Ông Xã Thực Tập - Chương 18

Tác giả: Mị Dạ Thủy Thảo

Hai người ăn cơm tối xong thì Viêm Liệt đưa Bắc Đường Yên về nhà, hôm nay Bắc Đường Yên cũng nhận được tin tức là nhà đã sửa xong, cô cảm thấy nên để cho Viêm Liệt đến xem một chút xem anh có hài lòng hay không, nghĩ vậy hai người liền cùng nhau về nhà Bắc Đường Yên.
Viêm Liệt theo Bắc Đường Yên vào phòng, thấy được phòng sách mà cô cố ý sửa cho anh liền cảm động ôm lấy cô.
“Cám ơn em.” Viêm Liệt rất thích nơi này, nó có mùi vị của gia đình.
“Ngày mai anh dọn đến đây đi, như vậy chúng ta cũng dễ dàng một chút.” Hiểu rõ chuyện đã xảy ra nên Bắc Đường Yên không còn tức giận nữa, nhưng mà đây chỉ là đối với Viêm Liệt, điều đó không có nghĩa là cô sẽ bỏ qua cho những người còn lại, trên đường tới đây, trong đầu Bắc Đường Yên đã có một kế hoạch hoàn chỉnh, nếu đối phương làm ra loại chuyện này thì cũng chính là kẻ thù của cô, mà đối với kẻ thù cô chưa bao giờ nể tình!
“Ngày mai phải đi làm.” Viêm Liệt có chút khó xử, hơn nữa còn có chút khẩn trương, nếu như anh tới đây ở thì giống như hai người đang ở chung vậy.
“Tối nay anh về nhà dọn dẹp đồ đạc, tối mai mang đến đây, em sẽ tìm người dọn đồ dùm anh, anh không cần lo.” Lời này của Bắc Đường Yên như là quyết định cuối cùng, không cho phép anh phản bác, mặc dù ở trước mặt Viêm Liệt cô đã ôn hoà rất nhiều, nhưng cái tính thích chủ đạo của cô vẫn còn rất mạnh mẽ.
Ngược lại Viêm Liệt không cảm thấy khó chịu, chỉ bất đắc dĩ cười cười, sau đó ở trên trán Bắc Đường Yên ấn xuống một nụ hôn.
Anh biết như vậy mới thật sự là Bắc Đường Yên, mạnh mẽ không cho phép người khác cự tuyệt, từ rất lâu anh đã biết rõ điều này, cho nên mới cảm thấy ngạc nhiên trong mấy ngày chung sống với cô, bởi vì Bắc Đường Yên đã trở nên ôn hoà rất nhiều, nhưng mà giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, trong lúc vô tình khí thế của cô lại bộc lộ, điều này cũng không có gì không tốt, Viêm Liệt cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy chân thật hơn rất nhiều.
Hai người ở chung một chỗ nếu như chỉ là dối trá đối xử với nhau như vậy nhất định sẽ làm cho người kia không thoải mái, thật ra thì chỉ có đem tính cách của mình bày ra cho đối phương biết rõ thì mới có thể sống lâu dài, anh thích xem một mặt mạnh mẽ của Bắc Đường Yên, chói mắt như vậy làm cho người ta động lòng!
Thật sự là nhịp tim, đôi mắt sáng ngời tràn đầy tự tin, lời nói nắm giữ hết tất cả sự kiên cường, đây mới thật sự là gương mặt thật của Bắc Đường Yên, thần tượng anh sùng bái hơn ba năm!
Trong lòng Viêm Liệt chuyển động mười nghìn lần, giống như chỉ trong nháy mắt cũng đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, mà Bắc Đường Yên lại không hề có cảm giác, đại khái là bởi vì hai ngày nay đã phát sinh quá nhiều chuyện cho nên Bắc Đường Yên có chút bốc đồng làm theo ý kiến của mình, quyết định tất cả, cô cũng không có nhiều thời gian quan tâm ý tưởng của Viêm Liệt, cô cũng không nghĩ tới hành động vô ý của mình sẽ làm Viêm Liệt kích động.
Một lúc nào đó mọi người sẽ biết, chúng ta cũng không phải thật sự yêu thích đối phương, nhưng hấp dẫn chúng ta có lẽ chính là điều ẩn nấp trong con người đối phương, tình yêu rất là kỳ diệu, chúng ta có thể dũng cảm đi tranh thủ nhưng lại không có cách nào nắm trong tay.
“Yên, anh thích em.” Sau khi nhẹ nhàng hôn lên môi Bắc Đường Yên, Viêm Liệt dùng giọng nói kiên định ấm áp nói với cô.
Bắc Đường Yên sửng sốt, không nghĩ được Viêm Liệt sẽ có hành động như thế này, nhưng ngay sau đó liền nở nụ cười vui vẻ, kiêu ngạo, hạnh phúc, Bắc Đường Yên chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp bởi vì Viêm Liệt bày tỏ tình cảm với mình, nhưng Viêm Liệt lại thấy được ánh mắt Bắc Đường Yên khi đó, sáng như vậy, đẹp như vậy, giống như là chinh phục được toàn bộ thế giới.
Yên, nếu như việc anh thích em có thể làm cho em cảm thấy vui mừng nhanh như vậy, anh nhất định sẽ thích em cả đời, ánh mắt tràn đầy tự tin và sáng ngời của em chính là ý nghĩa cuộc sống của anh, trước kia anh nghĩ anh muốn tìm kiếm, nhưng bây giờ anh chỉ muốn chờ đợi, chỉ hy vọng em có thể là chính mình ở trước mặt anh, ngay bây giờ, Viêm Liệt hứa hẹn trong lòng mình, lời hứa cả đời, anh thật sự thích cô gái tên là Bắc Đường Yên, không, phải nói là anh yêu Bắc Đường Yên, bởi vì cô đã mạnh mẽ chinh phục trái tim anh!
Ngày thứ hai, Viêm Liệt dọn vào nhà Bắc Đường Yên, cô đã chuẩn bị mọi thứ cho anh, thật ra thì ngay từ lúc muốn sửa chữa lại thư phòng cô đã dự định mua rất nhiều thứ, bao gồm các loại quần áo bốn mùa, từ cà vạt cho đến vớ chân cũng không bỏ sót một thứ nào, đồ đạc treo đầy hai tủ quần áo, còn có đầy đủ đồ dùng hằng ngày, toàn bộ vật dụng làm việc cũng được chuyển đến bên trong phòng sách, thật ra thì chỉ cần Viêm Liệt đến là được rồi, cho nên, buổi tối hôm đó khi Viêm Liệt thấy mọi thứ thì rất ngạc nhiên, rõ ràng ngày hôm qua còn không có cái gì mà.
“Anh có cảm giác em đã đem cả cửa hàng dọn đến chỉ trong một ngày.” Sau khi Viêm Liệt nhìn thấy những vật dụng trong phòng liền trêu ghẹo Bắc Đường Yên.
“Em làm suốt một ngày đó, hi vọng anh sẽ hài lòng.” Lời này của Bắc Đường Yên là sự thật, mặc dù cụ thể không phải là cô làm, nhưng cô là tổng giám đốc, để cho nhân viên của mình nghỉ một ngày để đem những thứ đồ này đến đây rồi còn dọn dẹp cẩn thận nữa, coi như cô cũng có công.
“Cám ơn.” Viêm Liệt cảm thấy thật mâu thuẫn, anh không thích Bắc Đường Yên tốn nhiều tiền cho anh như vậy, những thứ đồ đạc này tuy giá trị không phải là trăm triệu trở lên nhưng cũng là món tiền kếch xù, không dưới sáu bảy con số, nhưng mà, đây là tâm ý của Bắc Đường Yên đối với anh, anh không muốn nói những lời tự ái đả thương tâm lý đàn ông đó, lúc quyết định ở chung một chỗ với Bắc Đường Yên anh cũng đã đón nhận loại chênh lệch này.
“Anh thích là tốt rồi, nhanh dọn dẹp đi, hôm nay anh cũng mệt rồi, dọn xong có thể nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừm.”
Sau đó hai người cùng nhau sửa sang lại đồ đạc Viêm Liệt đem đến, vật dụng của anh rất ít, khoảng nửa tiếng sau liền đã dọn dẹp lại sạch sẽ, hai người chia nhau ra đi tắm, trao một nụ hôn ngủ ngon rồi trở về phòng của mình.
Viêm Liệt bận rộn cả một ngày cho nên cảm thấy thật mệt mỏi, nằm trên giường lớn suy nghĩ về Bắc Đường Yên ở cách vách, chỉ chốc lát liền ngủ thi*p đi, trong giấc mơ còn mang theo một chút mỉm cười, bộ dáng làm cho người ta cảm thấy rất hạnh phúc.
Mà trong phòng bên cạnh phòng Viêm Liệt, Bắc Đường Yên đang mở máy tính kiểm tra mấy bản hợp đồng, sửa đổi một chút, sau đó lại kiểm tra kế hoạch lại một lần rồi mới cầm điện thoại lên.
“Tổng giám đốc?”
“Văn Mẫn, kế hoạch tôi đã gửi đến hộp thư của cô, bắt đầu từ ngày mai chúng ta bắt đầu trò chơi.” Nói đến đây trong mắt Bắc Đường Yên xẹt qua một tia sáng lạnh.
“Em biết rồi, tổng giám đốc, em nhất định sẽ làm cho ngài hài lòng.”
“Chú ý giữ bí mật, trước khi kế hoạch thành công không được tiết lộ tin tức.” Mặc dù Bắc Đường Yên cảm thấy kế hoạch của mình sẽ không vì bất cứ người nào mà thay đổi, nhưng cô vẫn không thích chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
“Dạ, tổng giám đốc.”
Bắc Đường Yên hài lòng cúp điện thoại, một lần nữa xác nhận kế hoạch không có gì sai sót mới tắt máy tính chuẩn bị đi ngủ, không có ai gây tổn thương cô lại không bị trả giá lớn cả, đã có lá gan mơ ước đồ thuộc về cô, sẽ phải có lá gan gánh nổi hậu quả!
Mấy ngày kế tiếp Bắc Đường Yên và Viêm Liệt đều cùng nhau đi làm, cùng nhau tan làm, hai người cũng không ở bên ngoài ăn cơm nữa, bữa sáng và bữa tối đều được người giúp việc chuẩn bị sẵn, ban ngày không ở nhà cũng có người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ, hai người sống chung với nhau rất thoải mái, có một vài lần còn trao đổi ý kiến lẫn nhau về vấn đề công việc, đối với nhau cũng có thêm một tầng nhận thức.
Ngày hai mươi chín tháng ba, thứ bảy, lại đến ngày nghỉ phép, nhưng mà chỉ có Bắc Đường Yên nghỉ phép, bởi vì Viêm Liệt muốn làm thêm giờ, cho nên Bắc Đường Yên cũng đến công ty xử lý một chút văn kiện.
“Tổng giám đốc, đối phương đã mắc câu, chỉ cần chúng ta bắt đầu hoàn thành báo cáo cuối ngày, tập đoàn Âu thị chắc chắn sẽ đổi bảng hiệu.” Văn Mẫn đối với thành quả của mình hết sức hài lòng, cạnh tranh trên thương trường chính là như vậy, người nào có năng lực thì người đó chính là kẻ mạnh, người chỉ thích sinh tồn, không có mục đích sống bị đào thải là đáng đời, chỉ cần nhiệm vụ mà Bắc Đường Yên giao cho cô, cô sẽ cố gắng làm cho nó thành công, nhưng mà thỉnh thoảng cô cũng sẽ cảm thấy đối phương thật đáng thương, giống như là bây giờ.
Bởi vì tổng tài đại nhân của cô ghen cho nên tập đoàn Âu thị phải bị chôn cùng, không biết cô gái Âu Nhược Nhã kia sau khi biết tập đoàn Âu thị phá sản là vì cô ta đã thích người con trai không nên thích thì sẽ có biểu tình gì.
“Rất tốt, tôi hi vọng một ngày trước tháng tư có thể giải quyết xong chuyện này.” Bắc Đường Yên tuyên án tử cuối cùng cho tập đoàn Âu thị.
“Dạ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Bắc Đường Yên nhìn Văn Mẫn rời đi, khinh thường khẽ hừ một tiếng, một cái tập đoàn Âu thị nhỏ bé mà cũng dám đối đầu với cô, đúng là tự tìm đường ૮ɦếƭ!
Sau khi điều tra rõ, cô có thể xác định chuyện của Viêm Liệt là do Âu Nhược Nhã giở trò quỷ, mục đích của cô ta làm cho cô ghen tuông sau đó chia tay với Viêm Liệt, ete, thật đúng là trò chơi của con nít, Bắc Đường Yên cô dễ bị lừa như vậy sao, cho nên cô quyết định tặng cho Âu Nhược Nhã một bài học để đời khó quên, để cho cô ta phải hối hận vì chuyện mình đã làm!
Thật ra thì, chuyện này chỉ nên cho Âu Nhược Nhã trả giá mà không cần phải đem tập đoàn Âu thị ra khai đao, nhưng Bắc Đường Yên làm như vậy cũng chỉ vì những lời nói của Âu Nhược Nhã lúc trước làm Bắc Đường Yên ghi tạc trong lòng!
“Vậy tại sao cô gái kia có thể, cô ta ngoại từ có tiền nhiều hơn em thì có gì tốt hơn em sao, không có trẻ tuổi giống em, không có xinh đẹp như em, anh tại sao lại chọn cô ta!” Bắc Đường Yên khắc sâu những câu nói này vào trong lòng, hừ, không có trẻ tuổi xinh đẹp giống cô ta, cô gái này đã vậy còn dám sỉ nhục cô, lúc đó cô không nói gì cũng không làm cái gì chỉ ghi nhớ những lời đó trong lòng, đếm tội mà trừng phạt, tập đoàn Âu thị chờ đổi chủ đi!
Hành động của Bắc Đường Yên rất bí mật, phương pháp thu mua tập đoàn Âu thị không có liên quan gì đến tập đoàn Bắc Đường, cô lợi dụng danh nghĩa người khác cộng thêm sự giúp đỡ âm thầm của tập đoàn Lăng Vũ, rất dễ dàng liền trở thành cổ đông lớn nhất trong Âu thị, chỉ chờ đến thứ hai là hoàn thành kế hoạch cuối cùng.
Lúc xế chiều Viêm Liệt và Bắc Đường Yên cùng nhau tan làm, hai người cũng không có chỗ nào muốn đi cho nên trở về nhà, sau đó một người xử lý văn kiện, một người viết bài báo cáo, đến buổi tối thì cùng nhau xem tin tức, trao nhau nụ hôn hết sức ngọt ngào, ở thời điểm lửa sắp cháy lan cả đồng cỏ mới lưu luyến không rời mà tách ra.
Ánh mắt Viêm Liệt hết sức nóng bỏng nhìn Bắc Đường Yên đang nằm trong lòng mình, chỉ thấy mặt cô đỏ ửng, đôi mắt khép hờ hết sức mê người, làm cho anh có một loại kích động muốn đè cô dưới thân mà từ từ thưởng thức, nhưng mà lý trí nói cho anh biết thời cơ vẫn còn chưa tới, thời gian quen nhau của bọn họ còn quá ngắn.
“Anh đi tắm.” Lý trí Viêm Liệt đã chiến thắng, anh có chút chật vật trở về phòng ngủ của mình.
Đôi mắt đang say trong tình dục của Bắc Đường Yên tỉnh táo lại, cô nhìn cửa phòng Viêm Liệt mà trở nên thâm trầm.
Người con trai này, cái tính tình này rốt cuộc là tốt hay xấu đây, cô đã bỏ qua sự không cự tuyệt sẵn sàng chuẩn bị thưởng thức, mà người con trai này còn làm bộ không muốn đón nhận, thật là làm cho người ta đau lòng và tổn hại sức khoẻ mà! Thật ra thì, cô cũng không phải là rất có kinh nghiệm, nhưng nếu cứ như vậy đi xuống sẽ làm tinh thần cô trở nên phiền não không bình thường!
Bắc Đường Yên có chút buồn bả, có chút nghi ngờ người con trai này chẳng lẽ là không được. . . .chớp mắt một cái, Bắc Đường Yên đã có tính toán, cô giống như mèo con ăn trộm nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Viêm Liệt. . . .Viêm Liệt vội vã đi tắm để cho bản thân tỉnh táo cho nên không có khoá cửa, thật ra thì không lúc nào anh khoá cửa, anh cảm thấy không cần thiết.
Vào phòng Viêm Liệt, Bắc Đường Yên trực tiếp đi đến phòng tắm, ở trong đó truyền đến tiếng nước chảy ào ào làm cho suy nghĩ Bắc Đường Yên bay vào bên trong.
Không có động tác kế tiếp, Bắc Đường Yên đứng ở trước cửa phòng tắm, sau đó trong lúc bất chợt phát hiện động tác của mình có chút ngốc nghếch.
Aiz, đầu năm nay làm con gái cũng không phải chuyện dễ dàng, chủ động quá lại bị người ta phê bình là phóng đãng, thật ra thì cũng không phải là cô nóng lòng, mà là cô cảm thấy nếu cô không chủ động thì không biết sẽ kéo dài tới lúc nào, cô đã nhận định anh, dù sao chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, để phòng ngừa biến cố cô nên ăn anh sớm một chút cũng được, Bắc Đường Yên cũng không phải nhà đạo đức học, cô không nghĩ là hai người lên giường có thể nói lên cái gì, nhưng mà cô thích Viêm Liệt, anh rất đơn thuần, rất nghiêm túc, nếu như hai người thật sự xảy ra chuyện gì đó thì Viêm Liệt chắc chắn sẽ là của cô!
Không nên trách cô dùng chút thủ đoạn đùa giỡn anh, ai kêu cô thích anh làm chi. . . .Bắc Đường Yên đem chuyện như vậy gọi là “âm mưu ngọt ngào”!
Tiếng nước chảy ngừng lại, Bắc Đường Yên có chút khẩn trương chớp mắt liên tục, một lát sau cửa phòng tắm mở ra.
Một người con trai chỉ quấn khăn tắm xuất hiện trước mặt Bắc Đường Yên, cô có thể thấy rõ ràng giọt nước đang chảy dài trên da thịt màu đồng rắn chắc, thật sự là quá mê người.
“Liệt, em có một vấn đề muốn hỏi anh.” Bắc Đường Yên dùng âm thanh khàn khàn hỏi.
Viêm Liệt mở cửa nhìn thấy Bắc Đường Yên liền kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó lúc phát hiện bản thân mình còn chưa mặc quần áo thì ngại ngùng đỏ mặt, vừa định có động tác liền nghe Bắc Đường Yên nói ra câu này, trong lúc nhất thời cũng quên che giấu, ngây ngốc hỏi, “Chuyện gì?”
“Chẳng lẽ là anh không được cho nên mới không muốn em?” Bắc Đường Yên trực tiếp hỏi, trực tiếp đến nỗi làm Viêm Liệt tưởng mình đã nghe lầm.
“Anh thật sự là không được, xem kìa, mặt anh bị nói trúng đỏ lên như vậy!” Bắc Đường Yên lại nói một câu, lần này coi như Viêm Liệt không ngờ tới cũng đã hiểu cô đang hỏi cái gì.
“Yên, em. . . . .” Viêm Liệt rất tức giận muốn nói cái gì đó, nhưng mà còn chưa nói hết liền bị Bắc Đường Yên hôn chặn lại, hai tay cô vòng qua cổ anh dâng lên đôi môi của mình.
“Liệt, anh không muốn em sao?” Kết thúc nụ hôn nồng cháy, Bắc Đường Yên lại nói.
“Anh.., đừng.. đừng như vậy. . . . .” Viêm Liệt muốn đẩy Bắc Đường Yên ra, nhưng lúc chạm vào người Bắc Đường Yên liền thay đổi từ đẩy thành ôm lấy cô, anh làm sao lại không muốn, anh muốn đến sắp phát điên lên rồi,nhưng mà, anh không hy vọng lại nhanh như vậy. . . .
Bắc Đường Yên không cho Viêm Liệt có cơ hội cự tuyệt, trước tiên dâng lên một cái hôn, sau đó nhẹ nhàng nói bên tai anh, “Muốn, em nghĩ em muốn anh.”
Viêm Liệt chỉ cảm thấy oanh một tiếng, máu trong người liền sôi trào, trong đầu nháy mắt trống rỗng, sau đó cũng chỉ còn có tiếng ՐêՈ Րỉ tồn tại. . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc