Ông Xã Thực Tập - Chương 09

Tác giả: Mị Dạ Thủy Thảo

“Viêm Liệt, thích một người không phải là bởi vì thân phận, địa vị của đối phương, đương nhiên, cự tuyệt một người, cũng không thể bởi vì lý do này được. Thái độ của cậu đối với tôi từ khi bắt đầu cũng đã rất không công bằng rồi, tôi hi vọng cậu có thể suy nghĩ kĩ vấn đề này.”
“Nhưng…” Viêm Liệt cảm thấy Bắc Đường Yên nói rất đúng, nhưng cũng cảm thấy trong đó có chút vấn đề.
Thật ra thì, trong tình yêu, hai người đều là kẻ mới học.
“Có lẽ, cậu không chỉ là đang tìm lý do cự tuyệt tôi, mà trên thực tế là bởi vì cậu không thích tôi, hoặc cũng có thể nói là cậu ghét bỏ tôi, dù sao tuổi của tôi cũng lớn hơn so với cậu, cậu ghét bỏ tôi cũng là lẽ thường tình thôi.” Bắc Đường Yên cắt đứt lời nói của Viêm Liệt, rất uất ức nói.
Viêm Liệt ngây ngốc.
“Không có, tôi làm sao có thể ghét bỏ ngài, ngài không được hiểu lầm, tôi không có.” Viêm Liệt gấp gáp giải thích, trong lúc hốt hoảng đã không thấy được ánh mắt Bắc Đường Yên chợt lóe lên giảo hoạt cùng toan tính.
“Như vậy, tại sao muốn cự tuyệt tôi?”
“… Tôi…”
Tiếng gõ cửa vang lên, người hầu bàn bưng món ăn tới.
Tạm thời hai người tạm dừng nói chuyện, người hầu bàn đem món ăn đặt lên bàn xong, còn chu đáo giúp bọn họ đóng cửa lại, ngăn cách với ồn ào bên ngoài.
“Thức ăn đã tới rồi, nhà hàng này có một đầu bếp rất giỏi, cậu nếm thử một chút xem sao.”
“Được.” Nếu tổng giám đốc không nhắc tới, anh cũng sẽ không nhắc lại vấn đề đó nữa, mà câu hỏi của tổng giám đốc anh cũng không biết nên trả lời như thế nào. Vì sao cự tuyệt? Tại sao muốn cự tuyệt? Có lẽ là có rất nhiều lý do, nhưng cũng không phải là không thích, cô là thần tượng của anh, anh sao có thể không thích cô được chứ.
Hai người yên lặng dùng cơm, tay nghề của đầu bếp nhà hàng này quả thật không tệ, cả hai người đều dùng hành động để xác nhận điểm này, dưới ánh đèn ảm đạm của phòng ăn, hình như lại có một loại không khí rất hài hòa, thật ấm áp.
“Như thế nào, quả thật rất ngon chứ?” Thấy Viêm Liệt buông đũa xuống, Bắc Đường Yên cũng buông đũa xuống, tranh hỏi trước.
“Ừm, rất ngon, hơn nữa không gian cũng rất tốt.” Viêm Liệt cũng rất thích món ăn ở đây…. Đó là đương nhiên, Bắc Đường Yên gọi thức ăn đều là theo khẩu vị hai người thích mà gọi.
Anh rất ít khi dùng cơm ở những chỗ thế này, cũng rất ít khi để cho mình lãng phí thời gian ăn một bữa cơm như vậy, nhất là sau khi được vào tập đoàn Bắc Đường, anh thật sự có chút vội, vội vàng thích ứng, vội vàng học tập.
“Nếu cậu thích, thì như vậy đi, về sau chúng ta sẽ thường tới đây ăn hơn.”
“…”
“Ha ha ha, tôi đùa thôi, cậu còn không đồng ý để tôi theo đuổi mà, chỉ là, Viêm Liệt, tôi trịnh trọng nói cho cậu biết: đối với cậu, tôi quyết sẽ không buông tay, tôi là một người không chấp nhận cự tuyệt, cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng đi!” Bắc Đường Yên cười rất tao nhã, mặc dù là lời tỏ tình, nhưng cũng không có xấu hổ đáng yêu như những cô gái bình thường khác. Nhưng mà Viêm Liệt có thể thấy được sự nghiêm túc và kiên quyết trong ánh mắt của cô.
Anh tin tưởng lời cô nói là sự thật.
“Tổng giám đốc, có thể cho tôi chút thời gian suy nghĩ được không?” Viêm Liệt cũng hỏi nghiêm túc, anh là một người thông minh, bởi vì chuyện của Bắc Đường Yên quá mức đột nhiên, hơn nữa đối với anh mà nói hả hê khi người khác gặp họa là quá mức bất nghĩa, anh đang rơi vào cục diện bị động. Lúc này, Bắc Đường Yên nghiêm túc như vậy, giống như là đã hạ chiến thư vậy, Viêm Liệt cũng hiểu rõ rằng nếu chỉ cự tuyệt đơn giản như vậy sẽ không thể nào khiến người phụ nữ trước mắt này bỏ cuộc được, nếu không cô cũng sẽ không có thành tựu cao như vậy, anh cần phải có thời gian suy nghĩ cẩn thận.
“Bao lâu?”
“Ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ cho ngài câu trả lời thuyết phục.” Không cần quá lâu, anh tin tưởng bản thân mình.
“Được, vậy thì ba ngày, tôi rất mong đợi câu trả lời của cậu.”
Sau đó,Bắc Đường Yên đưa Viêm Liệt trở về kí túc xá, hai người chào tạm biệt nhau giống như hai người bạn. Viêm Liệt trở lại nhà trọ, nằm trên giường của mình, không khỏi suy nghĩ, nếu như anh và cô có thể làm bạn thì thật là tốt, anh cũng không cần phải phiền não như vậy.
Bắc Đường Yên lái xe trở về nhà của mình, nhà cô cách chỗ ở của Viêm Liệt không xa nhưng là chung cư cao cấp với những trang thiết bị hạng nhất.
Ngồi ở trên giường, Bắc Đường Yên cầm lên một quyển sách, một mình thẫn thờ suy nghĩ.
Tặng hoa, hẹn hò, đưa đón, ăn ý. Chuẩn bị ba bữa cơm, thỉnh thoảng gọi điện thoại thăm hỏi, thỉnh thoảng tặng chút quà nhỏ. Phải thường xuyên nói thích anh, yêu anh, không cần quá tiết kiệm những lời nói ngọt ngào…
Những phương pháp này hình như cũng không tệ, chỉ là, Bắc Đường Yên cau mày, tại sao trong sách này đều viết phương pháp để con trai theo đuổi con gái vậy, đem sách để qua một bên, Bắc Đường Yên cảm thấy thế giới này vẫn còn có chút không công bằng, rõ ràng nói cái gì mà nam nữ bình đẳng, nhưng vẫn có rất nhiều nơi bất bình đẳng, giống như là loại sách này vậy《 100 chiêu theo đuổi người yêu 》 … Trong sách, đều là viết nam sinh làm thế nào theo đuổi nữ sinh, thỉnh thoảng có một đôi lời viết đến nữ sinh theo đuổi nam sinh, còn lại đều là mấy chiêu chẳng có một chút sáng suốt gì cả, không đáng để cho cô học nữa.
“Aiz, theo đuổi một người thật là phiền phức, chỉ là cảm giác này cũng hết sức thần kỳ. Chỉ là có chút gì đó làm cho người ta đau lòng, nghĩ lại thì em vừa thông minh vừa xinh đẹp, cái gì cũng tốt, sao lại vẫn cự tuyệt em, quả thực là có mắt không tròng mà. Nhưng mà không sao hết, nếu anh không hiểu được như thế nào là thưởng thức thì em sẽ giáo huấn cha anh làm sao để thưởng thức cho tốt.”
Thực tế so với dự tính của cô có chút khó khăn, nhưng cô tin tưởng đây không phải là vấn đề, cô đã sống 29 năm mới tìm được một người con trai như vậy để cho cô chọn trúng, làm sao có thể dễ dàng buông tay vì khó khăn nho nhỏ này chứ.
“Viêm Liệt, tiếp chiêu đi, nếu em đã chọn trúng anh, như vậy, trừ khi anh thực sự trở thành của em, nếu không em sẽ không buông tha anh đâu!” Bắc Đường Yên nói xong giơ giơ quyền… Bộ dạng rất là đáng yêu.
Thật ra thì, trước kia Bắc Đường Yên căn bản sẽ không lầm bầm lầu bầu một mình, cũng sẽ không ngu ngốc mà đi xem cái cuốn sách < 100 chiêu theo đuổi người yêu > kia. Xem ra, đối mặt với tình yêu, mỗi người đều sẽ để lộ ra điểm ngốc nghếch của mình…
Ngày ước định đầu tiên.
Viêm Liệt mới từ trên lầu đi xuống liền thấy một chiếc xe quen thuộc dừng ở trước cửa nhà mình. Tổng giám đốc sao lại ở chỗ này? Anh đang do dự có nên đi tới hay không, đúng lúc đó ánh mắt của tổng giám đốc nhìn qua, lúc này Viêm Liệt có muốn do dự cũng không còn kịp nữa rồi.
“Tổng giám đốc, Chào buổi sáng!.” Nhìn cái dáng vẻ này của tổng giám đốc hình như là đang đợi anh.
“Sớm, đi thôi, em đưa anh đi làm.” Mặc dù Bắc Đường Yên cảm thấy cách này có chút ngây thơ, nhưng xem ti vi, xem trên mạng thì mấy chiêu này lại chính là mấy chiêu cưa cẩm kinh điển nhất, cho nên cô quyết định làm theo.
Viêm Liệt do dự một chút, nơi này là kí túc xá dành cho nhân viên, rất nhiều nhân viên của tập đoàn Bắc Đường cũng ở nơi này, đoán chừng tình huống này của bọn họ nhất định sẽ bị người ta nhìn thấy, nhưng mà nếu như không lên xe, tổng giám đốc chắc chắn sẽ không đồng ý. Mở cửa xe, Viêm Liệt vẫn lựa chọn ngồi ở phía sau như cũ.
“Anh không cảm thấy ngồi ở phía sau rất không hợp lí sao? Điều này làm cho em có cảm giác mình giống như tài xế vậy, Viêm Liệt tiên sinh.” Bắc Đường Yên kháng nghị, nhưng vẫn chậm rãi khởi động xe.
Nghe Bắc Đường Yên nói như vậy, Viêm Liệt cũng nhận ra hành động của mình là không hợp lí.
“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Anh chỉ không muốn người khác hiểu lầm mà thôi.
“Không sao, lần sau chú ý là được.”
“Tổng giám đốc, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?” Không phải nói là sẽ đợi ba ngày sao, vậy sao sáng sớm nay lại tới tìm mình, đã có chuyện gì hay sao?
“Có chuyện!”
“Chuyện gì?”
“Đón anh đi làm, anh không thấy sao?” Cô cho là cô đã làm rất rõ ràng rồi.
“Tổng giám đốc, không phải ngài đã nói cho tôi 3 ngày suy nghĩ sao?”
“Việc đó và việc em đón anh đi làm có liên quan sao?” Bắc Đường Yên hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là có rồi, tổng giám đốc, ngài không cảm thấy ngài làm như vậy là đang làm nhiễu quyết định của tôi đó sao?” Viêm Liệt cảm thấy có chút nhức đầu, suy nghĩ một đêm anh cũng không nghĩ ra được lí do gì, anh cảm thấy chuyện này rất không chân thật, khiến cho anh căn bản không biết phải suy nghĩ như thế nào. Mà bây giờ, đối mặt với cô lần nữa, anh thật chỉ muốn thở dài.
“Tổng giám đốc, nếu ngài đã đồng ý cho tôi 3 ngày, thì có thể để cho tôi đây ba ngày suy nghĩ thật kỹ, không cần tới tìm tôi nữa, được không?” Nếu như cô còn thường xuyên xuất hiện như vậy, anh cảm thấy dù có cho anh ba năm, anh cũng sẽ không suy nghĩ ra được kết quả gì.
“…” Bắc Đường Yên trầm mặc.
Viêm Liệt ngồi ở phía sau nên không thấy được sắc mặt của Bắc Đường Yên, nhưng anh cảm thấy hình như cô đang tức giận, không phải tổng giám đốc chưa bao giờ bị người khác cự tuyệt chứ? Bây giờ lại bị mình nói vậy, tức giận là cũng phải, không biết tổng giám đốc có phải là đang cho rằng mình là người không biết thức thời, cự tuyệt cô nhiều lần như vậy.
Lái xe từ nhà trọ của anh đến công ty ước chừng chỉ cần năm phút đồng hồ, trong khoảng thời gian này Bắc Đường Yên vẫn luôn trầm mặc, hai người cũng đã đến bên ngoài tòa cao ốc của tập đoàn Bắc Đường. Xe dừng lại, Viêm Liệt do dự là có nên xuống xe.
“Viêm Liệt, có phải chỉ cần ba ngày này em không xuất hiện trước mặt anh nữa là được?” Bắc Đường Yên cất giọng hỏi trước khi Viêm Liệt xuống xe, giọng nói có vẻ bất lực.
Viêm Liệt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nói thật, anh rất sợ cái loại cảm giác trầm mặc vừa rồi của cô, giống như là có một tấm lưới vô hình bao phủ trái tim của anh, đến thở anh cũng không dám thở mạnh.
“Đúng vậy.” Viêm Liệt thật không dám nói gì nhiều, chỉ có thể khẽ lên tiếng.
“Được, vậy em sẽ làm giống như anh mong muốn, 3 ngày, em sẽ không để cho anh thấy được em, hiện tại đã đến công ty rồi, hoàng tử của em, mời xuống xe.” Mới vừa rồi Bắc Đường Yên trở nên trầm mặc không phải là bởi vì cô tức giận, mà là đang nghĩ tới lời nói của Viêm Liệt, xem ra sự xuất hiện của mình đối với Viêm Liệt có ảnh hưởng khá sâu sắc, đây coi như là hiện tượng tốt, tốt hơn so với thờ ơ, hờ hững nhiều.
Hơn nữa, trong khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi đó Bắc Đường Yên đã nghĩ ra một biện pháp khác, không xuất hiện không có nghĩa là……im lặng. Chỉ là không gặp mặt mà thôi.
“… Ừ… cái đó, cám ơn…”
Viêm Liệt xuống xe, Bắc Đường Yên nhìn theo bóng lưng của anh, lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
“Tiểu Viêm, có chuyển phát nhanh tới.”
Giờ nghỉ trưa còn chưa đến, đã có người đưa bưu phẩm chuyển phát nhanh đến cho Viêm Liệt.
Viêm Liệt nghi ngờ đi ra ngoài, thấy nhân viên phát bưu phẩm đang đứng đợi ở bên ngoài, trên tay còn mang theo một cái hộp hình vuông.
“Xin hỏi anh là Viêm Liệt tiên sinh sao?”
“Đúng vậy, chính là tôi.”
“Xin ký nhận.”
Chiếc hộp không tính là nặng lắm, đặt lên bàn làm việc của mình, Viêm Liệt tò mò mở ra, mùi thơm tỏa ra bốn phía, Viêm Liệt sững sờ, mọi người cũng vây quanh.
“Chà, bữa trưa thật là ngon nha, là ai đưa đến vậy, Tiểu Viêm?” Chị Liễu là người đầu tiên cảm thán một câu, mặt tràn đầy hâm mộ.
“Viêm Liệt, không phải là của bạn gái đó chứ?” Tiểu ௱ôЛƓ cũng rất nghi ngờ.
“Hắc hắc hắc, chàng trai tốt số, chẳng lẽ lớn lên đẹp trai thì sẽ có ưu thế hơn sao?” Anh Tôn cũng vừa lắc đầu vừa cảm thán.
Viêm Liệt đầu đầy vạch đen, không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được đây là kiệt tác của ai, bởi vì chiếc hộp xanh này nhìn rất quen mắt, lời đồn trong công ty còn chưa kết thúc, cô lại đưa bữa trưa tới, nếu quả thật để mọi người biết là ai đưa, đoán chừng anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Leng keng, đã đến giờ ăn trưa, mặc dù mọi người hâm mộ anh nhưng vẫn vì bữa trưa của mình mà đi phấn đấu, Viêm Liệt ngẩn người nhìn chằm chằm bữa trưa trước mặt, ngoài mặt bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại muốn nở nụ cười ngọt ngào.
Rất nhiều cô gái cũng từng đưa đồ ăn cho anh, nhưng anh lại chưa bao giờ có loại tâm tình này, một cảm giác ngọt ngào dần dần lan tỏa khắp cơ thể, mang theo chân thật không thể tưởng tượng nổi, bất đắc dĩ nhưng cũng rất cảm động.
Trong lúc bất chợt, Viêm Liệt kích động muốn hét thật to, anh đường đường là nam tử hán, lại bị một người phụ nữ xoay như chong chóng, mặc dù người phụ nữ kia đối với anh mà nói rất là khác biệt, cô có nhiều người theo đuổi, có nhiều lựa chọn chứ không giống như anh. Anh đã cự tuyệt nhiều người theo đuổi mình, bốn năm đại học, sống tự do tự tại, phóng khoáng thoải mái. Anh tự thấy mình cũng là một nam tử hán chân chính, nhưng bây giờ lại sợ phải đối mặt với tình cảm!
Chẳng lẽ bởi vì sự ngờ vực của mình mà bỏ qua cơ hội ở gần bên thần tượng sao? Không phải anh luôn muốn ở bên cạnh cô, trở thành một người con trai đỉnh thiên lập địa hay sao? Mặc dù tình huống bây giờ tương đối đặc biệt, khiến cho anh cảm thấy không đúng mực, nhưng mà anh cũng không nên lựa chọn trốn tránh hay lui bước.
Hơn nữa, dựa vào hiểu biết của anh đối với tổng giám đốc, cô cũng không phải là người chịu chấp nhận bị người khác cự tuyệt, cho nên giờ khắc này anh đã có quyết định, không cần đến ba ngày mà ngay bây giờ anh có thể cho tổng giám đốc đáp án rồi.
Hít sâu một hơi, ngồi xuống chỗ ngồi của mình, nhìn bữa trưa phong phú trước mặt, Viêm Liệt nở nụ cười cực kỳ rực rỡ, dường như ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ cũng phải mất đi màu sắc…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc