Ngày bảy tháng tư, thời gian nghỉ trưa bắt đầu, Bắc Đường Yên cầm điện thoại gọi cho một người.
“. . . . .” Đối phương nhận điện thoại nhưng lại không nói gì, làm cho tâm tình đang không tốt của Bắc Đường Yên càng trở nên bết bát hơn.
“Buổi trưa, tới phòng làm việc của em.” Giọng nói của Bắc Đường Yên rất đè nén, chính cô cũng có thể nhận ra được sự không vui trong đó, trực giác nói cho cô biết buổi gặp mặt của cô và Viêm Liệt cũng sẽ không thoải mái gì, nhưng mà cô cảm thấy là nên cho nhau một cơ hội cuối cùng, mặc dù Âu Nhược Nhã đã ૮ɦếƭ, nhưng đó không phải là sai lầm của cô, nếu như thân phận trao đổi, là cô thiếu món nợ hơn một ngàn vạn, cô nhất định sẽ không chọn cái ૮ɦếƭ để trốn tránh trách nhiệm, cô tin tưởng vào năng lực của mình sẽ có thể trả hết món nợ này, hơn nữa còn sống tốt hơn, cho nên, cô cũng sẽ không cảm thấy áy náy, chẳng qua là phản ứng của Viêm Liệt làm cô rất thất vọng, cái loại không khí im lặng đó giống như đang tố cáo tội ác của cô, đơn giản là vô cùng sai lầm!
Bắc Đường Yên hung hăng đóng điện thoại di động, sau đó chán ghét ném điện thoại trên bàn, ngồi yên trên ghế không nói gì nữa, ánh mắt lại thay đổi liên tục, trong lúc nhất thời suy nghĩ rất nhiều thứ.
Buổi trưa, Viêm Liệt xuất hiện trước cửa phòng làm việc Bắc Đường Yên, tiếng gõ cửa vang lên nhưng động tác của Bắc Đường Yên vẫn không thay đổi, chẳng qua là ánh mắt đã chuyển đến cửa phòng làm việc.
“Vào đi.” Thanh âm của Bắc Đường Yên khàn khàn khác thường, cô nhẹ nhàng ho khan hai cái, sau đó ngồi ngay ngắn người lại, trong nháy mắt một loại khí thế mạnh mẽ trở về trên người Bắc Đường Yên.
Viêm Liệt đi vào, nhìn thấy loại khí thế giống như nữ vương cao cao tại thượng, không khỏi cảm thán cô thật thích hợp với cái vị trí kia, cô ngồi ở nơi đó, cao quý, mạnh mẽ làm cho người ta thật muốn ngẩng đầu ngưỡng mộ.
Viêm Liệt im lặng đứng ở một bên, lấy ánh mắt phức tạp nhìn Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên cũng nhìn anh, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ là lạnh lùng nhìn Viêm Liệt.
Viêm Liệt tự động bỏ qua ánh mắt của cô, bởi vì anh cảm thấy trong mắt cô không nhìn ra được cảm xúc nào, anh cảm thấy Bắc Đường Yên như vậy thật xa lạ, anh căn bản là không biết Bắc Đường Yên đang nghĩ gì!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao em lại làm như vậy?” Viêm Liệt đem nghi vấn mấy ngày nay vẫn gặm nhấm lòng anh ra hỏi cô, sau đó dùng ánh mắt thất vọng và phức tạp nhìn Bắc Đường Yên!
Bắc Đường Yên bị ánh nhìn của Viêm Liệt làm trong lòng đau xót, quả nhiên vẫn là như vậy, anh đối với cô là thất vọng, cảm thấy cô làm chuyện không nên làm, cho dù hiện lại anh đang hỏi tại sao nhưng mà dễ dàng nhận thấy là anh đã có đáp án, bởi vì ánh mắt kia tràn đầy chỉ trích và bất mãn, Viêm Liệt ơi Viêm Liệt, anh thất vọng về em như vậy sao, em làm gì không đúng để anh thất vọng chứ.
Bắc Đường Yên lộ ra nụ cười tự giễu, nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất, không lưu lại dấu vết gì.
“Không phải anh cũng đã biết rồi sao, hôm đó anh đi gặp Âu Nhược Nhã mà, cô ta không nói cho anh biết sao?” Nội dung cuộc nói chuyện giữa Âu Nhược Nhã và Viêm Liệt cô cũng biết rồi, nhìn chung rất chân thật, tập đoàn Âu thị là do cô lén lút thu mua, gài bẫy làm cho Âu thị thua lỗ một khoản tiền lớn cũng là kế hoạch của cô, nhưng mà Âu Nhược Nhã vẫn còn che giấu một phần nguyên nhân quan trọng, cũng không đem chuyện tình yêu ra nói rõ ràng từ đầu đến cuối.
“Tại sao em lại làm như vậy, tiểu Nhã căn bản là không có làm cái gì, cô ấy chỉ là thích anh mà thôi, coi như em có ghen tỵ cũng không cần thiết, anh không có chút tình cảm nào với cô ấy hết, em cần gì phải dùng cái loại thủ đoạn đó làm cho gia đình cô ấy tan nát chứ, làm vậy em sẽ vui vẻ sao, tiểu Nhã nói em còn từng cảnh cáo cô ấy cách xa anh một chút, Yên, em biết không, em như vậy làm anh rất thất vọng, anh không phải là một món đồ chơi, tại sao em không thể tôn trọng anh một chút!”
Thái độ lạnh nhạt của Bắc Đường Yên làm Viêm Liệt cảm thấy dây đàn trong lòng mình đứt lìa, mấy ngày nay tâm tình anh bị đè nén, không thấy Bắc Đường Yên đã làm anh bất mãn, anh hiểu lầm cô sẽ bởi vì Âu Nhược Nhã tự sát mà đau lòng và khi*p sợ, tất cả đều bộc phát ngay lúc này!
Lúc này Viêm Liệt có chút hoảng loạn.
Viêm Liệt rối loạn nhưng Bắc Đường Yên lại không như vậy, cùng với sự tố cáo của Viêm Liệt, ánh mắt của Bắc Đường Yên càng ngày càng lạnh, trầm tĩnh làm người ta run sợ, nhưng mà Viêm Liệt lại không nhìn thấy, coi như có nhìn thấy thì ngay bây giờ anh cũng không muốn để ý.
Viêm Liệt cảm thấy mình bị lừa gạt, bị phản bội, không được tôn trọng, anh cảm thấy thái độ của Bắc Đường Yên xem anh như là một món đồ chơi, khi Viêm Liệt biết chỉ vì Âu Nhược Nhã thích mình liền bị Bắc Đường Yên làm cho phá sản thì anh rất tức giận, thậm chí anh còn cảm thấy Bắc Đường Yên quá tàn nhẫn.
“Em không có đem anh xem thành món đồ chơi.” Bắc Đường Yên mở miệng chậm rãi nói ra, cô muốn giải thích, aiz, cái từ giải thích này đối với cô mà nói là rất buồn cười, cô vẫn cảm thấy trên thế giới này không cần phải có cái từ này tồn tại, bởi vì người hiểu cô thật sự sẽ không cần cô giải thích, mà người không hiểu cô thì có muốn giải thích cũng không quan trọng, nhưng mà cô thật sự muốn giải thích, nghĩ đến những lời nói bịa đặt mà Âu Nhược Nhã nói ra, cô cũng không phải rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại đi làm như vậy, cô cũng không phải ghen tỵ, cô biết Viêm Liệt không thích Âu Nhược Nhã, nếu như Viêm Liệt có tình cảm với Âu Nhược Nhã thì cô sẽ nhằm vào Viêm Liệt chứ không phải đi làm khó cô ta, cho nên cô thu mua tập đoàn Âu thị chỉ là hy vọng Âu Nhược Nhã đừng làm ra chuyện gì tổn thường đến Viêm Liệt!
Hôm đó Viêm Liệt bị ςướק là do mưu kế của Âu Nhược Nhã làm nên, chuyện này cũng không quá quan trọng, nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ai nói được gì, một cô gái nếu có ý muốn trả thù thì sẽ rất mạnh mẽ, cô rất hiểu rõ cho nên không muốn lại có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn, diệt cỏ tận gốc luôn là tác phong làm việc của cô, chẳng qua là tất cả chuyện này cô không muốn nói ra, ít nhất là không muốn nói trước mặt Viêm Liệt, anh đã định tội cho cô rồi, có giải thích nữa cũng vô dụng.
“Không, em gạt anh, thật ra thì anh đã biết từ lâu rồi, em ưu tú như vậy tại sao lại muốn ở cùng với anh, anh vẫn luôn bất an, nhưng mà anh thích em, anh muốn cùng em ở chung một chỗ, cho nên anh tự nói với chính mình là những chuyện này không quan trọng, tất cả đều thuận theo tự nhiên, nhưng mà, tại sao, em lại Gi*t ૮ɦếƭ tiểu Nhã, tại sao lại làm như vậy, tiểu Nhã còn trẻ tuổi như vậy, tốt đẹp như vậy, em biết trước khi cô ấy nhảy xuống trước mắt anh, cô ấy hận em như thế nào không, em tại sao có thể tàn nhẫn như vậy, tại sao?”
“Đủ rồi! Viêm Liệt, lời oán trách của anh em đã nghe đủ rồi, em gọi cho anh đến nơi này không phải để nghe anh chỉ trích em, bây giờ em cho anh hai con đường, em có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ tiếp tục lui tới, sau này nếu như có chuyện như vậy xảy ra em sẽ thông báo trước với anh một tiếng, em tôn trọng ý kiến của anh, còn nếu như anh cảm thấy chuyện là em làm sai, xin mời anh cút ra ngoài, từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám ở trước mặt em nói những lời như vậy!”
Bắc Đường Yên nổi giận, nhưng không phải là giận tím mặt, mà là lạnh lùng làm người ta sợ hãi, mỗi một chữ một câu của cô cũng làm người ta muốn phát run.
Lửa giận của Viêm Liệt bị trạng thái lạnh như băng của Bắc Đường Yên làm cho đông lại, vẻ mặt thất vọng trên mặt anh còn chưa tan hết, lại thêm một tia mờ mịt, có chút đau lòng, giống như anh đã làm sai điều gì. . . .
Viêm Liệt nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Bắc Đường Yên, trong lòng anh giãy dụa kịch liệt, trong tai vẫn còn quanh quẩn câu nói “cút ra ngoài” của cô, giống như là đang tố cáo tội ác của anh, nhưng mà, anh có lỗi sao, có lẽ anh có chút kích động, nhưng anh không cảm thấy mình có lỗi, bởi vì, mặc kệ là như thế nào, Âu Nhược Nhã đã ૮ɦếƭ, một sinh mạng trẻ tuổi cứ như vậy mất đi, mặc dù không phải là Bắc Đường Yên trực tiếp Gi*t người, nhưng mà nếu không phải là cô ép thì Âu Nhược Nhã cũng sẽ không ૮ɦếƭ. . . .
Nhưng mà, nhìn Bắc Đường Yên tức giận như vậy, trong lòng Viêm Liệt lại có chút dao động, trong lúc nhất thời đầu óc anh lại có chút rối loạn, cảm giác như mình đã làm sai ở đâu đó, nhưng lại không biết là đã sai ở nơi nào.
“Yên, anh. . . .” Viêm Liệt mấp máy môi, nói ra hai chữ, liền không biết nên nói gì nữa mới tốt.
Bắc Đường Yên lạnh lùng nhìn anh, cũng không trả lời, cô đang chờ câu trả lời của anh.
“Anh. . . . .” Mấp máy môi lần nữa, Viêm Liệt cảm thấy có chút khó chịu, thái độ lạnh nhạt của Bắc Đường Yên làm anh cảm thấy sợ hãi.
Viêm Liệt không muốn cố gắng nói nữa, anh chỉ nhìn Bắc Đường Yên, mà ánh mắt lạnh như băng của cô vẫn đang đặt trên người Viêm Liệt, không ai nói với ai một câu nào, nhưng lại có thể nghe được tiếng hít thở có chút gấp gáp c%