Ngụy Long Thần nghe thấy như vậy liền điên tiết lên, anh không quan tâm đến Phó Tổng Cung kia đang luyên thuyên cái gì, anh trực tiếp nhấc bổng Tuệ Mộc lên rồi đặt xuống ngồi cạnh anh. Kiwer có chút bất mãn nhìn anh.
- Này, Ngụy Long Thần... Đây là nàng thơ của tôi mà?
- Im miệng và ngồi yên ở đó đi.
Kiwer bĩu môi, còn Tuệ Mộc vẫn không nói gì hay có bất cứ thái độ gì cả. Cô vẫn ngồi yên một chỗ để nghe Phó Tổng Cung nói. Ngụy Long Thần bây giờ bắt đầu quan sát Tuệ Mộc, mẹ nó... Ăn mặc thế này thì anh tập trung kiểu gì đây? Cô đúng là biết cách trêu người mà. Tuệ Mộc hơi thở đều đều, nhưng khi lọt vào tầm mắt của Ngụy Long Thần lại là vòng một thoát ẩn thoát hiện kia, nó cứ phập phồng khiến anh khó thở. Tuy Tuệ Mộc đã sinh hai đứa rồi nhưng mà dáng vóc vẫn nhuận sắc như vậy khiến anh phải lo lắng. Ở đây chỉ có cô là nữ, còn lại toàn là nam nhân... Ngụy Long Thần bắt đầu cảnh giác, đặc biệt là cái tên biến thái Kiwer kia.
- Ngụy Tổng, không biết ngài còn muốn thêm yêu cầu gì không?
- Có.
- Mời ngài nói.
- Phó Tổng Cung, kiến trúc sư Hoàng Phủ đây có lẽ là lần đầu tiên hợp tác để xây dựng ngôi nhà theo lối kiến trúc cổ. Nếu để đảm bảo thì hãy để cô ấy đến nhà tôi ở tạm vài hôm. Nếu như vậy, cũng rất dễ để tôi nói thêm về yêu cầu.
Phó Tổng Cung có chút khó xử, trong cái công ti thiết kế của cậu ta có lẽ chỉ có Tuệ Mộc là tài giỏi nhất. Tuy tuổi nghề của cô chỉ vỏn vẹn ba, bốn năm. Nhưng tay nghề thật sự rất cao siêu, còn nữa là có những khách hàng quý tộc hay đòi hỏi những mật thất và cơ quan thì Tuệ Mộc đều làm rất tốt. Tuy nhiên, Ngụy tiên sinh này sao lại yêu cầu để con gái nhà người ta qua nhà anh ở chứ?
- Ngụy Tổng, như vậy không tiện đâu. Tuệ Mộc là vợ người ta, còn có Định Viêm còn nhỏ... E là...
Ngụy Long Thần làm như không nghe thấy, anh chỉ nhìn Phó Tổng Cung một cái. Rồi lập tức nắm lấy tay của Tuệ Mộc kéo đi.
- Ngụy Tổng! Ngụy Tổng!
- Ơ kia? Ngụy Long Thần! Cậu đưa nàng thơ của tôi đi đâu đấy?
Còn Ngụy Long Thần kéo Tuệ Mộc đi đến bãi đỗ xe thì Tuệ Mộc mới thẳng tay hất tay anh ra, đôi mắt của cô lạnh lùng đến đáng sợ nhìn Ngụy Long Thần, rồi khẽ chớp một cái.
- Anh điên đủ chưa?
- Mộc Mộc, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì vậy? Liêu Dinh không phải người tốt đâu!
- Anh ấy có phải người tốt hay không tôi không cần biết. Tôi chỉ biết nếu so sánh anh với Liêu Dinh, thì anh ấy tốt hơn anh gấp trăm lần.!
Ngụy Long Thần kéo cô ôm vào lòng, một tay giữ chặt lấy eo rồi ôm chặt, một tay giữ ở sau gáy của cô, cánh môi lạnh lẽo của Ngụy Long Thần cúi xuống hôn lấy môi cô. Tuệ Mộc trợn mắt vùng vẫy, nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi tay anh. Ngụy Long Thần không chỉ hôn như vậy mà anh còn điên cuồng cắn ʍúŧ trên môi cô. Tuệ Mộc đấm mạnh vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh.
Một lúc sau, Ngụy Long Thần mới buông tha cho cánh môi nhỏ của cô. Đã hơn sáu năm rồi anh mới gần gũi với cô như vậy... Còn Tuệ Mộc bị hôn đến ngay người rồi.
- Anh bị điên à?
- Đúng! Anh điên rồi! Anh vì em mà sắp phát điên rồi.
- Nực cười, chẳng phải anh đang hạnh phúc với cô ấy sao?
- Em nói điên nói khùng cái gì vậy?
- Thôi bỏ đi. Tôi phải về với hai đứa nhỏ đây.
Tuệ Mộc vừa định xoay người bỏ đi thì Ngụy Long Thần lại một lần nữa vác cô lên vai, Tuệ Mộc bị tập kích bất ngờ liền vùng vẫy trên vai anh.
- Ngụy Long Thần, anh bị điên à? Anh làm gì vậy?
- Làm gì? Em nói xem!
- Con mẹ nó, Ngụy Long Thần... Thả tôi xuống!
Anh mặc kệ Tuệ Mộc đang la hét trên vai mà cứ đưa đi đến xe của mình, anh mở cửa ghế sau rồi ném cô vào trong. Tuệ Mộc bị anh ném vào trong xe một cách có chút đau đớn, Ngụy Long Thần lại vô sỉ đè lên người cô rồi bắt đầu hôn lấy môi cô. Nhưng lần này Tuệ Mộc lại né tránh được.
- Ngụy Long Thần, anh làm gì vậy?
Cô liên tục đánh vào người anh nhưng Ngụy Long Thần không dừng lại, anh hôn từ trán, rồi đến mắt, đến mũi, xuống môi, xuống cằm rồi qua cổ... Sau đó là xương quai xanh, anh còn nghĩ đến cảnh tượng Tuệ Mộc cùng người đàn ông khác làm chuyện này, thì thật sự không thể chấp nhận được. Ngụy Long Thần liền đanh mặt liền cúi xuống hôn mạnh lên cổ của cô, Tuệ Mộc bị hôn như vậy liền nhăn mặt rồi kêu lên một tiếng "A". Tuệ Mộc thật sự không thể ngờ được rằng bao nhiêu lâu nay cách xa nhau, cô cứ nghĩ bản thân đã hoàn toàn bài xích được Ngụy Long Thần, nhưng cô sai rồi... Cô vẫn không thể nào thoát khỏi anh, nhưng chỗ cô mẫn cảm nhất anh đều nhớ rõ.
Ngụy Long Thần bất chợt dừng lại hành động vô sỉ của mình. Anh bây giờ là đang muốn theo đuổi lại cô, không phải ૮ưỡɳɠ éρ cô... Anh không nên làm như vậy. Tuệ Mộc nhìn Ngụy Long Thần dừng lại liền kinh ngạc cực kì, anh là người dứt khoát, nếu làm việc gì thì sẽ không bao giờ dừng lại, nhất là việc âи áι như thế này. Sau bao nhiêu năm... Anh thay đổi rồi sao?
- Anh đưa em về.
- Không cần, tôi đi taxi về là được.
- Mộc Mộc, em có cần thiết phải bài xích anh như vậy không? Anh thật sự không cùng Tần Nhược Ái như em nghĩ. Chỉ là hiểu lầm thôi.
- Tôi không bài xích anh. Mà là hận anh! Ngụy Long Thần... Anh giam cầm tôi như thế nào anh nhớ không? Lúc tôi sinh Long Ân chịu ủy khuất thế nào, nguy hiểm ra sao... Còn anh thì sao? Anh từ đầu chí cuối chỉ có Tần Nhược Ái... Bây giờ cô ấy đã quay lại rồi. Tôi cũng đã đi rồi, vì cớ gì anh còn đeo bám tôi?
- Vì anh yêu em. Anh yêu em... Mộc Mộc...