“Tương lai sẽ như thế nào anh không dám đảm bảo, bây giờ anh chỉ có thể xác định là anh thích em, anh muốn ở cùng với em, cho nên, anh muốn thử một chút, Yên, anh chỉ cầu xin em, sau này nếu có chuyện gì thì nói cho anh biết một tiếng, anh biết em không thích anh nhắc đến chuyện của Âu Nhược Nhã, nhưng mà bọn anh thật sự chỉ là bạn học, anh biết cô ấy thích anh, nhưng mà anh không có tình cảm gì với cô ấy hết, hơn nữa, cô ấy đã ૮ɦếƭ rồi, cũng chỉ mới có hai mươi bốn tuổi, cứ như vậy ૮ɦếƭ đi, hơn nữa còn bởi vì anh mới ૮ɦếƭ, anh rất đau lòng, nhưng mà anh có thể đảm bảo, sau này anh nhất định sẽ cách xa các cô gái, anh chỉ cần một mình em, không bao giờ. . . .nữa cho những cô gái kia có cơ hội đến gần, em nói xem vậy có được hay không?”
Viêm Liệt đảm bảo, anh lấy chân tình và tình yêu của mình ra đảm bảo, chuyện của Âu Nhược Nhã vẫn làm anh canh cánh trong lòng, anh đau lòng bởi vì một sinh mạng vì anh mà ૮ɦếƭ đi, nhưng mà anh không có trách Bắc Đường Yên, anh chỉ oán giận mình, ban đầu không mạnh mẽ hơn để cự tuyệt, lại để cho bọn họ lấy danh nghĩa bạn bè ở chung một chỗ hơn ba năm, làm cho Âu Nhược Nhã không thể buông tha anh.
Những chuyện của Bắc Đường Yên làm anh đều hiểu, cô muốn nói cho anh biết đối với tình cảm không thể mềm yếu như vậy, nếu không kết quả sẽ càng bết bát hơn, bây giờ anh đã hiểu, sau này anh nhất định không để loại chuyện như vậy xảy ra lần nữa.
Bắc Đường Yên lấy ánh mắt dò xét nhìn Viêm Liệt, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, lấy điện thoại di động của mình mở ra ba tin nhấn ngày đó cô nhận được đưa cho Viêm Liệt.
“Nhớ ngày đó không, cái ngày mà một ngày một đêm không có tin tức của anh, lúc em gọi điện cho anh là một cô gái nhận điện thoại, nói anh đang tắm, sau đó ngày thứ hai em gọi điện cho anh thì nhận được ba tin nhắn này.”
Bắc Đường Yên nhìn Viêm Liệt, chờ xem phản ứng của anh.
Đầu tiên Viêm Liệt nghi ngờ cầm lấy điện thoại liếc mắt nhìn, sau đó trợn to hai mắt, bộ dáng không dám tin.
“Chuyện này, làm sao có thể!” Viêm Liệt nhớ mình chưa bao giờ có những tấm hình như vậy, hơn nữa nhìn xem nhật ký ngày gửi tin, hôm đó anh đang ở trong nhà trọ của mình mà, lúc đó anh còn cảm thấy không thoải mái ngủ cả một ngày, làm sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ.
“Là Âu Nhược Nhã làm, trong ký túc xá của anh cũng có camera, em đã sai người đi điều tra hết tất cả, mọi chuyện đều do Âu Nhược Nhã âm thầm bày mưu, lúc đó cô ta cho người ẩn nấp ở trong ký túc xá, thừa dịp anh chưa chuẩn bị liền đánh thuốc mê anh, sau đó dẫn anh đến căn phòng cô ta đã chuẩn bị sẵn, chụp ảnh, sau đó biến thành hiện trường vụ ςướק làm anh không thể nghi ngờ, mà cô ta làm tất cả mọi thứ chỉ vì muốn khích bác quan hệ của chúng ta mà thôi, em làm như vậy cũng là muốn dạy dỗ cho cô ta biết, hơn nữa, em không thích bên cạnh anh có cô gái cứ vây quanh như vậy.”
Bắc Đường yên lấy giọng nói mềm nhũn nói với anh, đem chuyện mình biết nói cho anh nghe, tức giận qua đi, chuyện giữa hai người cũng nên nói rõ một chút.
Viêm Liệt khi*p sợ nhìn Bắc Đường Yên, trong đầu anh chỉ có một ý tưởng, đó chính là, thì ra là như vậy! Bây giờ đối với lời nói của Bắc Đường Yên một chút nghi ngờ anh cũng không có, Bắc Đường Yên là người khinh thường việc nói dối, anh vẫn luôn biết, bởi vì cô kiêu ngạo như vậy, hơn nữa cô còn là người không muốn giải thích, nhưng mà bây giờ cô lại giải thích với anh chuyện đã xảy ra, đây coi là giải thích với anh sao.
Viêm Liệt cảm thấy lòng mình chua xót, một loại xúc động đang nảy sinh trong lòng anh, ban đầu Âu Nhược Nhã làm gì đã không còn quan trọng, Bắc Đường Yên làm gì anh cũng không muốn biết, Viêm Liệt cảm thấy lúc này anh chỉ muốn ôm Bắc Đường Yên vào trong иgự¢, sau đó nói cho cô biết, anh thật lòng yêu cô.
“Yên, anh xin lỗi, thật sự xin lỗi, ban đầu là anh không hỏi nguyên nhân mà đã nói những lời làm em đau lòng, anh rất hối hận, tha thứ cho anh được không, anh, thật sự rất thích em.”
“Em đã nói rồi, muốn ở chung một chỗ với em, muốn yêu em, anh cần phải làm được nhiều hơn bây giờ, cũng cần phải tin tưởng và yêu em hơn bây giờ.” Bắc Đường Yên cười, chính là nụ cười hết sức dịu dàng, giống như mong đợi điều gì.
“Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng có được không?”
“. . . . .Được!”
Hiểu lầm trong quá khứ rốt cuộc cũng được hoá giải, Viêm Liệt và Bắc Đường Yên nhìn nhau cười một tiếng, cảm giác ôn hoà nhàn nhạt lần nữa vây xung quanh hai người, lần này xảy ra mưa gió không lớn, mặc dù làm cho hai người cảm thấy đau khổ trong tình yêu, nhưng đau khổ qua đi lại là ngọt ngào hơn, làm say lòng người.
Hai ngày sau yến hội, Bắc Đường Yên và Viêm Liệt sống chung hết sức thoải mái, không giống cái cảm giác nhẹ nhõm ngọt ngào trước kia, cũng không giống không khí trầm mặc nặng nề lúc trước, Viêm Liệt có chút cẩn thận, mọi chuyện đều quan sát phản ứng của Bắc Đường Yên, không muốn mình lại làm ra chuyện khiến cô khó chịu, mà Bắc Đường Yên chỉ cười ôn hoà, không phải lạnh như băng, cũng không quá thân mật, làm Viêm Liệt tiến thoái lưỡng nan, anh có chút bất an.
Nhưng mà, nhìn chung tổng thể lại rất tốt, hai người cũng đã tiếp xúc lẫn nhau, cảm giác tốt hơn rất nhiều, làm cho anh có cảm giác gia đình ấm áp.
Đối với chuyện hôm đó đã xảy ra, Viêm Liệt không để trong lòng, nhưng mà Bắc Đường Yên không như vậy, cô để trong lòng, trong vòng hai ngày liền đã làm tốt những chuyện nên làm, cũng không coi là quá đáng, Bắc Đường Yên và Lăng Ngạo Vũ cùng nhau chèn ép, một công ty không lớn không nhỏ liền biến mắt trước mắt mọi người, trở thành đề tài nho nhỏ trên tạp chí thương mại, cống hiến giá trị lần cuối cùng.
Thời gian lại đến hai ngày nghỉ, Viêm Liệt nhận được điện thoại của thầy giáo gọi đến, là vấn đề liên quan đến luận văn, hai người nói chuyện với nhau khoảng mười phút liền giải quyết được luận v, thầy giáo lại dẫn ra đề tài mới.
“Viêm Liệt, em cũng là người trong đội bóng rổ, lần này các em tốt nghiệp nhà trường quyết định tổ chức một cuộc thi đấu thể thao hữu nghị, thầy trò toàn trường đều có thể tham gia, cùng hợp thành một đội, ý nghĩa kỷ niệm rất lớn, không biết em có hứng thú hay không, có thì nói cho thầy biết, thầy ghi danh dùm em.”
“Thầy, khi nào thì diễn ra, bây giờ em còn công việc, không biết có rảnh hay không.” Viêm Liệt rất thích bóng rổ, nghe được tin tức này anh cũng rất vui vẻ, nhưng anh chỉ sợ mình không có thời gian.
“Vào buổi lễ tốt nghiệp, nếu như em có công việc thì xin nghỉ một ngày đi.” Thầy giáo rất thích đứa học trò như Viêm Liệt, giọng nói ông buông lỏng.
“Được, vậy nhờ thầy ghi danh giúp em, đến lúc đó em nhất định sẽ tham gia.”
“Ừ, được.”
Buông điện thoại xuống, Viêm Liệt liền đem ánh mắt chuyển sang Bắc Đường Yên đang ngồi xem tin tức, mới vừa rồi nói về chuyện lễ tốt nghiệp anh mới nhớ, anh cũng muốn cô tham gia, không biết cô có rảnh hay không, có từ chối anh hay không.
“Liệt, anh có biết ánh mắt của anh cũng biết nói chuyện?” Đúng lúc Viêm Liệt đang do dự, Bắc Đường Yên lên tiếng.
“Là ý gì?” Viêm Liệt không phản ứng kịp.
“Bởi vì mỗi lần anh không biết có nên hỏi hay không đều sẽ nhìn em, ánh mắt đó giống như là đang hỏi, anh đừng nói với em là, anh làm như vậy chỉ vì cảm thấy rất vui.” Bắc Đường Yên dựa vào ghế sa lon, khẽ ngẩng đầu, giọng nói nhạo báng chọc cười Viêm Liệt.
“Tháng sáu này học viện Hoàng Gia sẽ tổ chức lễ tốt nghiệp, anh muốn mời em tham gia, nhưng lại sợ em không có thời gian, bởi vì cần một ngày mới đủ, hôm đó trường học cũng tổ chức thi đấu bóng rổ!”
Viêm Liệt đi tới, ngồi bên cạnh Bắc Đường Yên, nhẹ nhàng nắm tay cô.
“Được, em sẽ nói với Văn Mẫn để trống ngày đó, Liệt, ca phẫu thuật của cha anh đã chuẩn bị tốt, tất cả nhân viên đều được gọi đến, Mặc Kỳ Tĩnh nói với em ba ngày sau sẽ tiến hành, đến lúc đó anh xin nghỉ đi xem một chút đi.”
“Ừm, mấy ngày nay anh cũng có liên lạc với cha mẹ, mẹ nói cha rất tốt, tỷ lệ phẫu thuật thành công cũng rất cao, lần này đều phải cám ơn em, nếu như không phải em nói cho anh biết bệnh tình của cha anh, có lẽ cho đến bây giờ anh cũng không biết.”
Khi Viêm Liệt biết cha không muốn nói cho anh biết bệnh tình của ông, anh thật sự sợ hãi, không khỏi nghĩ đến sẽ có một ngày truyền đến tin dữ của cha, có lẽ anh sẽ chịu không nổi, thật may là có Bắc Đường Yên.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy Bắc Đường Yên, dùng hành động để thể hiện sự cảm kích của mình.
Bắc Đường Yên cười cười, đối với lòng biết ơn của Viêm Liệt cảm thấy chột dạ, lúc ấy tại vì muốn khống chế Viêm Liệt cho nên cô mới quan tâm nhiều chuyện như vậy, chuẩn bị xong tất cả cho cha Viêm Liệt cũng là điều kiện trao đổi với anh, nhưng nhìn xem bây giờ Viêm Liệt không oán trách cô, ngược lại còn cảm ơn cô chân thành như vậy, cũng không làm cô nghĩ đến chuyện của Âu Nhược Nhã nữa, có lúc một số chuyện sẽ kỳ diệu như vậy, lúc bạn cảm thấy mình đã làm đúng, người khác sẽ cho rằng bạn sai, nhưng mà khi bạn cảm thấy mình đã làm sai, người khác lại cho rằng bạn làm đúng, vẫn cùng một người, nhưng khác chuyện, khác tâm tình, khác luôn cách đối xử, đây chính là điều kỳ diệu của thế giới này.
“Anh không oán trách em lúc đầu lấy chuyện đó ra uy Hi*p anh sao?” Suy nghĩ một chút, Bắc Đường Yên vẫn đem nghi vấn của mình hỏi anh.
“Không oán, lúc đó anh chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn một chút, em dùng cách thức như vậy đối xử với anh, nhưng mà anh cảm thấy anh là người có lỗi trước, hơn nữa, anh. . . .tốt lắm, chuyện lúc trước đừng nhắc đến nữa, chúng ta suy nghĩ một chút buổi tối nên ăn cái gì đi, gần đây anh cũng có lại chỗ của anh Hàn học nấu nướng, mặc dù vì thời gian quá ít mà không học được bản lĩnh gì, nhưng tiến bộ rất nhanh, anh làm cơm rang trứng rất ngon, em có muốn nếm thử một chút hay không?” Viêm Liệt dừng lại chuyện muốn nói, lúc trước là anh nghi ngờ tình cảm của Bắc Đường Yên dành cho mình, khi đó thái độ của cô lạnh như băng làm anh cảm thấy cô không yêu anh, nói thật, đối với tình yêu, có lúc anh không tin tưởng cô, có lẽ là vì thân phận của hai người, cô ưu tú như vậy làm anh rất không an tâm.
“Cơm chiên trứng? Nghe rất ngon, chỉ cần anh xác định có thể ăn, em muốn ếm thử một chút.” Bắc Đường Yên nhíu mày, cũng không có hỏi về nửa đoạn biến mất mà Viêm Liệt đang tính nói, ngược lại đi theo đề tài mà Viêm Liệt đã đổi, hai người vừa mới tốt lên một chút, còn rất nhiều thứ cần phải từ từ hiểu rõ.
“Yên tâm đi, anh chuẩn bị nhiều thuốc đau dạ dày lắm, chờ anh một tiếng.” Viêm Liệt khoa trương đảm bảo, đứng lên đi về phía phòng bếp, Bắc Đường Yên nhìn bóng lưng Viêm Liệt, cô không đi theo anh vào mà dời ánh mắt đi, tiếp tục xem tin tức trên TV.