Thứ bảy, bởi vì hôm nay là ngày nghỉ nên trên đường có rất nhiều người, Viêm Liệt và Bắc Đường Yên chọn một nhà hàng có phong cách nhẹ nhàng dùng bữa sáng, sau đó cùng nhau đi dạo trong trung tâm thương mại gần công ty, trụ chở chính của tập đoàn Bắc Đường nằm trong khu vực phồn hoa bậc nhất thành phố, hôm nay lại là thứ bảy cho nên trung tâm càng thêm náo nhiệt, hai người tay trong tay đi dạo trên đường, thỉnh thoảng thu hút một vài ánh mắt, có than thở có ghen tỵ, có nam cũng có nữ.
Viêm Liệt rất tuấn tú, là kiểu đứng trong một đống người cũng có thể được phát hiện đầu tiên vì quá đẹp trai, tuyệt đối làm cho người khác chú ý, mà cái đẹp của Bắc Đường Yên chính là ở khí chất của cô, ngũ quan xinh xắn làm lộ ra sự xinh đẹp tao nhã, nhất là khi đứng chung một chỗ với Viêm Liệt, dường như cả người Bắc Đường Yên trở nên sáng ngời, tràn đầy hơi thở hoạt bát, mà hai người lại đi bên cạnh nhau nên rất khó làm ánh mắt mọi người không chú ý.
Đi qua hai con đường, Viêm Liệt đã thấy được ba gương mặt có chút quen thuộc, không phải là rất quen nhưng đều là đồng nghiệp trong công ty, mấy người kia nhìn anh và Bắc Đường Yên bằng ánh mắt tò mò và kinh ngạc, làm anh không muốn cũng phải nghĩ đến những rắc rối sau này.
“Yên, còn có một tiếng nữa là phim bắt đầu chiếu rồi, chúng ta đến rạp chiếu phim thôi.”
“Được, không biết hôm nay có phim gì hay không, anh thích xem phim gì?”
“Lại đó xem poster đi, anh rất ít xem phim, còn em?”
“Em cũng ít khi xem phim, thỉnh thoảng sẽ nhìn poster chiến tranh.” Ngày thường Bắc Đường Yên xem ti vi đều mở kênh tin tức, đối với những loại phim này cô không hiểu rõ, thỉnh thoảng có nhìn một vài poster chiến tranh, coi như là thích đi.
Viêm Liệt cười cười, một cô gái mà lại thích thể loại chiến tranh, Bắc Đường Yên chính là khác biệt so với người khác, nhưng mà rất phù hợp với tính cách của cô.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, mười phút sau đã đến trước cửa rạp chiếu phim, Viêm Liệt đi mua vé, Bắc Đường Yên đứng tại chỗ nhìn mọi thứ xung quanh, thật ra thì nhiều năm rồi cô chưa đến đây, bây giờ nơi đây cũng đã thay đổi, không biết đã sửa chữa lại bao nhiêu lần, càng ngày càng lộng lẫy.
“Cuộc chiến thành Troy, thể loại chiến tranh đang rất nổi tiếng, xem phim này được không?” Viêm Liệt cầm hai tờ vé chạy trở lại.
“Được.” Bắc Đường Yên rất vui vẻ, xem phim gì cũng không quan trọng, quan trọng là. . .có Viêm Liệt bên cạnh cô, hơn nữa Viêm Liệt còn mua vé phim thể loại chiến tranh cô yêu thích, cô đương nhiên vui vẻ.
Hai người lại đi mua đồ ăn nhanh, nhưng mà Viêm Liệt và Bắc Đường Yên đều không muốn ăn, vì vậy đổi thành mua nước, sau đó hai người vào rạp chiếu phim, chờ phim mở màn.
Bầu không khí trong rạp chiếu phim thật thâm trầm, Bắc Đường Yên nheo hai mắt lại, đây là lần đầu tiên cô xem kỹ hoàn cảnh chung quanh, ánh mắt Viêm Liệt vẫn đặt trên màn ảnh, theo từng cảnh quay mà xuất hiện ra các vẻ mặt khác nhau, từ phương diện của cô nhìn anh, anh không có phòng bị, rất chân thật, người như vậy thật không thích hợp cho công việc ngoại giao ngươi lừa ta gạt, nhưng từ biểu hiện của Viêm Liệt cho thấy trình độ của anh đối với sự biến đổi con số trên thị trường rất cao, phân tích rất chính xác, có thể nói anh rất có thiên phú, cũng rất có năng lực, Bắc Đường Yên đã nghiên cứu những tài liệu báo cáo lúc trước đưa tới, làm cho cô đối với Viêm Liệt khắc sâu nhận thức, cô tin tưởng chỉ cần cho Viêm Liệt cơ hội, anh nhất định có thể đứng trên đỉnh vinh quang, trở thành một người lãnh đạo ưu tú.
Chẳng qua là anh không hi vọng cô sẽ giúp đỡ, hơn nữa trước khi qua lại với cô anh đã có điều kiện như vậy, chuyện công là chuyện công, chuyện riêng là chuyện riêng, mà cô lại rất vui vẻ đồng ý, cô không hi vọng người mình yêu bởi vì một nguyên nhân nào đó mà ở bên cạnh mình, nhưng mà ở chung với anh được vài ngày, Bắc Đường Yên đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác, người con trai này không muốn bị người khác biết là anh ở chung một chỗ với cô, hình như là anh muốn giống như tình nhân bình thường, coi như không tệ, nhưng không biết vì sao Bắc Đường Yên cảm thấy như có cái gì đó mất đi khống chế, làm cho cô có cảm giác không thoải mái.
Lúc hết phim trong lòng Viêm Liệt vẫn còn lưu luyến, quả nhiên là phim nổi tiếng có khác, làm cho khi người ta xem nó có một loại cảm giác nhiệt huyết dâng trào, nhưng mà hình như Yên hơi buồn bã, không biết là đang nghĩ gì.
“Sao vậy?” Viêm Liệt nắm tay Bắc Đường Yên, có chút lạnh, hình như tay của cô có nhiệt độ rất thấp.
“Có chút khó chịu.” Tâm tình Bắc Đường Yên bị đè nén, sắc mặt cũng trầm tĩnh lại, nhìn như là không thoải mái.
Viêm Liệt lo lắng nhìn Bắc Đường Yên.
“Em bị bệnh sao? Có muốn đến bác sĩ hay không?”
“Em không sao, chỉ là cảm thấy hơi mệt, nghỉ ngơi một chút là được.”
“Vậy anh đưa em về nhà, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Trở về công ty đi, trong nhà đang sửa chữa, về cũng không nghỉ ngơi được.” Vì muốn sửa sang lại phòng sách cho Viêm Liệt, ban ngày cô thuê người lại sửa chữa, bây giờ có về cũng phải đối mặt với âm thanh hỗn độn trong phòng.
“Ừm, được, anh đưa em về công ty.” Viêm Liệt và Bắc Đường Yên kêu một chiếc taxi, năm phút đồng hồ sau, hai người đã đến trước cửa tập đoàn Bắc Đường.
Bảo vệ công ty kinh ngạc, rất cẩn thận mở cửa cho hai người, hỏi thăm sức khỏe tổng giám đốc.
Hai người đi thang máy chuyên dụng của tổng tài đến tầng hai mươi mốt.
“Yên, anh ở đây cùng em được không, anh không yên tâm cho lắm.” Sau khi Viêm Liệt theo Bắc Đường Yên vào phòng cũng không lập tức rời đi, anh sờ sờ trán của cô, xác định cô không có nóng, nhưng vẫn không yên lòng muốn ở lại.
“Ừm, được, em đi thay quần áo, anh chờ một chút.” Bắc Đường Yên đi vào phòng ngủ thay một bộ đồ mặc ở nhà.
Viêm Liệt rót ly nước nóng cho Bắc Đường Yên, nơi này mặc dù không thường xuyên có người ở, nhưng những vật dụng cần thiết đều không thiếu.
Đổi quần áo xong, Bắc Đường Yên uống ly nước Viêm Liệt đưa liền nằm trên giường.
“Yên, anh ôm em ngủ được không, anh sẽ không làm gì khác.” Nhìn Bắc Đường Yên nằm trên giường thật yếu đuối, đột nhiên Viêm Liệt muốn ôm cô vào trong иgự¢, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng lại sợ Bắc Đường Yên hiểu lầm, vội vàng tăng thêm một câu giải thích.
“Ừm, được.” Ban đầu Bắc Đường Yên đã có chút khó chịu, bây giờ nằm trên giường mới cảm thấy thật sự mệt mỏi, giọng nói lúc này cũng trở nên trầm thấp.
Viêm Liệt ϲởí áօ khoác ra nằm xuống bên cạnh Bắc Đường Yên, nhẹ nhàng ôm cô vào trong иgự¢.
“Ngủ đi, anh sẽ ở đây coi chừng em.” Viêm Liệt lấy giọng nói hết sức nhẹ nhàng nói bên tai Bắc Đường Yên.
Bắc Đường Yên chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng trĩ, bất tri bất giác liền ngủ thi*p đi.
Viêm Liệt không ngủ, anh vẫn nhìn vào gương mặt khi ngủ của cô, trong lòng có một loại cảm giác không nói nên lời, hình như là hạnh phúc, cũng giống như bất an, anh cảm thấy mình như đang nằm mơ, có một loại cảm giác không giống như sự thật, không biết bao giờ cảm giác này mới biến mất, anh muốn bắt nó lại, nhưng rồi lại không biết nên bắt như thế nào, và bắt cái gì.
Yên, nếu như có thể mãi mãi ôm em như vậy thì tốt quá. . . .
Khi Viêm Liệt rời khỏi tập đoàn Bắc Đường thì đã là chín giờ tối, lúc đó Bắc Đường Yên đang ngủ rất say, Viêm Liệt không nỡ đánh thức cô dậy, anh nhìn đồng hồ thấy đã trễ liền một mình âm thầm rời đi.
Từ công ty đi ra Viêm Liệt cảm thấy hơi đói bụng, suy nghĩ một chút liền đi đến quán ăn mình thường ăn giải quyết bữa tối, lúc này trên đường cũng không có mấy người, khác biệt với sự tấp nập của ban ngày, bây giờ đường phố có vẻ vắng lặng.
Viêm Liệt đi về phía nhà trọ của mình, thỉnh thoảng ᴆụng phải vài người đi đường đang rất vội vã, Viêm Liệt cũng bước nhanh hơn.
Vừa vào khu ký túc xá, Viêm Liệt cảm thấy có gì đó là lạ, giống như là anh bị người ta theo dõi, anh bất thình lình quay đầu lại và thấy hình như có bóng người nhảy lên, điều này làm cho Viêm Liệt hơi bất an, anh nhíu chặt mày và bước nhanh hơn.
Khi Viêm Liệt vừa bước vào toà nhà khu ký túc xá thì đột nhiên có một người đàn ông từ trong đó đi ra, từ phía sau bịt kín miệng anh, Viêm Liệt chỉ cảm thấy mình ngửi được một hương thơm bất thường, liền rơi vào trong bóng tối. . . . .
Khi Viêm Liệt tỉnh dậy thì kinh ngạc phát hiện mình đang nằm trước cửa nhà trọ, anh giãy dụa đứng lên, đầu tiên anh kiểm tra đồ vật trên người, điện thoại di động không thấy, nhưng ví tiền vẫn còn nguyên, lấy ví tiền ra, Viêm Liệt phát hiện bên trong trừ tiền mặt ra tất cả mọi thứ vẫn còn như cũ, anh liền thở phào nhẹ nhõm, anh nhớ hình như mình ᴆụng phải ςướק bóc, nhưng vẫn đáng ăn mừng, cái bị thiệt hại chỉ có tiền bạc.
Nhưng mà Viêm Liệt vẫn cảm thấy có chuyện gì đó kỳ lạ, nhưng lại nghĩ không ra nó lạ ở chỗ nào. Anh lấy chìa khoá mở cửa phòng trọ.
Phòng trọ này gồm ba phòng ngủ và một phòng khách, ở ba người, mỗi người một phòng, bây giờ chắc là nửa đêm, lúc anh rời khỏi tiệm ăn có nhìn đồng hồ, là mười giờ, nhưng mà nhìn bầu trời như bây giờ, hình như đã mười hai giờ, anh đoán bọn ςướק đó ςướק tiền xong liền ném anh ở nơi này, mà anh hôn mê đến bây giờ mới tỉnh lại!
Viêm Liệt cẩn thận nhớ lại chuyện mới vừa rồi, sau đó bất chợt đổ mồ hôi lạnh, bởi vì anh đã nghĩ được điểm mà mình cảm thấy kỳ lạ, anh rõ ràng bị đánh thuốc mê ở dưới khu ký túc xá, tại sao lại tỉnh lại trước cửa phòng trọ?!
Viêm Liệt bắt đầu hốt hoảng, sau đó từ từ bình tĩnh lại, chuyện này rất là kỳ lạ, nhưng từ kết quả sẽ biết người làm chuyện này là người quen với anh, nếu không anh cũng sẽ không tỉnh lại trước cửa phòng trọ của mình, nhưng mà cũng có thể anh ở trước cửa gặp được người quen, sau đó người đó mang anh lên đây, nhưng mà nếu như vậy thì họ sẽ đem anh vào trong nhà chứ không phải để anh nằm bên ngoài.
Trong lúc bất chợt có rất nhiều ý tưởng thoáng qua trong đầu Viêm Liệt, anh cũng không biết nên suy luận cái gì mới chính xác nhất, bây giờ anh không có bất cứ đầu mối nào, trừ một chút điểm khả nghi, phương pháp này hoàn toàn là thủ đoạn của bọn ςướק bóc, anh mất điện thoại di động và tiền trong ví, có lẽ anh nên đi báo án, nhưng trên thực tế loại chuyện này rất khó có kết quả, cảnh sát cũng không phải là vô địch.
Viêm Liệt ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, hình như thuốc mê vẫn còn chưa hết tác dụng, anh lắc lắc đầu, từ trên ghế sa lon đứng lên trở về phòng, những chuyện đã xảy ra xem như bây giờ anh có cảm thấy khả nghi nhưng cũng không thể làm gì được, cho nên, nghỉ ngơi thật tốt thì ổn hơn, có lẽ ngày mai sẽ nghĩ ra được cái gì đó.
Ngày thứ hai, Viêm Liệt thức dậy cảm thấy đầu vẫn còn lờ mờ, cảm thấy mình cần phải nghỉ ngơi thêm một chút nữa mới đủ, chờ tỉnh ngủ có lẽ sẽ có thể đi xuống lầu gọi điện thoại, ừm, còn phải mua điện thoại mới nữa.
Nghĩ như vậy, Viêm Liệt nằm trở lại trên giường.
. . . . .
Khi Bắc Đường Yên tỉnh dậy là đã sắp năm giờ sáng, nhìn đồng hồ đeo tay cô liền cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới người luôn ăn ngủ theo đồng hồ sinh hoạt như cô lại ngủ lâu như vậy.
Bắc Đường Yên cảm thấy hơi khát nước vì vậy đứng dậy đi rót ly nước, sau đó thấy được tờ giấy Viêm Liệt đặt trên bàn: Thấy em ngủ ngon quá nên anh không đánh thức em dậy, anh đi trước, tạm biệt.
Bắc Đường Yên cười cười cất tờ giấy, hôm nay là chủ nhật ngày hai mươi ba, còn một tuần nữa là tới thời gian hội độc thân có hại gặp mặt, mỗi tháng các cô đều sẽ tụ tập ở chung một chỗ bồi dưỡng tình cảm, có lẽ cô cũng nên dẫn theo Viêm Liệt đi gặp mặt một chút, giới thiệu anh với các bạn tốt của mình.
Đối với hội độc thân có hại mà nói, những người trong đó đều rất giống nhau, rất thận trọng trong chuyện tình cảm, như vậy có thể thấy được Bắc Đường Yên đã nhận định Viêm Liệt, mười hai người trong hội độc thân có hại đều dám yêu dám hận cho nên mới tồn tại cho đến bây giờ, các cô ưu tú nhưng hiểu được thế nào là cố gắng, càng thêm hiểu rõ cái gì mới gọi là cuộc sống, mỗi người các cô sẽ cố gắng sống theo hướng mình muốn đi tới mà không bị mọi thứ bên ngoài ảnh hưởng đến quyết định của mình, đây chính là sự kiêu ngạo của các cô!
Nhưng mà, ẩn nấp trong những cô gái này là sự điên cuồng, bởi vì bọn họ quá mức kiêu ngạo, không thích có chuyện gì vượt ra ngoài dự đoán của mình, nhưng mà, trên thế giới này những chuyện ngoài ý muốn thỉnh thoảng sẽ tồn tại, nếu không cuộc đời mỗi người sẽ rất buồn chán, cho nên mới nói trải qua mưa gió mới có thể thấy được cầu vồng, trải qua rèn luyện mới có thể có tình yêu tốt đẹp. . . .