lưu Thanh Vũ” này, chính là bọt biển, là công dã tràng.
Cuối cùng cũng có một ngày, sẽ bị đánh tan như bọt biển.
Buổi tối bà cụ Tô gọi tới, Cố Uyên vừa mới tắm xong đang lau tóc, cô nhận điện thoại.
“Thanh Vũ, ngày kia là ngày mừng thọ của ông Trần, con và Ngọc Kỳ đi đi, mấy hôm nay ông nội con bị cảm, bà ở nhà chăm sóc ông ấy.”
Cố Uyên cầm điện thoại, nghe được “đi cùng Tô Ngọc Kỳ”, cô dừng lại động tác lau tóc, một tay khác cầm khăn mặt, hơi mím môi: “Vâng ạ.”
“Ừ, Thanh Vũ, con nói với Ngọc Kỳ một tiếng, nó bận như vậy, sớm sắp xếp thời gian rảnh, bà đã chuẩn bị xong quà mừng thọ rồi.”
“… Vâng ạ.”
Cố Uyên cúp điện thoại, ngồi ở mép giường,tiếp tục lau tóc, dường như cô có chút khó khăn, làm sao nói chuyện này với Tô Ngọc Kỳ.
Hiện tại, cô trốn anh còn không kịp, chỉ muốn yên tĩnh trôi qua mấy tháng còn lại, cô rời khỏi thân phận này, trở về thành phố Lệ Châu.
Cô có Tinh Tinh, Tinh Tinh còn đang chờ cô.
Lau tóc được một nửa, dùng điện thoại riêng trong phòng khách gọi cho Hoàng Hưng.
“Alo, mợ chủ, có chuyện gì vậy?”
“Ngày kia là đại thọ của ông cụ Trần, ngày mai cậu nhớ thông báo cho ngài Tô một tiếng, mười giờ sáng ngày kia, bà nội muốn tôi đi với anh ấy.”
“Vâng, mợ chủ, tôi biết rồi.”
Hôm sau.
Mười giờ sáng, vừa kết thúc cuộc họp.
Tô Ngọc Kỳ đến phòng làm việc.
Thư kí Tịch mang biểu bảng báo cáo một tuần tới đặt trước bàn làm việc, Hoàng Hưng gõ cửa đi vào, liếc mắt ra hiệu cho thư kí Tịch, thư kí Tịch rời đi.
Hoàng Hưng nói: “Tổng giám đốc Tô, tối qua mợ chủ gọi điện cho tôi, muốn thông báo với anh một tiếng, ngày mai là đại thọ của ông cụ Trần, mợ chủ nói mười giờ sáng mai đi cùng anh.”
Tô Ngọc Kỳ ngẩng lên khuôn mặt anh tuấn, nhìn Hoàng Hưng, tiếng nói mang theo trào phúng không thể cân nhắc: “Gọi cho cậu?”
“Vâng.”
“Tôi biết rồi.” Anh nhàn nhạt mở miệng: “Cậu chuẩn bị một phần quà mừng đi.”
“Vâng.”
Hoàng Hưng rời khỏi văn phòng tổng Giám đốc, ông cụ Trần năm đó là nhân vật hết sức quan trọng của thành phố Hải Châu, bây giờ đại thọ chín hai tuổi, nhà họ Trần chuẩn bị làm việc không kiêng dè gì, các nhà quyền quý thành phố Hải Châu đều chen chúc muốn đi chúc mừng, hiện tại nhà họ Tô ở thành phố Hải Châu uy chấn một phương, quà mừng thọ đương nhiên không thể tùy ý được.
Ngày mai là ngày mừng thọ, thời gian có hạn.
Hoàng Hưng lấy điện thoại ra gọi cho “Lưu Thanh Vũ”, dò hỏi ý kiến của Lưu Thanh Vũ: “Alo, mợ chủ, liên quan tới chuẩn bị quà mừng cho ông cụ Trần, mợ chủ có đề nghị gì không?”
“Bà nội nói bà đã chuẩn bị xong rồi.”
Trước kia gần như cứ một hai ngày lại đến nhà họ Tô một chuyến.
Tô Vân Thư và Trần Thiệu trở về.
Trước khi đi, Tô Vân Thư nắm tay cô, lưu luyến không rời, muốn cô rảnh rỗi gọi cho cô ấy.
Mấy ngày nay ông Tô bị cảm, nhưng tinh thần rất tốt, cả ngày đi câu cá cùng bạn bè thân thiết, bà Tô khuyên nhiều lần, ông Tô vẫn cầm câu đi ra ngoài.
Buổi trưa, Cố Uyên ở lại nhà họ Tô ăn cơm với bà Tô.
Lúc ăn cơm.
Bà Tô cho mấy dì giúp việc trong nhà ngồi xuống ăn cùng, “Nhiều quy củ như vậy làm gì chứ, quy củ cũng là tôi đặt ra, tôi nói cái gì chính là cái đó, mau mau tới đây, tôi và Thanh Vũ hai người làm sao ăn hết chứ, cả ngày chỉ biết câu cá.”
Lúc ăn xong, bà Tô ngủ trưa.
Cố Uyên ngồi ở ban công tắm nắng.
“Mợ chủ, có khách đến ạ.” Giọng chị Từ vang lên, Cố Uyên rời khỏi ban công, chị Từ nói: “Là mấy đứa cháu, đến thăm ông bà chủ, bà chủ vừa ngủ, không tiện đánh thức, mợ chủ, cô qua đó một chuyến đi.”
Cố Uyên đi tới, có hai người ngồi trên ghế salon, một người đàn ông trung niên, còn có một cô gái trẻ.
Chị Từ nói: “Đây là mợ chủ nhà chúng tôi.”
Người đàn ông trung niên thấy cô đi tới, lập tức đứng lên: “Chào mợ chủ.”
Cô gái trẻ ngồi bên cạnh ông ta cũng đứng dậy.
Cố Uyên ngẩn ra, nhìn cô gái trẻ kia, cười cười: “Mau ngồi đi, ông nội đã ra ngoài câu cá với mấy người bạn rồi, bà nội ngủ, bà là người già ngủ được thoải mái, tôi không nhẫn tâm quấy rầy.”
Người đàn ông trung niên cười: “Hóa ra là vậy, cũng không nên quấy rầy lão phu nhân nghỉ ngơi, đây là một ít bánh ngọt và trà tôi mang về từ miền Nam, tôi nhớ tới, lão phu nhân luôn thích ăn những loại bánh ngọt ngày, lần này tới, cố ý mang nhiều một chút.”
Cô gái trẻ kia lôi cánh tay người đàn ông trung niên.
Người đàn ông lập tức nói: “Mợ chủ, đây là con gái tôi, Tư Khả.”
Cố Uyên nhìn cô gái trẻ kia, khóe môi cô nở nụ cười nhẹ nhàng, cô cũng không nghĩ đến, hóa ra là An Thư Kỳ, chuyện này nếu để Sở Vận biết, nhất định sẽ nhổ nước bọt.
Cô gật đầu: “Chào cô.”
An Thư Kỳ nhìn Cố Uyên, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhưng trong lòng lại có chút đố kị, rõ ràng lớn hơn mình vài tuổi, gần bằng tuổi nhau, nhưng người trước mặt ngày, gả tới nhà họ Tô phong quang vô hạn, trở thành mợ chủ nhà họ Tô.
Còn mình vẫn còn trèo lên từng bước một.
Cố Uyên nâng chén trà uống một ngụm: “Tôi đã gặp cô Tư Khả một lần, thật không ngờ, hôm nay lại gặp lại.”
Người đàn ông trung niên nghe vậy, vui vẻ ra mặt.
An Thư Kỳ một mặt hồn nhiên cười nói:“Em vậy mà lại không nhớ đã gặp chị Thanh Vũ, bình thường khá bận, đều không lưu ý.”
An Thư Kỳ nói lời này có ý trào phúng và chê bai, gặp “Lưu Thanh Vũ” nhưng lại bị cô ta xem nhẹ, nói trắng ra chính là âm thầm trào phúng cô chỉ là người qua đường, có điều An Thư Kỳ tuổi trẻ giọng nói còn lộ ra hồn nhiên chân chất.
Người bình thường chỉ có thể cảm thấy cô gái nhỏ này hồn nhiên.
Nhưng Cố Uyên lại cảm nhận được suy nghĩ thật sự trong lòng cô ta.
Nếu không gặp hàng triệu dáng vẻ của An Thư Kỳ ở trường quay, cô cũng thiếu chút nữa đã cảm thấy cô ta thật sự đơn thuần.
Cố Uyên thả chén trà xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ở trường quay quay phim rất bận đi, lần trước tôi đúng lúc tới trường quay “Phong hoa thiên hạ” tìm bạn tôi, tôi đang chờ bạn ở phòng nhỉ, đúng lúc ᴆụng phải cô Tư Khả tới phòng hóa trang.”
An Thư Kỳ nghe Cố Uyên nói, sắc mặt liền trắng bệch.
Nếu Cố Uyên nói đến phòng nghỉ ngơi nào đó, An Thư Kỳ sẽ không suy nghĩ nhiều làm gì, nhưng Cố Uyên nói đó là, nhìn thấy cô đi tới phòng hóa trang, vậy Cố Uyên nhất định chính là đang trong phòng nghỉ bình thường, cả trường quay chỉ có một phòng nghỉ lớn, muốn tới phòng hóa trang nhất định phải đi qua đó.
Mà An Thư Kỳ, ở trường quay, nổi tiếng hay nói đùa.
Lúc này sắc mặt An Thư Kỳ trắng lúc trắng lúc xanh: “Chị Thanh Vũ, chị nói đùa rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc