Lúc hai người tỉnh dậy lần nữa thì đã là buổi sáng của ngày hôm sau, Bắc Đường Yên còn chưa mở mắt đã cảm thấy toàn thân đau nhức, sau đó liền nghĩ tới Dụς ∀ọηg buông thả đêm qua, mặc dù lúc bắt đầu là cô chủ động nhưng sau đó lại được sự phối hợp và càng thêm chủ động của Viêm Liệt, có thể nói là anh rất mãnh liệt dày vò cô, làm cô thật muốn la lên cô hối hận rồi.
“Yên, em có khoẻ không?” Sắc mặt Viêm Liệt biến thành đỏ hồng, ánh mắt ân cần nhìn Bắc Đường Yên.
“Không khoẻ, toàn thân em đều đau.” Bắc Đường Yên nói xong còn đưa ra một cánh tay, trên da thịt tuyết trắng đầy dấu vết mờ mờ.
Viêm Liệt nhìn thấy có chút đau lòng, nhưng lại cảm thấy rất là thoả mãn, cô rốt cuộc cũng trở thành người của anh.
“Yên.” Viêm Liệt không biết nói lời ngon tiếng ngọt, anh chỉ là ôm chặt Bắc Đường Yên, dùng hành động để diễn tả nội tâm đang kích động của mình lúc này, bây giờ trong lòng anh tràn đầy hạnh phúc, được ôm cô gái mình thích vào trong иgự¢, cả đời này anh cũng không muốn buông tay.
Bắc Đường Yên sờ sờ đầu Viêm Liệt, mặc dù Viêm Liệt không có nói gì nhưng cô có thể cảm giác được trên người người con trai này tản mát ra hơi thở kích động và thoả mãn, Bắc Đường Yên cảm thấy giờ phút này cô cũng hạnh phúc và thoả mãn.
“Rời giường đi, chúng ta dọn dẹp vài thứ sau đó ăn sáng.” Trải qua một đêm dày vò cho nên bây giờ Bắc Đường Yên rất rất rất mệt.
Viêm Liệt ở trên trán Bắc Đường Yên ấn xuống một nụ hôn sau đó mới mang theo nụ cười vui vẻ đứng dậy rời khỏi giường, Bắc Đường Yên gọi điện thoại kêu bữa ăn sáng, trong lúc bất chợt cảm thấy có chút phiền phức, nhưng cô và Viêm Liệt đều không biết nấu nướng nên chỉ có thể dựa vào người giúp việc hay quán ăn bên ngoài, bởi vì cô không thích trong không gian của mình có mùi của người lạ, cho nên không muốn thuê người giúp việc.
Không muốn nói quá nhiều, chẳng qua là hơi do dự một chút, Bắc Đường Yên đã xử lý tốt bản thân, nhưng mà toàn thân vẫn còn đau nhức như cũ, làm cho cả người cô vừa mệt mỏi vừa thích thú.
Khi Bắc Đường Yên đi tới phòng khách thì Viêm Liệt đã ngồi ở đó chờ cô, cái nhìn của anh làm bộ dáng của Bắc Đường Yên căng thẳng, mắt cũng không dám dời đến trên người anh.
Ánh mắt của Viêm Liệt quá mức nóng bỏng, Bắc Đường Yên bị nhìn chằm chằm đến ngại ngùng, cô tiến lên có chút bướng bỉnh che lại ánh mắt của Viêm Liệt.
“Nhìn cái gì chứ, đừng nhìn nữa.” Trong giọng nói của Bắc Đường Yên có mùi vị thẹn quá hoá giận.
Một tay Viêm Liệt bao phủ lên tay Bắc Đường Yên, anh cũng không muốn lấy xuống, khoé miệng nâng lên rất rõ ràng cho thấy anh đang cười.
“Em thật xinh đẹp.” Viêm Liệt nói ra lời nói trong lòng, một cái tay khác vòng lên thắt lưng của Bắc Đường Yên.
“Đang ghét.” Bắc Đường Yên xấu hổ tựa vào trong иgự¢ Viêm Liệt nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh.
Hai người cũng có thể coi như đang ở trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, trò chuyện có chút đơn thuần dễ thương, điều này chính là mị lực của tình yêu, đối với tình yêu Viêm Liệt rất là đơn thuần nghiêm túc, mà Bắc Đường Yên cũng nguyện ý bởi vì Viêm Liệt mà trở nên đơn thuần nghiêm túc, lúc này đây hai người cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp, xung quanh tràn ngập mùi vị hạnh phúc.
Sau khi dùng bữa sáng, hai người xử lý công việc của mình, mặc dù là ngày nghỉ nhưng vẫn có văn kiện cần phải xử lý, Bắc Đường Yên đã có thói quen như vậy, còn Viêm Liệt vẫn luôn bận rộn đi làm cho nên cũng hình thành thói quen, hai người không ai quấy rầy ai, rất ăn ý làm việc làm không khí xung quanh càng hài hoà ấm áp.
Viêm Liệt tràn đầy mong đợi đối với tương lai của hai người, anh cảm thấy cuộc sống như thế này mới chính là cuộc sống lý tưởng.
Thứ hai, ngày hai mươi mốt tháng ba, hai người cùng nhau đi làm, bây giờ người nào trong công ty cũng biết về quan hệ của bọn họ, mặc dù không thể xác minh hai người đã phát triển đến mức độ nào, bởi vì hai người đối với vấn đề này đều giữ thái độ im lặng, nhưng cũng biết được hai người đang qua lại, mọi người đối với cái nhìn của Bắc Đường Yên rất ngạc nhiên, nghi ngờ vì sao người cao cao tại thượng như tổng tài Bắc Đường lại coi trọng thằng nhóc thực tập sinh như Viêm Liệt, cho dù Viêm Liệt đẹp trai như vậy nhưng vẫn làm người ta cảm thấy hết sức khó tin, về phần thái độ đối với Viêm Liệt thì rất phong phú, có hâm mộ, có ghen tỵ, có chửi bới, có khinh miệt, đủ loại vẻ mặt xuất hiện trên mặt những người khác nhau, nhưng mà không người nào dám đi nói lung tung những lời nói khó nghe này, dù sao cũng không ai muốn vì loại chuyện này mà vứt bỏ công việc có đãi ngộ tốt như vậy.
Mặc dù người trong công ty không nói gì nhưng truyền thông lại không do dự như thế, quan hệ giữa Bắc Đường Yên và Viêm Liệt được lên trang nhất các mặt báo, còn kèm theo hình ảnh thân mật của hai người, nhưng mà nội dung lại rất hoàn hảo, đem thân phận và bối cảnh Viêm Liệt liệt kê hết sức cặn kẽ, nội dung tình tiết chính là một người con trai trở thành cô bé lọ lem, có lẽ bởi vì e sợ thủ đoạn của Bắc Đường Yên nên cũng không có lời nói nào quá đáng, ngược lại viết tương đối hoàn mỹ, để cho các cô gái khi xem nó thì rất cảm động, cảm thấy giống như câu chuyện cổ tích giữa đời thực.
Viêm Liệt cũng đã xem qua những tờ báo đó, cũng không phải là anh chủ động tìm kiếm, mà là đồng nghiệp chung phòng đưa cho anh xem, sau khi xem xong anh chỉ bất đắc dĩ cười cười, cảm thán thì ra mình cũng có ngày trở thành nhân vật chính trong xì căng đan.
Thứ hai hình như là một ngày bình lặng, đối với Viêm Liệt mà nói là như vậy, về phần những người khác, có lẽ là kinh khủng.
Buổi tối, Viêm Liệt và Bắc Đường Yên cùng nhau làm việc, tâm tình cô hình như rất tốt, trên gương mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, Viêm Liệt phỏng đoán có phải hôm nay cô ký được hợp đồng có lợi nào hay không, làm cô vui vẻ như vậy.
“Hôm nay em rất vui vẻ, có chuyện gì xảy ra sao?” Không phải là Viêm Liệt tò mò, anh chỉ là muốn tìm đề tài để nói chuyện với cô mà thôi.
Nụ cười nhàn nhạt vẫn còn đọng trên môi Bắc Đường Yên, nhưng hình như có thêm một tia quỷ dị, sau đó nụ cười chuyển sang thâm sâu hơn, nhiều thêm một tia tà ác.
“Dĩ nhiên, hôm nay thu hoạch không nhỏ, dự tính sẽ có thêm một tỷ vào ngân sách công ty, hơn nữa đây chỉ là thu hoạch phụ.” Bắc Đường Yên rất hài lòng về thành quả hôm nay, về phần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngày mai tin tức kinh tế tài chính nhất định sẽ thông báo cho mọi người biết, đây cũng là chuyện không lớn cũng không nhỏ.
“Chúc mừng em.” Viêm Liệt không có hỏi nữa, có đôi lúc chuyện như vậy là bí mật trong buôn bán, mặc dù anh và Bắc Đường Yên thương nhau nhưng những chuyện không nên biết anh cũng không tò mò, đối với phương diện này anh rất là cẩn thận, không hy vọng bởi vì công việc mà có cái gì đó không vui phát sinh.
“Cám ơn anh, Liệt, để ăn mừng em, hôm nay chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn đi, bạn tốt nói cho em biết có một nhà hàng ăn rất ngon, hôm nay chúng ta đi đi.”
“Được.”
Nhà hàng mà Bắc Đường Yên nói là do Quan Uyển U giới thiệu, cô ấy là nhà bình luận ẩm thực nổi danh nhất trong lĩnh vực ăn uống, nếu là Quan Uyển U giới thiệu thì tuyệt đối làm cho người ta không còn gì ý kiến.
Nhà hàng có chút xa cho nên Bắc Đường Yên lái xe nửa giờ mới đến.
“Là nhà hàng này sao, bố trí thật kỳ lạ.” Viêm Liệt nhìn nhà hàng trước mặt không khỏi cảm thán.
“Là rất đặc sắc, không nghĩ tới tên và thiết kế xứng đôi như vậy.” Bắc Đường Yên vừa nhìn bảng hiệu “Nhà gỗ nhỏ” vừa quan sát xung quanh, xem ra từ ngoài vào trong đều dùng gỗ để trang trí và thiết kế, giống như ngôi nhà của thợ săn trong rừng rậm, thật giản dị và nhẹ nhàng.
“Đi thôi, chúng ta đi vào.” Bắc Đường Yên và Viêm Liệt đẩy cửa nhà gỗ nhỏ, âm thanh của phong linh vang lên, một nữ phục vụ mặc quần áo bồng bềnh tiến lên đón hai người.
“Chào mừng quý khách.”
Bắc Đường Yên và Viêm Liệt được phục vụ dẫn đến ngồi bên cạnh cửa sổ, từ bên này nhìn ra ngoài có thể thấy phong cảnh rừng cây nho nhỏ trong công viên, làm cho người ta có cảm giác như đi lạc vào trong rừng núi hoang sơ.
“Nơi này làm cho người ta có cảm giác thật thoải mái.” Viêm Liệt rất thích nơi này, Bắc Đường Yên cũng rất hài lòng, hai người tuỳ tiện gọi một vài món ăn, sau đó ngồi nói chuyện.
“Ngày mai xin nghỉ đi, em dẫn anh đi gặp đám bạn tốt của em, mấy người bạn rất quan trọng.” Ngày mai là ngày một tháng tư, là ngày hẹn của hội độc thân có hại, mặc kệ là có bận rộn như thế nào, ngay ngày hôm đó mười hai người các cô cũng sẽ tụ hợp ở chung một chỗ, chẳng qua là thỉnh thoảng sẽ có ngoại lệ, tại vì các cô đều có sự nghiệp của mình, có mấy người rất hay chạy loạn khắp nơi trên thế giới, nhưng lại rất quý trọng ngày hẹn mỗi tháng một lần này.
Bắc Đường Yên nghĩ thừa dịp lần này giới thiệu Viêm Liệt cho các đại gia của cô biết cũng tốt, cũng coi như là thừa nhận sự tồn tại của anh, còn có thể kích thích những người không có quy tắc kia đừng quên mất ước hẹn mỗi tháng một lần này.
“…Lúc nào thì đi, muốn cả ngày sao?” Đối với yêu cầu của Bắc Đường Yên Viêm Liệt cảm thấy thật kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy cao hứng, đem anh giới thiệu cho bạn tốt cũng coi như là thừa nhận anh phải không, nếu có cơ hội anh cũng phải giới thiệu cô cho cha mẹ anh biết mới được, cũng không biết Bắc Đường Yên có nguyện ý hay không nữa, mặc dù những chuyện nên làm hay không nên làm anh đều làm hết rồi, nhưng mà đối với phần tình cảm này Viêm Liệt vẫn có chút bất an, có thể là bởi vì quá quan tâm cho nên sợ mất đi.
“Buổi chiều, buổi chiều chúng ta cùng đi.”
“Được, tốt thôi, vậy anh có cần chuẩn bị gì không?” Mặc dù Viêm Liệt không biết bạn tốt của Bắc Đường Yên có phải là những người đó hay không, nhưng mà có thể làm bạn tốt của cô, hơn nữa còn cố ý giới thiệu cho anh vậy nhất định là người rất quan trọng, là học sinh trong học viện Hoàng Gia sao, hội độc thân có hại rất nổi tiếng trong truyền thuyết học viện Hoàng Gia, đó là mười hai cô gái hết sức ưu tú, trong đó có Bắc Đường Yên, mỗi một người đều làm người ta hâm mộ và ghen tỵ, các cô học khác khoa nhưng lại trở thành bạn tốt, nghe nói các cô luôn đứng đầu học viện Hoàng Gia, bây giờ chuyện về các cô không ai là không biết, làm cho người ta không ngừng hâm mộ.
“Không cần, đừng lo, chẳng qua là gặp mặt mà thôi, tuy rằng các cô ấy có hơi kỳ lạ, nhưng em sẽ bảo vệ anh.” Khi Bắc Đường Yên nhắc về những người bạn tốt kia, trong giọng nói rất thân mật, xem ra tình cảm rất tốt.
Viêm Liệt cười cười, anh cũng rất mong đợi buổi gặp mặt ngày mai.
Ngày một tháng tư, ngày cá tháng tư, không khí trong tập đoàn Bắc Đường rất là bình thường, Viêm Liệt đến phòng làm việc cũng không bị ai đùa giỡn, mọi người đối với ngày lễ này hình như không hứng thú cho lắm, Viêm Liệt nhìn phản ứng của mọi người cũng cảm thấy yên tâm, trước kia ở trong trường học ngày lễ đơn giản như thế này rất là kinh khủng, bọn học sinh điên loạn đó chiêu trò nào cũng có thể nghĩ ra.
Buổi trưa, còn có mấy phút nữa là tan làm, Bắc Đường Yên gọi điện thoại cho anh hẹn gặp nhau ở bãi đậu xe, nhìn thời gian một chút, Viêm Liệt thấy cũng sắp tan làm cho nên đi đến bãi đậu xe, Bắc Đường Yên đã đứng chờ ở đó, Viêm Liệt lên xe, hai người rời khỏi công ty đi đến câu lạc bộ của hội độc thân có hại.
Từ tập đoàn Bắc Đường đến câu lạc bộ độc thân có hại mất khoảng hai mươi phút đi đường, đang đứng đợi thang máy thì điện thoại di động của Viêm Liệt vang lên, Bắc Đường Yên khẽ cau mày nhưng vẫn để Viêm Liệt nghe điện thoại, Viêm Liệt nhìn dãy số một chút, chân mày cũng nhíu lại, sắc mặt có chút khó coi nhưng cuối cùng vẫn nhận điện thoại.
“Tiểu Nhã sao?” Viêm Liệt chủ động chào hỏi, trong giọng nói mang theo một tia đè nén, kể từ lần đó bọn họ đã không còn liên lạc nữa, không biết lần này Âu Nhược Nhã gọi điện thoại cho anh là muốn làm gì, nhưng tình nghĩa bạn bè nhiều năm như vậy, Viêm Liệt cũng không muốn coi như cô không tồn tại.
“Anh đang ở cùng cô ta sao?” Giọng nói của Âu Nhược Nhã rất lạnh, trước kia Viêm Liệt chưa từng nghe cô nói chuyện như vậy, giống như mang theo hận ý.
Chân mày Viêm Liệt nhíu chặt hơn.
“Phải.” Trả lời ngắn gọn, Viêm Liệt không muốn nói dối, còn có chút lo lắng liếc mắt nhìn Bắc Đường yên, cô chỉ nhìn anh, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
“Em muốn gặp anh, bây giờ em muốn gặp anh, anh có thể đến gặp em được không?”
Viêm Liệt nghe được trong lời nói của Âu Nhược Nhã có chút phiền muộn, không biết vì sao anh đột nhiên có loại cảm giác chuyện không tốt sắp xảy ra.
“Hôm nay mình có công chuyện, bây giờ muốn đi gặp mấy người bạn, có chuyện gì ngày mai nói được không?” Viêm Liệt cố gắng để giọng nói của mình nghe thật bình thường.
“Không, bây giờ, chính là bây giờ, Viêm Liệt, coi như em cầu xin anh đi, anh tới gặp em có được không?” Nếu như lời nói vừa rồi của Âu Nhược Nhã mang theo hận ý lạnh như băng, thì bây giờ chính là cầu xin trong tuyệt vọng, Viêm Liệt có chút luống cuống, anh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Tiểu Nhã, sao vậy, cậu.. cậu khóc sao?” Viêm Liệt cảm giác được âm thanh của cô có chút nghẹn ngào.
“Viêm Liệt, em muốn thấy anh, bây giờ em đang ở trước công ty, anh tới gặp em có được không?” Âu Nhược Nhã không trả lời câu hỏi của Viêm Liệt, chẳng qua là dùng giọng nói tuyệt vọng cầu xin anh.
Viêm Liệt cảm thấy hết sức khó xử, anh đã đồng ý gặp mặt bạn tốt của Bắc Đường Yên, hơn nữa cũng đã đi đến nơi này, lần đầu tiên gặp mặt mà lại thất hứa thì không tốt cho lắm, nhưng mà hình như Âu Nhược Nhã đang xảy ra chuyện gì, nghe giọng nói của cô làm anh cảm thấy rất bất an.
“Tiểu Nhã, thật sự là tôi đi không được, chúng ta đổi thời gian gặp mặt được không?” Viêm Liệt lui bước lần nữa, trong giọng nói mang theo một tia cứng rắn.
“Không, không, chính là bây giờ. . . . .anh. . . . .”
“Âu tiểu thư, bạn trai của tôi đang ở cùng tôi, cô có chuyện gì muốn tìm anh ấy sao, còn nữa, cô nhặt được điện thoại của anh ấy đã muốn trả chưa?” Âu Nhược Nhã còn chưa nói hết lời thì Bắc Đường Yên trực tiếp lấy điện thoại từ trong tay Viêm Liệt, giọng nói lạnh nhạt làm người ta cảm thấy run sợ, hết sức nguy hiểm.
Vẻ mặt Viêm Liệt lúng túng đứng ở bên cạnh cô, nhưng không có ngăn cản hành động của Bắc Đường Yên, chẳng qua là lời nói của cô làm anh cảm thấy có chút kỳ lạ, cô có ý gì?
“Cô, cô có ý gì?” Giọng nói của Âu Nhược Nhã rất hoảng loạn, có mùi vị chột dạ.
“Tôi nói cái gì Âu tiểu thư phải hiểu mới đúng, cô sẽ không cho là mình làm cái gì cũng không có ai biết chứ, còn có tin nhắn đa phương tiện ngày ấy cô gửi cho tôi nữa, góc độ thật là tốt, nhưng lại không nhìn thấy mặt của cô, làm cho tôi cảm thấy có chút đáng tiếc.” Bắc Đường Yên châm chọc hết sức rõ ràng, Viêm Liệt đứng ở bên cạnh có chút sững sờ, nhưng anh vẫn không hiểu.
“Bắc Đường Yên, đều là cô làm đúng không, là cô thu mua công ty của cha tôi, có đúng hay không?” Âu Nhược Nhã trầm mặc một hồi, sau đó mới dùng giọng nói lạnh lẽo nói với Bắc Đường Yên.
Bắc Đường Yên khinh thường cười cười.
“Là tôi, đây chính là điều trả giá cho hành vi ngu xuẩn của cô, không biết Âu tiểu thư có hài lòng không?” Bắc Đường Yên cũng không giấu giếm gì nữa, sáng hôm nay đã hoàn thành một bước cuối cùng, tập đoàn Âu thị cuối cùng cũng đổi chủ, mà cái vị thiên kim tiểu thư Âu Nhược Nhã này bây giờ đã trở thành người bình thường, cô không cần phải che giấu nữa.
“Cô, cô tại sao có thể làm như vậy, cô . . . .”
“Được rồi, tôi không muốn nói nhảm với cô nữa, mời cô sau này đừng gọi cho Viêm Liệt, cứ như vậy đi, tạm biệt.” Bắc Đường Yên không muốn nghe những lời nói lên án nhàm chán, trực tiếp cúp điện thoại.
“Đi thôi, chúng ta đi gặp bạn tốt của em.” Mặc dù biết rõ Viêm Liệt đầy bụng nghi ngờ, nhưng Bắc Đường Yên cũng không muốn giải thích cái gì, đem điện thoại trả lại cho anh, cô liền dẫn anh đi vào thang máy, Viêm Liệt tuy là nghi ngờ nhưng vẫn đi theo bên cạnh Bắc Đường Yên, nhưng mà tâm trạng anh lại không yên ổn, cảm thấy như có chuyện gì đó đang xảy ra.