Ông Xã Thực Tập - Chương 07

Tác giả: Mị Dạ Thủy Thảo

“Tiểu Viêm, cuối cùng cậu đã tới, chúng tôi chờ cậu thật lâu, mau tới đây nói chuyện một chút, cùng tổng giám đốc khiêu vũ có cảm giác thế nào?” Vừa đi vào văn phòng anh đã nghe tiếng của chị Liễu, sau đó mọi người trong văn phòng đều nhìn lại.
Nhức đầu là phản ứng đầu tiên của Viêm Liệt.
“Chị Liễu, các vị, tôi đâu có cảm giác gì, lúc ấy tôi sợ choáng váng.” Cảm giác có rất nhiều nhưng không thể nói cho mọi người. Viêm Liệt cười hì hì trả lời, sau đó khó khăn đẩy mọi người ra rồi đi đến chỗ ngồi.
Nhưng hiển nhiên đáp án của anh khiến mọi người không hài lòng, dưới sự hướng dẫn của chị Liễu, mọi người lại chen đến trước bàn làm việc của VIêm Liệt.
“Tiểu Viêm, cậu thông minh thế kia làm sao mà có thể sợ choáng váng, mau thành thật khai báo, rốt cuộc là cảm giác như thế nào. Mặc dù so với cậu, tổng giám đốc lớn hơn mấy tuổi nhưng cũng được gọi là mỹ nữ phong cách. Nghe nói thanh niên tài giỏi đẹp trai muốn cùng cô ấy khiêu vũ đếm không hết, tiểu tử cậu may mắn lắm mới có cơ hội như ngày hôm qua. Trước kia lúc mở tiệc tổng giám đốc đều có thể có bạn nhảy.” Chị Liễu không tin Viêm Liệt nói là anh không có cảm giác. Đây chính là tổng giám đốc đại nhân của bọn họ, không có cảm giác mới là lạ!
“Chị Liễu, chị hãy bỏ qua tôi đi. Thật sự là tôi vừa sợ vừa choáng váng. Chị hãy suy nghĩ một chút đi. Tôi là một thực tập sinh vừa tới công ty, đột nhiên có cơ hội khiêu vũ cùng tổng giám đốc, tôi có thể không hưng phấn không kích động ư? Mà thậm chí là quá kích động nên cái gì cũng đã quên rồi, không phải là ngu thì là cái gì?” Viêm Liệt thầm nghĩ trong lòng, tôi bây giờ đã đủ phiền não rồi, có thể cho tôi thoát khỏi những thứ này hay không? Các anh chị hãy bỏ qua cho tôi.
Trời ạ, chỉ nhảy một bản liền phải đối mặt với sự công kích như vậy, nếu bọn họ biết ngày hôm qua tổng giám đốc nói với anh những lời đó, anh thật không dám tưởng tượng ra.
“Thật ngu? Không thể nào, Tiểu Viêm, cậu rất không biết ý. Mặc dù tổng giám đốc và cậu chênh lệch lớn về số tuổi và thân phận, nhưng mà tôi muốn biết là có thể xuất hiện chút ngoài ý muốn hay không, ví dụ như cô cô nhà giàu coi trọng tiểu tử nhà nghèo, tổng giám đốc yêu thực tập sinh.”
Mồ hôi lạnh, tuyệt đối là mồ hôi lạnh.
“Chị Liễu, đừng mang tôi ra đùa giỡn nữa, mọi người làm việc nhanh lên một chút, một lát Khâu tổng tới lại hỏng bét.” Viêm Liệt có lúc thật sợ đàn bà ảo tưởng, mặc dù không phải chính xác nhưng vẫn làm người khác sợ.
“Khụ khụ khụ, người nào đang nói đến tên tôi.” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Viêm Liệt giọng điệu cứng rắn nói xong tiếng Khâu tổng liền xuất hiện sau lưng mọi người.
Chỉ một thoáng, mọi người nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, sau đó mới hướng Khâu tổng chào hỏi.
“Hừ, tất cả hãy cố gắng làm việc cho tôi, nếu năm nay bộ thị trường chúng ta không đạt kế hoạch yêu cầu hàng năm, tiền thưởng của tất cả các cậu đều bị cắt.” Khâu tổng nói hết cũng không quan tâm khuôn mặt của mọi người đang đau khổ y hệt nhau, liền đi thẳng vào phòng làm việc của mình.
Nhiệt tình của mọi người bị Khâu tổng làm cho một phát liền biến mất không còn bóng dáng trong nháy mắt, tất cả bắt đầu một ngày làm việc.
Viêm Liệt lén xoa mồ hôi lạnh, lần đầu tiên cảm tạ Khâu tổng tận đáy lòng, những người yêu thích thứ nhốn nháo này quá đáng sợ.

Tổng giám đốc thay đổi, thật sự là đang thay đổi kể từ buổi sáng đó thấy tổng giám đốc về sau, Văn Mẫn nghĩ trong lòng như thế.
Tổng giám đốc thường ngày cũng cười nhưng là nụ cười rất văn nhã rất cao quý cũng rất nghề nghiệp, nếu không cũng là loại cười lạnh, cười rợn cả tóc gáy. Nhưng sáng sớm hôm nay cô lại thấy một nụ cười dường như tổng giám đốc rất ít khi biểu lộ. Đó là loại buông lỏng vui vẻ, ánh mắt cũng hết sức nhu hòa khiến cô cũng có chút ngây người.
Hơn nữa, khi cô tiến vào phòng làm việc của tổng giám đốc để xác nhận lịch làm việc, nụ cười nhẹ nhõm kia vẫn còn giắt trên mặt tổng giám đốc. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là vì buổi tối thứ sáu?
Không không không, không thể nào. Hôm đó hành động của tổng giám đốc làm người ta không nghĩ tới, nhưng cô cảm thấy tổng giám đốc đối với Viêm Liệt không phải là ý tứ kia… Mặc dù vẫn luôn chú ý Viêm Liệt nhưng không phải là vì quan hệ đàn chị đàn em sao? Chênh lệch ở giữa hai người là rất lớn.
Nhưng, tổng giám đốc không để ý theo bài xuất của mọi người, đối với tổng giám đốc mà nói, không có gì là không thể.
“Văn Mẫn, cô vào đây.”
“Vâng” điện thoại truyền đến tiếng tổng giám đốc làm cắt đứt dòng suy nghĩ lung tung của Văn Mẫn. Sửa sang lại suy nghĩ cho đúng, Văn Mẫn tiến vào phòng làm việc tổng giám đốc.

“Văn Mẫn, phần thiết kế đồ án này không thích hợp. Cô nói cho những bên liên quan làm lại một bản giao lên lần nữa, nói cho bọn họ biết là tôi muốn thấy bản thảo, không phải loại đồ án mà vườn trẻ cũng có thể nghĩ ra này.” Bắc Đường Yên hiển nhiên là tâm tình không tệ, dù là lúc nói lời này mặt cũng mỉm cười.
“Dạ, tổng giám đốc.” Đối với việc công, Văn Mẫn cũng không dám lơ là.
“Tốt lắm, được rồi, cô đi ra ngoài đi.” Nói xong, Bắc Đường Yên lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
“Tổng giám đốc, cái đó, không biết là tôi có thể hỏi một vấn đề riêng tư?” Văn Mẫn do dự quay người lại, thanh âm thấp xuống rất nhiều.
Bắc Đường Yên ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhíu mày, nụ cười nhẹ nhõm hình như thêm một phần tà khí.
“Nửa tháng tiền thưởng, nếu như cô biết nghĩ.”
“Mười ngày!” Văn Mẫn kì kèo mặc cả, chuyện như vậy hiển nhiên không phải lần đầu tiên xảy ra, cũng không có gì bất ngờ.
“Nửa tháng, không kì kèo mặc cả.” Bắc Đường Yên lắc lắc ngón tay, thái độ nhìn người tình nguyện mắc câu.
“Được rồi, vậy tôi hỏi, tổng giám đốc, thái độ của ngài đối với Viêm Liệt rốt cuộc là như thế nào?” Nửa tháng tiền thưởng, chính là mất hơn một vạn. Nhưng nếu cô không đem chuyện này hỏi rõ, đoán chừng cô sẽ ngủ không yên.
“Văn Mẫn, cô theo tôi tám năm, kể từ lúc tôi bắt đầu học đại học đến khi tiếp nhận quản lí tập đoàn Bắc Đường, cô ở bên cạnh tôi, thế nào cũng có thể xem như cô hiểu tôi, hoặc cũng có thể nói là cô thông minh ít nhất cũng hiểu được ý nghĩ của tôi, là lỗi của tôi rồi, tôi đánh giá cao là cô thông minh.”
Bắc Đường Yên nói xong tự hận lắc đầu một cái, Văn Mẫn nổi giận!
“Tổng giám đốc!”
“Ha ha ha, Văn Mẫn, cô không cảm thấy Viêm Liệt rất tuấn tú sao?”
“Đúng là đẹp trai, nhưng…” Chỉ là tổng giám đốc ngài không phải là người chú trọng vẻ bề ngoài của người khác, cô chưa nói dứt lời đã bị cắt đứt.
“Vậy cô có cảm thấy Viêm Liệt rất ưu tú, rất có tài hay không?”
“Có, chỉ là…” Chỉ là thanh niên tài tuấn theo đuổi ngài phần lớn cũng có tài lại có năng lực, lời nói của cô lần nữa bị cắt đứt.
“Lại đẹp trai mới có thể, tôi thích hắn không phải rất bình thường sao?” Không cần Văn Mẫn nói xong cô cũng biết Văn Mẫn muốn nói gì.
“Tổng giám đốc! Ngài biết rõ ràng đó không phải ý của tôi. Chỉ là tổng giám đốc ngài vừa nói gì, ngài nói ngài thích hắn?” Văn Mẫn rất không có hình tượng thục nữ miệng há to hô.
Bắc Đường Yên nhìn cô như một đứa trẻ dễ dạy, gật đầu một cái nói: “Cô xem như còn có thể cứu chữa, còn có thể nghe hiểu được lời tôi nói.”
“Ngài không phải là nghiêm túc đấy chứ?” Những lời này có thể giải thích thành, theo như lời nói của tổng giám đốc là không phải thật, cũng có thể hiểu thành tổng giám đốc đối với Viêm Liệt không phải thật. Văn Mẫn hỏi những lời nàycũng không rõ ràng rốt cuộc mình là có ý gì, có lẽ hai người đều có.
“Văn Mẫn, thật đáng tiếc nói cho cậu biết, tôi là nghiêm túc.”
Trong công ty, truyền đi nhanh nhất vĩnh viễn là tin vỉa hè, huống chi đây là tin vỉa hè về tổng giám đốc!
Còn chưa tới trưa, chỉ một buổi sáng ở ngoài thang máy chuyện đã truyền khắp cả công ty, Viêm Liệt một lần nữa lại lãnh giáo lực lượng tin vỉa hè.
Anh bất đắc dĩ thở dài. Thật ra cảm giác như thế trước kia trong trường đại học anh cũng đã trải qua. Không phải anh nổi danh, cũng không phải anh đi chế tin vỉa hè. Thậm chí có lúc anh còn không biết vì mấy chuyện vỉa hè mà anh lại trở thành người nổi tiếng trong trường học. Thật ra, anh cũng biết việc này là không cách nào tránh được, học hành ưu tú lạ thường, hoạt động sau khi học phong phú, giải thưởng liên tiếp đếm không hết. Lý lịch sơ lược phong phú và đặc sắc như vậy là thành quả anh nỗ lực mà có được, bởi vì anh cần những thứ này để vào tập đoàn Bắc Đường. Chỉ là anh không muốn sau khi đến tập đoàn Bắc Đường còn phải đối mặt với xì-căng-đan, càng không hy vọng chủ đề của chuyện phiếm là mình và tổng giám đốc.
“Tiểu Viêm, có thời gian có thể đi ra ngoài một chút không?” Tiếng của Âu Nhược Nhã truyền đến.
Anh lần nữa than thở, Viêm Liệt không thể không nói đây mới thật là sóng trước chưa dừng sóng sau đã đến.
“Này, Viêm Liệt, Âu tiểu thư đã tới tới. Cậu giải thích sao cho tốt đi, nếu không có người sẽ bị dấm dìm ૮ɦếƭ đuối.” Chị Liễu nhìn hình như có chút hả hê.
Viêm Liệt trả lời cũng không muốn trả lời, bất đắc dĩ cười tươi rồi đi ra ngoài.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nếu như nói chuyện tối hôm qua là ngoài ý muốn, vậy sáng sớm hôm nay chuyện mà cô nghe nói đã không còn đơn thuần như thế. Dự cảm nói cho cô biết người phụ nữ kia nhất định có vấn đề. Hơn nữa cô không hy vọng loại vấn đề đó. Hiện tại đi chứng thực chính là quan trọng nhất.
“Mình nói không có chuyện gì xảy ra, cậu tin không?” Anh cũng còn không biết là chuyện gì xảy ra, nói cho cô biết thế nào?
“Không tin, Bắc đường Yên tuyệt đối không đơn giản. Từ hôm qua cô ấy bắt đầu tìm tới cậu làm bạn nhảy chắc là có kế hoạch. Sáng sớm hôm nay gặp cậu, sau đó cùng cậu nói những lời đó ở thang máy cũng nhất định là kế hoạch. Mình thắc mắc cô ấy là một tổng giám đốc sao không dùng thang máy chuyên dụng, thì ra là vì cậu. TIểu Viêm, rốt cuộc cô ấy có nói gì với cậu hay không?”
Âu Nhược Nhã rất thông minh, thật sự rất thông minh. Chẳng qua là khinh thường Bắc Đường Yên nên mới che giấu.
“Cậu nói mò rồi. Tiểu Nhã, cậu đã nghĩ quá nhiều, điều này sao có thể. Mình chỉ là một tên con trai nghèo, đến tập đoàn Bắc Đường chưa đầy một tháng, vẫn còn là một thực tập sinh. Tổng giám đốc nghĩ mình có cái gì tốt đây.”
Viêm Liệt tuy nói lời này nhưng nếu nghĩ kỹ một chút, hình như thật sự có thể. Vậy mục đích của tổng giám đốc là gì?
“Cậu còn nhớ rõ tại sàn nhảy đã xảy ra chuyện không?” Âu Nhược Nhã đột nhiên hỏi.
Viêm Liệt gật đầu một cái. Ngày đó xảy ra chuyện gì, một chút anh cũng không quên.
“Tiểu Viêm, trực giác của phụ nữ cho tôi biết, Bắc Đường Yên và tôi cảm giác đối với cậu là giống nhau!” Âu Nhược Nhã rất nghiêm túc nói cho Viêm Liệt biết cảm giác của mình, cô sẽ không nhìn nhầm ánh mắt của Bắc Đường Yên. Thích Viêm Liệt lâu như vậy, nhìn qua quá nhiều ánh mắt thích Viêm Liệt, đây là lần đầu tiên gặp người có đủ uy Hi*p như này…Bắc Đường Yên khiến cô cảm thấy rất nguy hiểm.
Mà cũng chính cảm giác này khiến Âu Nhược Nhã cảm thấy rối rắm. Nếu không sao cô lại nói cho Viêm Liệt biết sự thật là có người khác thích anh.
Có một số việc, một người nói không tin, nhưng nhiều người nói thì có thể đó là sự thật. Những người ở phòng làm việc nói một đống lời lộn xộn lung tung đã khiến anh rối loạn, nay Âu Nhược Nhã cũng nói những lời như vậy liền khiến anh sinh nghi.
Chẳng lẽ tổng giám đốc nghiêm túc? Không không không, không thể nào, tổng giám đốc làm sao có thể thích anh. chỉ là… Trong đầu anh chợt nghĩ đến một vấn đề!
“Tiểu Nhã, chính vào lúc hôm yến hội, có phải cậu và tổng giám đốc…quyết định cái gì hay không?” Viêm Liệt đắn đo không biết nên dùng từ gì.
“Quyết định cái gì? Tiểu Viêm, tôi không hiểu rõ ý cậu.”
“Tổng giám đốc nói, cô ấy cảm giác ánh mắt của cậu mang theo khiêu khích, còn nói cái gì là chiến tranh của phụ nữ, cậu có hiểu là ý gì không?” Viêm Liệt châm chước hỏi.
“Hừ, dĩ nhiên. Tôi thích cậu. Mà người con gái kia đối với cậu lòng dạ xấu xa, đương nhiên tôi phải cẩn thận một chút. Hơn nữa cô ta cũng nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích. Tiểu Viêm, tôi tuyệt đối không để cô ta ςướק cậu đi” Âu Nhược Nhã tức giận, ánh mắt kiên định, thề sẽ bảo vệ tình yêu của mình.
Nghe lời Âu Nhược Nhã nói, Viêm Liệt lộ ra nét mặt quả nhiên là như thế. Thì ra chuyện giống như anh đã phỏng đoán. Nhất định tổng giám đốc bị Tiểu Nhã kích thích mới lấy mình làm đối tượng theo đuổi, hoặc nói chính xác đây là loại trò chơi lấy mình chiến lợi phẩm!
Thì ra, không chỉ có đàn ông không chịu nổi kích thích, phụ nữ cũng như vậy. Viêm Liệt có chút bất đắc dĩ. Mà ngoài bất đắc dĩ hình như lại thêm chút cô đơn thương cảm. Thì ra chỉ là một trò chơi thôi.
“Tiểu Nhã, cậu đừng nghĩ lung tung. Tổng giám đốc chọc cậu chơi thôi. Mình cùng tổng giám đốc căn bản là không thể.” Viêm Liệt cười cười nói, có chút miễn cưỡng nhưng anh che giấu rất tốt, đang tức giận trong lòng nên Tiểu Nhã cũng không phát hiện.
“Có lẽ là vậy, hai người nhìn không xứng. Tổng giám đốc năm nay hai mươi chín tuổi rồi, các người kém nhau năm tuổi, cậu sẽ không thích con gái già, có đúng hay không?” Tiểu Nhã có chút …., nhưng đối với tình địch cô không để ý nhiều như vậy.
Viêm Liệt cau mày, lời nói này chính là thứ anh không thích nghe.
“Tiểu Nhã, cậu đừng nói như vậy, là mình không xứng với tổng giám đốc. Căn bản cô ấy cũng sẽ không coi trọng một tên con trai nghèo như mình đây. Được rồi, mình còn có chuyện phải làm, đi trước đây.” Nói xong, Viêm Liệt cũng không để ý đến phản ứng của Âu Nhược Nhã, trở về phòng làm việc.
Anh không thích nghe những lời bất kính đối với tổng giám đốc. Tổng giám đốc là người anh hâm mộ nhất, là thần tượng của anh. Anh không hy vọng có bất kì kẻ nào nói xấu tổng giám đốc trước mặt anh. Nếu vừa rồi là người khác, nhất định anh sẽ không kiềm chế được mà tự mình ra tay đánh người!
Âu Nhược Nhã sững sờ tại chỗ, có chút khó xử.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc