Ông Xã Thực Tập - Chương 04

Tác giả: Mị Dạ Thủy Thảo

“Tổng giám đốc, đây là tin tức về Viêm Liệt.” Tổng cộng có mười phần, mỗi phần đều ghi lại hết thảy mọi chuyện của Viêm Liệt ở các công ty trước, mà ở công ty này, cô cũng đem tất cả tài liệu đã điều tra được giao cho Tổng giám đốc.
“Văn Mẫn, cô nói xem tại sao anh ta lại không đi?” Liên tiếp nhận được mấy bản báo cáo anh bị cấp trên khi dễ, hơn nữa cuộc đối thoại khi ăn trưa ngày hôm nay của anh, khiến cho cô cũng có chút hoài nghi.
Giấc mộng của anh, giấc mộng của anh rốt cuộc là cái gì chứ?
“Tổng giám đốc, ngài cũng biết, giấc mộng của Viêm Liệt là có thể làm việc ở tập đoàn Bắc Đường, cho nên, dù bị chèn ép, anh ta cũng sẽ không đến công ty khác.”
Văn Mẫn cảm giác mình đang nói lời vô ích, Tổng giám đốc cũng biết rõ a, còn đi hỏi cô.
Bắc Đường Yên không để ý Văn Mẫn oán trách, cũng chính là bởi vì điều này cô mới cảm giác được có vấn đề, người bình thường đem công việc ở tập đoàn Bắc Đường xem trọng là rất bình thường, lấy đây làm mơ ước để phấn đấu cũng rất bình thường, nhưng mơ ước của Viêm Liệt hình như không chỉ đơn giản như vậy, cô cảm giác còn có gì đó nữa.
“Văn Mẫn, đi giao phó công việc một chút đi, đừng nói nhiều quá, nên dừng đúng lúc.”
“Vâng, Tổng giám đốc!” Thật ra thì cô cũng đã sớm không chịu được, nhưng chưa được Tổng giám đốc phân phó, cô cũng không dám tự tiện hành động, lần này tốt lắm, có mệnh lệnh của Tổng giám đốc , cô có thể hành động rồi.
Cô cũng là từ thực tập sinh từng bước từng bước đi lên, cũng hiểu khó khăn trong đó, nếu như ᴆụng phải cấp trên khắp nơi gây khó khăn, thật sự là một chuyện rất phiền phức, nếu như là cô, có lẽ đã sớm rời đi, nhưng Viêm Liệt mỗi ngày còn cười rất tươi đi làm những chuyện vặt vãnh kia, nếu như không có năng lực thì không nói, nhưng trên thực tế tên thực tập sinh này là một thiên tài về kinh tế, tốt nghiệp song song hai học vị, đã từng làm ở nhiều công ty khác nhau, có thể giúp cho công ty phát triển rất nhiều…
“Văn Mẫn, cô đang suy nghĩ cái gì, còn không mau đi làm?”
“Vâng, Tổng giám đốc, tôi lập tức đi ngay!”

“Khâu tổng.”
“Thư kí Văn, cô thật đúng là khách quý a, như thế nào lại có thời gian tới nơi này, Tiểu Viêm, mau rót trà .” Người được gọi là Khâu tổng là một người đàn ông hơn 40 tuổi, dáng người có hơi phát tướng, ánh mắt xoay tròn linh động, là một người khôn khéo, chỉ là khoảng cách giữa hai lông mày quá hẹp, hình như thật sự khá hẹp hòi.
“Ah, Tiểu Viêm? Có phải là chủ tịch học viện Hoàng Gia Viêm Liệt chăng, thì ra là đã được điều đến bộ thị trường, Khâu tổng, ngài lần này thật đúng là nhặt được bảo bối lớn a, chúc mừng chúc mừng.” Văn Mẫn ra vẻ như kinh ngạc, nhưng trong mắt tất cả đều là châm biếm.
“A, là…, đúng vậy a, tiểu tử Viêm này rất thông minh, rất có năng lực, tôi cũng thật cao hứng đấy.” Khâu tổng cười có chút miễn cưỡng, Văn Mẫn là tâm phúc của Tổng giám đốc, hắn cũng không muốn đắc tội.
“Vậy thì tốt, ông cũng biết, Tổng giám đốc chúng ta là tốt nghiệp từ học viện Hoàng Gia, đối với mấy người thực tập sinh vẫn luôn rất quan tâm, nghe được các người khen học đệ học muội của Tổng giám đốc, Tổng giám đốc chắc sẽ thật vui mừng.”
“Đúng vậy đúng vậy, sinh viên học viện Hoàng Gia thật không tệ a .”
“Tốt lắm, Khâu tổng, Tổng giám đốc có chuyện giao phó tôi đi làm, tôi đi trước, hẹn gặp lại.” Nhiệm vụ đạt thành, cô cũng nên lui thân thôi.
“A, không kéo dài thời gian của cô, cô có rảnh thì trở lại, hẹn gặp lại.” Khâu tổng cười tiễn Văn Mẫn ra ngoài, khi bóng lưng Văn Mẫn biến mất, không nhịn được xoa xoa mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi nghĩ cô gái này tới đây làm cái gì a.

“Tiểu Viêm, cậu vào đây một chút.”
“Vâng, Khâu tổng.”
“Tiểu Viêm, cậu cũng đã thích ứng được môi trường làm việc của tập đoàn Bắc Đường, hiện tại có nhiệm vụ khảo sát thị trường, giao cho cậu làm, hi vọng cậu sẽ không làm tôi thất vọng.”
Viêm Liệt có chút thụ sủng nhược kinh*, nhưng vô luận như thế nào, vẫn là rất vui mừng, mình rốt cuộc có thể làm chuyện có ý nghĩa.
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
“Vâng, Khâu tổng, tôi nhất định sẽ làm thật tốt.”
“Ân, rất tốt, cố gắng lên.”
“Khâu tổng, ngài còn chuyện gì không? Nếu không tôi xin phép ra ngoài trước.”
“A, cậu đi ra ngoài đi.”

“Tiểu Viêm, chúc mừng cậu thoát khỏi thân phận làm việc vặt a.” Đồng nghiệp đùa nói.
“Lâm ca, mấy ngày này anh sẽ không còn người sai bảo rồi, cuối cùng tôi cũng hết khổ rồi.”
“Ha ha, cấp trên phân phó, ai bảo cậu mới tới mà đã đắc tội với cấp trên, chẳng qua tôi đoán thế nào cũng chỉ khoảng chừng một tháng, không nghĩ tới là chỉ một tuần lễ, tiểu tử cậu thật đúng là tốt số a.”
“Lâm ca, anh đừng chê cười tôi nữa, tôi đây không phải cũng phục vụ anh một tuần lễ ư, còn nữa, một tuần lễ này anh cũng không thể không dùng tiểu đệ tôi a, Khâu tổng đã giao công việc cho tôi, nếu như có chỗ không hiểu thì làm phiền đến các anh chị đồng nghiệp rồi.”
“Không thành vấn đề!”
“Dĩ nhiên!”
Trong phòng làm việc mọi người rối rít hưởng ứng.
Viêm Liệt phá lệ cười sáng lạn, đây cũng là nguyên nhân anh không muốn rời đi, mặc dù Khâu tổng hẹp hòi, thích chiếm tiện nghi người khác, nhưng quả thật là có năng lực, hơn nữa, cũng không còn làm ra chuyện gì quá phận, mặc dù trong khoảng thời gian này các đồng nghiệp dưới sự an bài của Khâu tổng, cũng có chút làm khó anh, nhưng trên thực tế tình cảm mọi người cũng rất tốt, sau lưng trêu chọc anh nhưng đồng thời cũng động viên anh cố gắng rất nhiều!
Tập đoàn Bắc Đường, anh làm việc ở nơi này cũng đã hơn mười ngày, cũng đã hoàn toàn biết hoàn cảnh nơi đây, một nơi tràn đầy cạnh tranh cùng hợp tác.
Tập đoàn Bắc Đường, tập đoàn Bắc Đường, kể từ khi anh bắt đầu học ở học viện Hoàng Gia, kể từ khi anh lựa chọn khoa tài chính, kể từ khi anh biết về những thần thoại trên thương trường kia, nơi này liền trở thành nơi làm việc mơ ước của anh!
Bốn năm đại học, anh học được rất nhiều kiến thức về phương diện kinh tế, cũng lợi dụng tất cả cơ hội làm việc để tiếp thêm kinh nghiệm, mà tất cả những việc này cũng chỉ vì để có thể bước vào nơi này, nơi có giấc mơ của anh, mà bây giờ, anh cách ước mơ ấy chỉ còn một bước mà thôi.
Một bước ngắn, nhưng trên thực tế lại giống như thật xa xôi, mà kế hoạch của anh là ba năm sau, hi vọng ba năm sau anh chân chân chính chính thực hiện giấc mộng của mình!
“Tổng giám đốc, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
“Tổng giám đốc, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
“Tổng giám đốc, chào buổi sáng, hôm nay ngài thế nào lại không đi thang máy chuyên dụng?”
“Chào, thang máy có trục trặc, hiện đang sửa chữa.” Bắc Đường Yên hôm nay tâm tình hình như rất tốt, chào hỏi mọi người cũng rất nhẹ nhàng.
Từ bãi đậu xe đến cửa thang máy, Bắc Đường Yên vẫn mỉm cười cùng mọi người chào hỏi.
Tổng bộ tập đoàn Bắc Đường rất lớn, ngoài tầng hầm còn có 25 tầng cao, mỗi tầng đều có thang máy, thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc và thang máy cho quản lí cấp cao, nhân viên công ty trừ khi có công việc phải liên hệ với các vị quản lí, bình thường rất khó nhìn thấy quản lí cấp cao, lại càng không cần nói đến tổng giám đốc tập đoàn Bắc Đường – Bắc Đường Yên rồi.
Viêm Liệt vào tập đoàn Bắc Đường cũng đã hơn nửa tháng, trong nửa tháng này, không có việc gì để phải đến sớm về muộn, cho nên, anh dĩ nhiên là… chưa từng thấy qua Bắc Đường Yên.
Mà hôm nay gặp được Bắc Đường Yên đứng trước thang máy nhân viên, một thân trang phục xanh lam nhạt, ưu nhã cao quý như nữ vương, giống như trong trí tưởng tượng của anh, giây phút thấy Bắc Đường Yên, tim Viêm Liệt chợt dừng một chút, sau đó mới chậm rãi nhảy lên, vui vẻ a, khó nói lên lời a.
“Tổng giám đốc, chào buổi sáng.” Như nhân viên bình thường, Viêm Liệt khẽ gật đầu một cái, lộ ra một nụ cười sáng lạn.
“Chào buổi sáng.” Vẫn như thường ngày đáp lại, Bắc Đường Yên cũng khẽ gật đầu.
“Ting” một tiếng, thang máy đến.
Mọi người nhường ra một đường cho Bắc Đường Yên.
Bắc Đường Yên không từ chối, mỉm cười như nữ vương đi vào thang máy, sau đó đang lúc mọi người do dự có nên hay không bước vào cùng thì cô mỉm cười nói: “Tất cả vào đi, không sao đâu.”
Tổng giám đốc tất nhiên có thang máy riêng của mình, thang máy công cộng này trong ấn tượng của cô là chưa bao giờ đi qua, chỉ là, cô thích ứng khá tốt, hơn nữa đúng theo kế hoạch đã thấy được người muốn gặp, tất cả đều rất hoàn mỹ.
Mọi người đều tiến vào thang máy, nhưng rõ ràng tất cả đều nhường cho Bắc Đường Yên một khoảng không gian không nhỏ, mà Viêm Liệt là người cuối cùng tiến vào, tự nhiên đứng ở trước cửa thang máy.
Bắc Đường Yên nhìn thẳng bóng lưng Viêm Liệt.
Chiều cao 1m85, nặng 85kg, vóc người hoàn mỹ, cho dù mặc áo sơ mi cũng có thể phát ra khí thế, Bắc Đường Yên nghĩ, đây sẽ là người đàn ông làm cho phụ nữ hạnh phúc.
Thanh âm rất có từ tính, hơn nữa còn mang theo một loại sức sống, rất êm tai.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô lần nữa xác định cảm giác của mình, trước mặt người con trai này, cô hi vọng, nếu như không có việc gì ngoài ý muốn, kế hoạch kế tiếp có thể thực hiện rồi.
Người trong thang máy lục tục rời đi, đến lầu sáu Viêm Liệt cũng đi ra, phòng làm việc của Bắc Đường Yên ở trên tầng cao thứ hai, nhưng là tầng cuối cùng của thang máy.
“Tổng giám đốc, ngài thế nào lại từ nơi này đi ra?” Văn Mẫn kinh ngạc nhìn tổng giám đốc của mình tự nhiên từ trong thang máy nhân viên đi ra.
Bắc Đường Yên nhìn Văn Mẫn, thần bí cười một tiếng, đi về phía trước mấy bước, nhẹ nhàng ở bên tai Văn Mẫn nói một câu: “Văn Mẫn, thang máy chuyên dụng tổng giám đốc hư, không cần sửa, tôi thích đi thang máy nhân viên, không cần kinh ngạc như vậy, về sau cô sẽ thường xuyên nhìn thấy tôi từ nơi này đi ra.”
Nói xong, Bắc Đường Yên đi vào phòng làm việc của mình, để lại Văn Mẫn không thể giải thích được.
Tổng giám đốc làm sao vậy a, không nghĩ ra được, chỉ là, thang máy chuyên dụng hư, cô rốt cuộc có muốn tìm người sửa chữa hay không đây?
Liên tiếp ba ngày, cả tập đoàn Bắc Đường đều sôi trào, bọn họ bình thường đều là từ TV, báo chí, tập san mới có thể nhìn thấy tổng giám đốc, thế nhưng hiện nay ngày ngày đi thang máy nhân viên đều có thể được gặp mặt, hơn nữa một số người tinhý phát hiện, đó chính là, thời điểm tổng giám đốc chờ thang máy hình như có chút kỳ quái, có lúc rõ ràng thang máy chưa đầy người, nhưng tổng giám đốc lại để cho mọi người đi trước… Chỉ là việc nhỏ như vậy rất dễ dàng liền bị mọi người xem như bình thường, tất cả mọi người đều phỏng đoán, thang máy tổng giám đốc tại sao vẫn chưa sửa được…
“Tiểu Viêm, cậu nói tổng giám đốc làm sao vậy a, nghe nhân viên sửa chữa nói, thư kí tổng giám đốc còn cố ý đi nói cho bọn họ biết, không cần sửa thang máy chuyên dụng.” Một trong những nhân viên bát quái nhất phòng thị trường tán gẫu cùng Viêm Liệt, đây là đề tài lớn nhất cả tập đoàn Bắc Đường hiện nay, so với hợp đồng vài tỷ còn làm cho người ta hưng phấn hơn.
“ Chị Liễu, tôi cũng không biết.”
“Tất cả mọi người không biết, cho nên mới để cho cậu đoán một chút a, hiện tại trong công ty đại khái tổng kết lại mấy nguyên nhân, cậu biết không?” Người được Viêm Liệt gọi là chị Liễu là nữ nhân nổi tiếng sôi nổi trong công ty, bình thường chuyện gì không tính là bí mật cô luôn luôn biết.
“Là gì a, Tiểu Liễu, cô trực tiếp nói đi, chúng tôi cũng muốn nghe đấy.” Một nam đồng nghiệp khác hiển nhiên cũng cảm thấy rất hứng thú, chớp mắt một cái đã có rất nhiều người vây lại.
“Được rồi, được rồi, sẽ nói cho cậu biết, nguyên nhân thứ nhất là tổng giám đốc muốn hòa hợp cùng chúng ta, cho nên vứt bỏ thang máy chuyên dụng của mình mà đến đi cùng chúng ta, chẳng qua cá nhân tôi nhận thấy thật không có khả năng, tổng giám đốc không phải là người như thế, cũng không phải không gần gũi với nhân viên, mà là sẽ không cố ý đi làm chuyện như vậy; mọi người phỏng đoán nguyên nhân thứ hai là tổng giám đốc cùng bằng hữu đánh cuộc, mặc dù đoán không được là đánh cuộc cái gì, nhưng đoán chừng cùng thói quen của tổng giám đốc có quan hệ gì i, mặc dù là phỏng đoán, nhưng cá nhân tôi cảm thấy vẫn có chút khả năng, dù sao mọi người đều biết mấy bằng hữu kia của tổng giám đốc, ai cũng cổ quái, kì lạ, có thể đánh cuộc như vậy cũng không tính là kì lạ; mà trừ hai nguyên nhân này ra, mọi người còn đoán một vài nguyên nhân khác, chỉ là đều vô lí, tôi cho là điều thứ hai có khả năng nhất, dù không phải cùng mấy bằng hữu kia của tổng giám đốc, cũng có khả năng là bởi vì một điều khác…”
Chị Liễu nói xong lời cuối cùng còn nghiêm túc gật đầu một cái.
“Té xỉu, Tiểu Liễu, cô nói nhiều như vậy vẫn như là chưa nói, hai nguyên nhân cô nói chúng tôi cũng biết rồi.” Tôn ca liếc mắt, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.
“Này, có bản lĩnh thì cậu nói ra nguyên nhân đi a, hiện tại toàn bộ công ty trên dưới thảo luận cũng không có kết quả, ngay cả thư kí tổng giám đốc cũng không biết.” Chị Liễu bĩu môi, cô cũng không tin người khác so với cô biết nhiều hơn.
“Tôi tất nhiên là không biết a, cô không phải cũng không biết sao?”
“Hừ, còn tưởng rằng cậu biết cái gì.”
Anh Tôn cùng chị Liễu vẫn còn tiếp tục chủ đề vô nghĩa, trong phòng làm việc những người khác khi rãnh rỗi cũng chen vào một hai câu.
Viêm Liệt trong không khí náo nhiệt như vậy cũng cười sáng lạn, nhưng trong ánh mắt cũng là nghi ngờ, tổng giám đốc làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì đây? Chỉ là, mặc kệ là vì cái gì, anh cảm thấy chuyện này cũng rất tốt, bởi vì, rất khéo tổng giám đốc mỗi lần đi thang máy đều cùng đi chung với anh…
Lúc này, Viêm Liệt trong nụ cười trừ rạng rỡ ra còn có chút ngây ngốc ngọt ngào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc