Chương 108: Xảy ra bất ngờ

Tác giả: Mộc Thất Thất

"Cậu!" Tống Khải Giang lập tức giận dữ, bộ râu bạc cũng đang run rẩy, ông ta nhìn về phía ông cụ Tô: "Ông anh, đây là cháu trai ngoan do ông dạy dỗ đó à!"
Ông Tô nhìn Tô Ngọc Kỳ: "Ngọc Kỳ à, đã xảy ra chuyện gì vậy. Cháu giải thích với ông Tống một chút đi."
Tô Ngọc Kỳ chỉ mặt không thay đổi khẽ nở nụ cười: "Không có gì cần phải giải thích cả, cháu nghĩ ông Tống đến đây lúc tối muộn, cũng không phải để nghe cháu giải thích.”
Sắc mặt của Tống Khải Giang rất khó coi, ông ta không ngờ mình cũng đã đi vào nhà họ Tô rồi, Tô Ngọc Kỳ này lại vẫn kiêu ngạo cố tình làm bậy như thế, đương nhiên ông ta biết Tống Tư Huỳnh trêu chọc Tô Ngọc Kỳ trước, nhưng nhìn thấy cháu của mình nằm trên giường bệnh thì sao mà chịu được, lần này Tống Khải Giang đến đây là để khởi binh vấn tội.
"Ông nội bà nội, sắc trời không còn sớm nữa, hai người cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút đi." Tô Ngọc Kỳ nói với ông Tô và bà Tô.
Ông Tô cười ha hả đứng lên: "Cũng đã trễ thế này rồi, ông em à, chuyện của bọn nhỏ thì để cho bọn nhỏ giải quyết đi, chúng ta cần gì phải xen vào."
Ông Tô cũng không muốn khiến hai nhà Tô Tống không nhìn vừa mắt nhau, dứt khoát cho một cái bậc thang đi xuống
Tống Khải Giang sắc mặt khó coi rời đi.
Tô Ngọc Kỳ nhìn nhìn giờ, ông Tô tuổi đã lớn, cũng đến giờ đi nghỉ ngơi rồi.
Ông Tô vừa đi lên lầu vừa nói: "Có việc gì thì mai nói sau, Ngọc Kỳ, không còn sớm nữa, đêm nay ở lại đây đi, sáng rồi hãy đi."
Bà Tô đi tới, lo lắng nói: "Cuối cùng là chuyện gì thế, sao con lại đánh cháu của nhà họ Tống đến mức đó."
"Bà nội, không có gì đâu."
"Sao có thể nói là không có gì được, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nói bà nội nghe xem."
"Bà nội, ông nội đã nói có chuyện gì thì mai nói sau mà, sắc trời không còn sớm nữa, bà còn không nhanh đi nghỉ ngơi đi."
"Tên nhóc nhà cháu."
Mấy ngày nay, thành phố Hải Châu bắt đầu mưa.
Nhiệt độ chợt giảm xuống rất nhiều.
Cố Uyên nhận được chủ đề ‘rừng rậm’ kỳ đầu tiên của thiết kế VK, lúc cô nhìn thấy chủ đề này đã sợ run mất một lát.
Sau đó mở tập tranh vẽ của mình ra.
Trang thứ nhất là nó.
Đây là tranh cô vẽ từ rất lâu rồi, lúc còn là sinh viên năm nhất, Bạch Dạ Huỳnh Hỏa, lúc ấy cô đang thiết kế một bộ lễ phục dạ hội.
Làn váy khoa trương nhưng không lòe loẹt, cũng không sử dụng màu tối, ngược lại còn sử dụng màu xanh biếc.
Thiết kế màu xanh nhạt phối với vải trắng.
Điện thoại vang lên.
Là Tô Vân Thư gọi đến.
Cố Uyên nhận điện thoại: "A lô, Vân Thư."
"Tối nay có rảnh không? Chúng ta ra ngoài ăn lẩu đi, ngoài ra cũng nói một chút về chuyện chủ đề của VK lần này.
"Ừ, được."
Vốn buổi tối đã hẹn đi ăn lẩu với Tô Vân Thư, nhưng lúc năm giờ chiều, lúc Cố Uyên đang chuẩn bị ra cửa thì nhận được điện thoại của Hoàng Hưng.
"Mợ chủ, cậu chủ bảo đêm nay cô đến Mỵ Sắc, bạn của cậu chủ muốn cô đi cùng."
Cố Uyên khẽ mím môi, cô đã đồng ý với Vân Thư rồi, nhưng cô biết, lời nói của Tô Ngọc Kỳ, cô không thể từ chối.
Nghĩ nghĩ rồi ‘ừ’ một tiếng.
Sao đó lại gọi cho Tô Vân Thư một cuộc điện thoại, nói với cô ấy một tiếng.
Tô Vân Thư oán giận: "Sao anh Ba có thể như vậy chứ, chị Thanh Vũ, ngày mai em lại đến tìm chị.
Thật ra Cố Uyên cũng rất bất ngờ, nhớ rõ lúc vừa mới gả cho anh, anh cực kỳ ghét cô, chưa bao giờ chủ động tìm cô, càng không có chuyện sẽ dẫn cô đi gặp bạn của anh.
Sau khi sống chung với nhau, anh ngược lại không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Nếu không phải cô bị thân phận này ràng buộc, cô thật sự rất muốn nói với anh, bốn năm trước chúng ta từng gặp nhau.
Cố Uyên mở tủ quần áo ra, băn khoăn tối nay nên mặc quần áo gì thì được, hình như anh rất xoi mói cách ăn mặc của cô, cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, Tô Ngọc Kỳ có chút xoi mói đến biến thái với cách ăn mặc của cô.
Tìm ra vài bộ quần áo, cuối cùng Cố Uyên cũng chọn xong, áo lông màu trắng gạo, quần dài rộng, áo bành tô màu nâu nhạt.
Cả người gọn gàng sạch sẽ, có lẽ anh sẽ không tìm ra khuyết điểm đâu.
Đang muốn buộc tóc dài lên, tóc đã dài ra rất nhiều, Cố Uyên không thích tóc bù xù giữa cổ, cảm thấy có chút ngứa.
Tìm một sợi dây thun buộc tóc lên, cô chợt nhớ tới Tô Ngọc Kỳ từng nói, cô buộc tóc lên rất xấu.
Cố Uyên cũng không bị tự kỷ, tuy rằng không quá tin tưởng vào giá trị nhan sắc của mình, nhưng cô cảm thấy, cô buộc tóc lên cũng có xấu lắm đâu.
Vì sao Tô Ngọc Kỳ lại chê.
Mưa mặc dù nhỏ nhưng vẫn là mưa.
Cố Uyên cầm ô đi ra ngoài.
Lúc đầu cô còn muốn lái xe đi, nhưng trong ga ra của Tô Ngọc Kỳ đều là xe thể thao, gầm xe thấp, trời mưa dễ bị tắt máy.
Bắt một chiếc xe, Cố Uyên ngồi vào xe.
"Bác tài, đến Mỵ Sắc"
Trời mưa, trên đường kẹt xe nghiêm trọng.
Mưa bụi làm loang lổ cảnh sắc ngoài cửa sổ, điện thoại của Cố Uyên vang lên.
Là điện thoại của cô.
Chứ không phải của Lưu Thanh Vũ.
Lúc bình thường, trong túi cô đều có hai điện thoại.
Cô nhìn thông báo cuộc gọi trên màn hình điện thoại, là gọi tới từ Mĩ....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc