Ông Xã Thực Tập - Chương 12

Tác giả: Mị Dạ Thủy Thảo

Sáng sớm hôm sau, Viêm Liệt vừa mới đi ra khỏi ký túc xá liền nhìn thấy thân ảnh màu trắng đứng ở toà nhà đối diện.
“Yên, em ở đây chờ anh lâu chưa?”
“Buổi sáng tốt lành.”
Viêm Liệt và Bắc Đường Yên cùng nhau mở miệng, một mặt kinh ngạc, một mặt lại vui vẻ.
“Chúng ta cùng đến công ty đi.” Bắc Đường Yên đứng ở chỗ này đương nhiên là đang đợi Viêm Liệt, tối hôm qua sau khi về nhà cô liền lên web tìm tòi học hỏi một chút, thật đúng là trời giúp cho cô tìm được, sau đó cô liền học được hai chiêu, tên hai chiêu đó là rèn sắt khi còn nóng và như hình với bóng.
“Ừm, được.” Phản ứng của Viêm Liệt có chút ngốc nghếch, anh chưa từng có bạn gái nên cũng không có kinh nghiệm, không biết bạn gái đợi mình đi làm và tan làm có phải là chuyện bình thường hay không, nhưng anh luôn cảm thấy kỳ lạ, nhưng mà cảm giác cũng không tệ, Bắc Đường Yên chủ động nắm tay Viêm Liệt, hai người sánh vai đi tới công ty.
Tỷ lệ người đi đường quay đầu lại nhìn hai người rất cao, còn có mấy người là đồng nghiệp trong công ty, nhưng mà cũng chỉ kinh ngạc chứ không dám đến chào hỏi, dọc theo đường đi, Viêm Liệt có chút lúng túng, cũng có chút cam chịu, cái này thảm rồi, cả công ty đều sẽ biết, cho dù anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch lời đồn này, nhưng mà, anh cũng không thể nào trong sạch được, dù sao vị tổng giám đốc đứng bên cạnh anh bây giờ đã thật sự là bạn gái của anh.
“Yên, anh nghĩ không đến một ngày chuyện của chúng ta cả công ty sẽ biết hết.” Không biết Bắc Đường Yên có biết việc làm của cô sẽ đem đến kết quả gì hay không, hơn nữa, anh cũng đã dự định trước rồi, mặc dù hôm qua nói việc công là công việc còn chuyện riêng là chuyện riêng, nhưng mà tin đồn này nếu như truyền ra, công việc của anh không bị ảnh hưởng mới lạ!
Có người hâm mộ, có người ghen tỵ, có người không tin, và tự nhiên sẽ có người nịnh bợ anh, đây là thực tế của xã hội, bây giờ anh đã bắt đầu cảm thấy nhức đầu rồi.
“Biết cũng tốt, anh là bạn trai em, nếu mọi người đều biết thì sau này sẽ không còn ai có ý định bậy bạ với anh.” Tuy nói như vậy, nhưng trên thực tế Bắc Đường Yên vẫn cảm thấy mình nên xem xét kỹ lưỡng một chút, có mấy người phụ nữ đã bị cô liệt vào danh sách đối tượng cần chú ý nhất, cô nhất định phải cẩn thận bảo vệ tình yêu của mình, không thể để cho người thứ ba nhúng tay vào phá hoại nó!
“Em, không phải là đang ghen đó chứ?” Viêm Liệt có chút do dự hỏi, thật khó tưởng tượng được cũng có thời điểm tổng giám đốc khôn khéo ăn phải dấm chua, trong ấn tượng của anh, thông minh, lý trí, mạnh mẽ mới là tính cách của Bắc Đường Yên.
“Liệt, chẳng lẽ anh cảm thấy em không giống phụ nữ, cho nên lời nói ghen tuông của em làm anh cảm thấy rất kỳ quái.” Bắc Đường Yên đứng yên một chỗ không đi, ánh mắt nhìn chằm chằm Viêm Liệt, giữa hai lông mày chứa đựng nụ cười.
“Anh là cảm thấy. . . .anh rất vinh hạnh.” Nói thật, anh thật không dám đem cô xem thành người phụ nữ bình thường, nhưng lời nói thật có thể nói sao? Đáp án đương nhiên là không thể.
“Hừ, em cho anh biết, em là bạn gái của anh, anh là bạn trai của em, anh phải đối xử tốt với em, dịu dàng với em, quan tâm em, chăm sóc em, biết không?” Vừa nói Bắc Đường Yên còn cố ý giơ nắm đấm lên, lộ ra bộ dáng rất bá đạo.
“Ha ha, em bá đạo như vậy sao, vậy anh có nên suy nghĩ nên đổi bạn gái mới hay không đây?” Trong lúc bất chợt Viêm Liệt liền tỉnh ngộ, vẫn là anh cố chấp, có thể là bởi vì lúc trước anh đánh giá cô quá cao, anh nghĩ mình phải có chừng có mực, mà bây giờ, nhìn thấy Bắc Đường Yên làm ra vẻ đáng yêu, anh biết cô cố ý muốn anh đừng mang gánh nặng trong lòng, nếu không hai người ở chung một chỗ sẽ rất lúng túng.
“À, chúng ta mới qua lại có một ngày mà anh đã tính đổi người, cẩn thận nửa đêm em đi qua đi lại trước cửa sổ phòng anh, hù ૮ɦếƭ anh.”
“Vậy lúc em đi cũng phải cẩn thận một chút, đừng có bị con sói từ đâu đó nhảy ra hù lại.”
“Nhà anh có sói? Vừa đúng lúc, em thích ăn thịt sói, mùi thật ngon, làm cho người ta nhớ mãi.” Bắc Đường Yên nghĩ tới nụ hôn ngày hôm qua, tự nhiên ánh mắt cũng lưu luyến khoé miệng Viêm Liệt.
Trực giác của Viêm Liệt cảm nhận được một cỗ nóng bỏng bốc ra ngoài, anh có thể thề, ánh mắt đó của Bắc Đường Yên chắc chắn là khiêu khích, đơn giản là làm người ta muốn phạm tội.
“Đi nhanh đi, không đi trễ làm bây giờ.” Cuối cùng Viêm Liệt cũng hiểu cái gì gọi là chơi với lửa có ngày ૮ɦếƭ cháy, ban ngày ban mặt, hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm bọn họ, Dụς ∀ọηg lại làm cho anh muốn nhào tới bên cô, thật là đáng ૮ɦếƭ!
“Hì hì, Liệt, em thấy được rồi nha.” Theo bước chân của Viêm Liệt, giọng nói Bắc Đường Yên mang theo nụ cười không đứng đắn nhẹ nhàng nói ở bên tai.
Thân thể Viêm Liệt căng thẳng, anh bước đi nhanh hơn, phía sau là tiếng cười vui vẻ của Bắc Đường Yên, còn có ánh mắt xem chuyện vui của mọi người đều đổ bộ tới.

“Chúng ta thật sự phải cùng nhau đi vào sao?”
“Thế nào, sợ?” Bắc Đường Yên không che đậy sự khiêu khích, nhưng ai bảo người con trai này lo trước lo sau rồi lại muốn che giấu sự tồn tại của cô, nếu cô đã nói chuyện yêu đương dĩ nhiên là cô muốn cho cả trái đất này đều biết, cô chính là thích người con trai như ánh mặt trời này, thẳng thắn bày tỏ tình yêu làm cho người ta có thể cất tiếng cười to vì hạnh phúc của bọn họ!
“Aiz, Yên, anh không muốn đem tình cảm làm thành trò chơi để chơi đùa, em nghĩ kĩ chưa, nếu cùng anh đi vào, vậy em phải cùng anh đi đến cuối cùng, nếu như giữa đường em buông tay, anh sẽ rất đau khổ.” Giọng nói của Viêm Liệt rất là nặng nề, anh cảm thấy thuận theo tự nhiên không thích hợp với cô gái ngang ngược này, cô căn bản là không muốn tìm một người hẹn hò, mà là muốn tìm một người con trai cùng cô điên cuồng!
Mà anh cũng căn bản không thể toàn thân trở ra, kết quả của lần yêu đương này, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến cả đời anh, mặc kệ là kết quả gì đều không ngoại lệ!
“Tốt lắm, Viêm Liệt, bây giờ anh cũng nghe cho rõ, em nói lần này là lần cuối cùng, em, Bắc Đường Yên, đối với anh, Viêm Liệt, là nghiêm túc, rất nghiêm túc rất nghiêm túc, lấy kết hôn làm tiền đề tiến tới, anh đã đồng ý làm bạn trai của em, như vậy em cũng không dễ dàng buông tay để cho anh rời đi, hơn nữa, em ghét nhất là làm việc cứ lén lén lút lút, em thích quang minh chính đại yêu đương, em cần người yêu của em có thể dắt tay em đi dưới ánh mặt trời, có thể đi theo em đến bất kỳ nơi nào em muốn, cho nên, tin tưởng em, chúng ta cùng nhau cố gắng, em cảm thấy tương lai chúng ta rất đáng giá để mong đợi”
Ngoài cửa lớn công ty chính, công ty con ở đối diện, ở bên trong cửa lớn, lầu trên lầu dưới, có vô số ánh mắt làm nhân chứng, Bắc Đường Yên không e dè nói ra tình cảm của mình, cô chưa bao giờ nghiêm túc như hiện tại, cho dù là lúc ký hợp đồng cô cũng chỉ coi như là trò chơi, nhưng mà bây giờ cô chỉ muốn nói cho người con trai trước mặt này biết, cô thật sự nghiêm túc!
Viêm Liệt cảm động, sau đó dưới ánh mắt trợn to ngạc nhiên của mọi người, hôn lên môi Bắc Đường Yên. . . . .Trong nhất thời, mọi người kinh ngạc đến ngây người cho là mình đang nằm mơ, sau khi phản ứng lại kịp, toàn thể công nhân viên trong công ty đều xôn xao. . . . .
Đây đối với bọn họ mà nói chính là tin tức trên trời, thậm chí còn có người đã liên lạc với phóng viên, chủ tịch kiêm tổng tài tập đoàn Bắc Đường ở ngoài cửa công ty cùng một người con trai trẻ tuổi ôm hôn, dáng vẻ hết sức thân mật!
Đứng trước cửa công ty bày tỏ tình cảm làm cho người ta rất kích động, nhưng nhất thời kích động sẽ đem lại hậu quả làm cho người trong cuộc rất nhức đầu.
“Tiểu Viêm, đây là thật sao, cậu và tổng giám đốc đang nói chuyện yêu đương sao?” Vấn đề như vậy Viêm Liệt đã trả lời vô số lần, hơn nữa anh trả lời mỗi người không phải chỉ một lần, mà là rất nhiều lần, hỏi nhiều lần như vậy bọn họ không mệt sao.
“Điện thoại di động của tôi cũng reo sắp hỏng rồi, tôi sai lầm rồi, chúng ta có thể đừng nói về vấn đề này nữa được hay không, tôi sắp điên rồi.” Viêm Liệt méo mặt, hết sức đau khổ, xem ra hết sức đáng thương, mà trên thực tế anh cũng thật đáng thương.
“Ha ha, chuyện này quá kinh ngạc không phải sao, chuyện này là thật sao, đơn giản đến nỗi làm người ta không thể tin được.”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi đều là quan tâm cậu.”
“Aiz.” Viêm Liệt lắc đầu, rất là đau khổ.
… .
“Tổng giám đốc, có chuyện này em không biết có nên báo cáo hay không.” Văn Mẫn có chút do dự, nhưng cô nghĩ nói ra sẽ tốt hơn.
“Nói đi.” Chỉ cần Văn Mẫn hỏi như vậy, cho dù lời cô nói là không tốt, cô cũng sẽ nói.
“Toàn bộ nhân viên trong công ty đều đang bình luận về chuyện tình của ngài và Viêm tiên sinh, ngài không có tính toán gì sao? Ngài thì không có vấn đề gì, nhưng Viêm tiên sinh rất đáng thương, em vừa nhận được tài liệu theo dõi ở các phòng ban, từ buổi sáng Viêm tiên sinh đi vào công ty cho đến bây giờ cũng chưa có người ngừng hỏi thăm tin tức.” Cô cũng bất bình dùm anh, nhìn bộ dáng tổng giám đốc xem như không có việc gì như thường ngày, lại nhìn vẻ mặt khổ não của Viêm Liệt, thật không công bằng mà.
“Vậy bây giờ em đi gọi điện thoại cho chủ quản các ngành, nói bọn họ hãy giành chút thời gian quản lý nhân viên của mình cho chặt chẽ, đừng để cho chị lại nghe được bất kỳ lời bình nào về chuyện của chị và Viêm Liệt, người theo dõi trong công ty có thể tiếp tục quan sát, nhưng mà đối với sự theo dõi với Viêm Liệt có thể huỷ bỏ.”
Ban đầu vì muốn theo đuổi Viêm Liệt, cô cũng có dùng một chút thủ đoạn, nhưng mà bây giờ hai người đã ở bên nhau, cô cảm thấy là nên tôn trọng đời tư của nhau.
“Dạ, em đi làm liền!” Văn Mẫn thật cao hứng tiêu sái rời đi, không còn cách nào, ai bảo cô không nhẫn tâm nhìn trai đẹp phải chịu khổ, mặc dù bây giờ trai đẹp đã đi theo bên cạnh tổng giám đốc ma quỷ, nhưng cô vẫn bảo vệ anh như cũ.
Thấy Văn Mẫn đã đi, Bắc Đường Yên buông văn kiện trong tay xuống, suy nghĩ một lát liền cầm điện thoại lên nhấn một dãy số quen thuộc.
“Yên?”
“Ừm, sắp đến buổi trưa rồi, chúng ta cùng ăn cơm trưa đi.”
“Đi ra ngoài sao?” Viêm Liệt hơi do dự, thời gian nghĩ trưa không nhiều lắm, nếu đi ra ngoài ăn thì rất lãng phí thời gian, hơn nữa ở gần đây có rất nhiều người trong công ty, rất dễ gặp người quen, cũng không phải anh sợ bị người ta nhìn thấy, mà là anh cảm thấy phiền toái.
“Tới phòng làm việc của em đi, em kêu Văn Mẫn mua bữa trưa, đi ra ngoài ăn rất lãng phí thời gian.” Bắc Đường Yên không phải là không nghe ra ý tứ do dự trong lời nói của Viêm Liệt, cô quan tâm chăm sóc đem địa điểm đổi thành phòng làm việc.
“Ừm, được, nghỉ trưa anh sẽ đến tìm em.”
“Vậy, buổi trưa gặp.”
“Buổi trưa gặp.”
“Văn Mẫn, hai phần cơm trưa, để ở trên lầu đi, một lát nữa Viêm Liệt sẽ lên đây, em trực tiếp để cho anh ấy tới phòng làm việc của chị là được rồi, không cần nói nhảm nhiều chuyện.” Trong giọng nói của Bắc Đường Yên mang theo cảnh cáo, ý tứ hết sức rõ ràng.
“Tuân lệnh, tổng giám đốc, chẳng qua là, chị có muốn dùng rượu đỏ và nến thơm không, hoặc là chuẩn bị một bó hoa tươi. . . .” Văn Mẫn còn chưa nói hết đã bị Bắc Đường Yên cúp điện thoại, Văn Mẫn cười hết sức quỷ dị, tâm tình hết sức vui vẻ.
Năm phút đồng hồ sau khi nghỉ trưa, Viêm Liệt từ bên trong thang máy đi ra, hai mắt thư ký phụ trách tiếp khách sáng lên nhìn về phía Viêm Liệt.
“Viêm tiên sinh, tổng giám đốc phân phó sau khi ngài tới thì trực tiếp đi vào phòng làm việc của chị ấy là được.”
“Ừm, cám ơn.”
Tầng hai mươi là nơi làm việc của Bắc Đường Yên, nơi này có phòng làm việc của tổng giám đốc và phòng làm việc của thư ký, là một tổng giám đốc, cô có một thư ký riêng là Văn Mẫn, hai trợ lý, hai thư ký làm công tác và một thứ ký phụ trách tiếp khách, người tiếp đãi Viêm Liệt vừa rồi chính là thư ký phụ trách tiếp khách.
Theo hướng thư ký chỉ, Viêm Liệt rất dễ dàng liền tìm được năm chữ “Phòng làm việc tổng tài” thi*p vàng, đây là lần đầu tiên anh tới nơi này, nhưng lại không phải vì công việc, mà là tới cùng bạn gái ăn cơm, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, tình cảm của anh thật đúng là kỳ diệu.
Viêm Liệt gõ cửa, loại bỏ ý tưởng hỗn loạn trong đầu mình qua một bên.
Khoảng ba mươi giây sau, cửa được mở ra, gương mặt Bắc Đường Yên mang theo nụ cười xuất hiện trước mắt Viêm Liệt, trong lúc đó anh đột nhiên cảm thấy rung động mãnh liệt, bởi vì cô vì anh mở cửa mà không phải để anh tự đi vào.
Bắc Đường Yên không hiểu suy nghĩ của Viêm Liệt, chẳng qua cô thấy hình như Viêm Liệt có chút ngây ngốc như đang bay tới nơi nào đó.
“Này, hoàn hồn.” Cánh tay Bắc Đường Yên ở trước mặt Viêm Liệt huơ huơ, sau đó liền bị Viêm Liệt bắt được, nhẹ nhàng hôn vào trán Bắc Đường Yên, Viêm Liệt cảm thấy mặc dù bị đồng nghiệp ép hỏi từ sáng tới giờ làm anh rất nhức đầu, nhưng so sánh với sự ngọt ngào lúc này là đáng giá.
Bắc Đường Yên vẫn luôn nghĩ mình không phải là một cô gái dễ xấu hổ, nhưng khi cái hôn của anh nhẹ nhàng rơi trên trán cô, làm cho cô không tự chủ được đỏ mặt.
“Khụ, mau vào đi, cơm trưa chuẩn bị xong rồi, không ăn sẽ liền nguội đó.” Vì để che giấu sự lúng túng, Bắc Đường Yên kéo Viêm Liệt vào phòng làm việc.
Phòng làm việc của Bắc Đường Yên rất lớn, thiết kế cửa sổ sát đất làm cho cả căn phòng đều sáng ngời, kế bên cửa sổ có một cánh cửa nhỏ, là phòng rửa tay, Bắc Đường Yên kéo Viêm Liệt đi tới trước một kệ sách, lúc Viêm Liệt bị mê hoặc nhìn chăm chú vào kệ sách thì cô chạm vào một vật trang trí trong kệ, kệ sách chậm rãi chuyển động sang bên phải, sau đó một thang máy nhỏ nhắn hiện đại hiện ra trước mặt Viêm Liệt.
“Đi thôi, em dẫn anh đi xem không gian riêng tư của em.” Tầng thứ hai mươi mốt, ở trong cao ốc này muốn đi đến tầng thứ hai mươi mốt có hai cách, cách thứ nhất là thang máy nhỏ nhắn trước mặt, cách thứ hai là thang máy chuyên dụng dành riêng cho tổng giám đốc ở bên ngoài, mà cả tầng lầu thứ hai mươi mốt đều là nơi nghỉ ngơi của Bắc Đường Yên, bao gồm nhiều trang thiết bị hiện đại, phòng ngủ, một hồ bơi nhỏ, phòng tập thể thao và một vách tường hình bán nguyệt.
Thang máy dừng lại ở tầng thứ ba mươi mốt, đối diện với bọn họ là cửa phòng, sau khi quét dấu vân tay để kiểm tra, cửa phòng được mở ra, Bắc Đường Yên ở trước bảng cảm ứng nhập mấy con số, sau đó lấy dấu vân tay của Viêm Liệt làm một bảng kiểm tra mới rồi mới dẫn Viêm Liệt đi vào.
“Sau này lúc anh tới đây là tự đi vào được rồi, em đã lưu dấu vân tay cho anh.” Trước kia Bắc Đường Yên rất ít khi tới nơi này, bởi vì công việc của cô rất bề bộn, nhưng bây giờ có Viêm Liệt, cô bắt đầu cảm thấy chỗ này rất tốt, có thể cho bọn họ có một nơi riêng tư để nghỉ trưa, nơi này chỉ có cô, mười một người bạn tốt, Văn Mẫn và Viêm Liệt là có thể đi vào, mà những người bạn tốt kia nếu không có chuyện ngoài ý muốn tuyệt đối sẽ không tới đây, còn Văn Mẫn nếu không có phân công đương nhiên cũng sẽ không đến.
“Em ở chỗ này?” Viêm Liệt rất ngạc nhiên, cảm giác giống như là đang tiến vào vùng đất bí mật, mặc dù anh biết khoa học kỹ thuật bây giờ rất phát triển, nhưng khi nhìn thấy nơi này, lại làm cho anh thật sửng sốt.
“Em rất ít khi ở đây, trừ khi làm thêm giờ đến khuya, nhà của em ở cách khu ký túc xá của anh không xa, mà cha mẹ em cũng đang định cư ở nước ngoài.” Bắc Đường Yên vừa nói vừa kéo Viêm Liệt đến bàn ăn, Văn Mẫn đã chuẩn bị thức ăn đặt trên bàn.
“Vậy em ở một mình sao?”
“Bây giờ là như vậy, nếu như anh không ngại, có thể đến ở cùng em.” Lời này của Bắc Đường Yên cũng không phải là nói giỡn, nếu cô đã nhận định anh, như vậy dọn đến ở chung cũng là chuyện sớm muộn, cô cũng muốn biết anh đang nghĩ gì. . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc