Ông Xã Thâm Độc - Chương 26

Tác giả: meokarry2109

"Em đói"
Cố Ngạn Dương ngay lập tức mỉm cười cầm lấy bàn tay cô, đưa lên xoa xoa nhẹ lên Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của mình mỉm cười nói:
"Hay ăn tạm anh nhé, anh lúc nào cũng sẵn sàng"
Anh cười càng đậm nhìn cô, không biết đã dậy từ lúc nào, trên người anh đã thay bộ trang phục ở nhà, ăn mặc rất thoải mái, trang phục ở nhà che khuất dáng người cuồng dã tối qua.
"Vô sỉ...Không biết xấu hổ"
Cô cắn môi trừng mắt liếc anh, đúng là tên cầm thú vô sỉ...hừ.
Cô hừ nhẹ một tiếng, sau đó Khả Lạc đẩy anh ra, gắng gượng dậy, đôi chân lập tức mềm nhũn, nơi nào đó trong cơ thể đột nhiên có một luồng nóng bỏng trào ra, Khả Lạc ngạc nhiên, lặng lẽ đưa tay sờ soạng thử, trong suốt dinh dính…
"A..."
Mặt cô bỗng đỏ gay, tựa như cô có thể ngửi được mùi hương nam tính mãnh liệt.
“Sao vậy?” Thấy dáng vẻ của cô, anh liền tiến tới gần, bộ mặt lo lắng giả vờ hỏi han.
Khả Lạc xấu hổ vội vàng né tránh anh, lên tiếng, ấp úng nói, “À...Không...không có gì.”
"Ồ...vậy em có tự dậy được không?"
"Gì mà dậy được với không dậy được, anh tưởng bà đây bị liệt người chắc"
“À…” Cố Ngạn Dương lại cố ý kéo dài giọng, khẽ gật đầu, dường như đã hiểu lời cô nói, sau đó không biết cố ý hay vô tình đã rút một miếng khăn giấy trong hộp ra đưa cho cô.
"Thật xin lỗi, lâu ngày ăn chay quả thực không được ăn thịt bà xã, tối qua anh có chút không kìm chế được..." anh hơi ngừng rồi nói tiếp: "Anh cảm thấy chân em hình như không còn sức, vậy tay còn sức không? Có cần anh truyền thừa chúc sức lực cho em không?"
Khả Lạc ngẩn ra, hồi lâu sau mới hoàn hồn, mặt còn đỏ hơn, tức giận cắn răng: “Anh, anh…vô sỉ vừa thôi”
"Công nhận, chồng em vốn vô sỉ mà...không vô sỉ làm sao có được bà xã"
Anh nhướn mày, bày ra vẻ mặc thản nhiên, kề sát gương mặt điển trai lại gần cô: “Anh thấy em rất mệt...Hay là anh bế em vào phòng tắm, đích thân tắm rửa cho em nhé?”
"Cút"
Lời vừa dứt xong, một cái gối đã phang ngay vào đầu anh. Cố Ngạn Dương cầm lấy được tay cô cười cười, kéo cô ôm vào lòng mình, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, hít hà mùi hương thoang thoảng trên người cô, đầu cúi xuống, nghiêng mặc cắn nhẹ lên môi cô thì thầm: "Được rồi, anh không làm khó em nữa"
Bàn tay anh nhẹ nhàng trượt từ vai cô xuống, cuối cùng đặt ở dưới cái bụng trơn lì bằng phẳng của cô, xoa nhẹ, đầy tình yêu thương nói: "Cục cưng của ba chắc đói bụng rồi, đợi ba một chút"
Cố Ngạn Dương nói xong, anh hôn nhẹ lên bụng cô một cái, không nói thêm gì nữa, đưa tay xoa đầu cô rồi mới nhổm dậy đi ra ngoài. Đợi đến khi bóng dáng cao lớn kia cuối cùng cũng khuất sau cánh cửa, Khả Lạc mới chống giường đứng lên.
Cảm giác đau đớn lại ùa về, cô cắn răng nghiến lợi thầm mắng...
Mẹ kiếp!!
Sức lực nam nữ sao có thể khác xa nhau đến vậy, tinh lực anh quả thực dồi dào còn cô chỉ qua một đêm mà cứ như người ૮ɦếƭ vừa mới sống lại...Quá không công bằng rồi!!!
----------
Nước Anh.
Đêm khuya, thành phố Anh quốc vào ban đêm vẫn náo nhiệt như cũ.
Trong một quán bar, người người ra vào không ngớt, đây là một quán bar được khách hàng ra vào nhiều nhất ở Anh Quốc vào đêm, càng về đêm lại càng điên cuồng.
Tiểu Nhã ghé vào quầy bar nhâm nhi ly rượu whiskey, hết ly này đến ly khác...
sau khi nốc cạn ly cuối cô đưa cặp mắt lờ đờ nhìn vào một nhóm cả nam lẫn nữ cách cái sân khấu, có người uống rượu, có kẻ chơi thuốc, có người lại quấn lấy nhau, đương nhiên...
Cô cười ha ha, dãy ghế rộng kia dưới ánh đèn mờ ảo lại càng thêm mê hoặc, cộng thêm thứ âm nhạc ma quái, mỗi người hình như đều hưng phấn chí cực.
Chỉ có cô, tự tiêu khiển, tự vui.
Mấy ngày trước Khả Lạc vừa gọi điện cho cô, nói rằng cô ấy đã kết hôn, chồng cô chính là Cô Ngạn Dương...Tin tức này quả thật khiến cô bị sốc, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi mà mọi chuyện đã thay đổi một cách chóng mặt, kể cả số phận của từng người bọn họ...
Nghĩ lại bản thân mình...Tiểu Nhã không khỏi cười tự giễu...
Cô đã đến nước Anh được mấy ngày nay, đó là cùng bạn trai đến đây, có thể nói trong tất cả các mối tình của cô thì cô với tên này yêu nhau lâu nhất, hắn nói hắn yêu cô, nói muốn chung sống với cô, tuy nhiên gia đình hắn sinh sống ở nước ngoài nên hắn muốn đưa cô đến nước Anh để ra mắt bố mẹ...đó là lý do cô có mặt tại nước Anh.
Nhưng mà sự thật trớ truê, khi đến đây cô mới biết hắn ta là một tên tra nam chính hiệu...sau lưng cô không biết đã làm bao nhiêu chuyện dơ bẩn, thậm chí tiền cô tiết kiệm dành dụm để mua nhà cho hắn và cô cũng đã bị hắn lấy đi...
Thậm chí, trong thời gian ở Anh cô đã cùng hắn triền miên không biết bao nhiêu lần, lần đầu tiên của cô không phải dành cho hắn nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân mình thật bẩn, thật dơ...
Tên đàn ông khốn nạn...
Hắn lấy hết tiền trên người cô trốn đi, bây giờ trên người cô không còn đồng nào, ở một đất nước xa lạ như vậy cô như lạc lõng giữa đời, không có chỗ để đi, cuối cùng chỉ biết vào trong quán bar giải hận...
Đầu càng lúc càng váng vất, cô quay đầu giương mắt nhìn người pha rượu, gõ gõ quầy bar.
"Cô em cần gì?"
"Một chai whisky"
"Cô em đã uống nhiều như vậy? Vẫn muốn tiếp à, sẽ rất nguy hiểm đấy"
"Không phải đã có anh đẹp trai ở đây rồi sao?" cô giơ một ngón tay trắng nõn về phía người pha chế cười mất hồn.
"Chậc, thế là hời cho tôi rồi” Nam pha chế tám phần cũng là muốn chọc cô, cười cười, đặt một ly whiskey xuống trước mặt cô.
"Nể tình cô và tôi đều là người phương đông, nốt chém này thôi nhé"
Tiểu Nhã không trả lời cậu ta, giơ tay định lấy rượu, Whiskey lại bị bàn tay đàn ông giật đi, gương mặt anh tuấn kiêu ngạo xuất hiện, thấy cô nhìn mình trân trối, anh ta mím môi cười, ngửa đầu nốc sạch ly rượu.
“Này…anh..." Tiểu Nhã muốn giật lại: “Mạnh Hữu, anh lại dám ςướק rượu của tôi? Đáng ૮ɦếƭ!”
Cô hung hăng giơ chân lên định đá anh.
Mạnh Hữu lại đưa tay tiếp gọn cơ thể đang lảo đảo của cô, thuận thế ôm lấy, cúi đầu nhìn cô, mỉm cười quyến rũ, “Chậc...chỉ mấy tháng không gặp đã muốn tôi vậy sao?"
“Đồ biến thái! Ra nước ngoài cũng không tránh được anh” Tiểu Nhã giãy giụa muốn thoát khỏi vòng ôm của anh.
"Đây gọi là nhân duyên ngàn năm khó gặp, mà sao lần nào gặp cô cũng là dáng vẻ thê thảm của cô trong quán bar vậy?Sao? Lại bị người ta đá à"_Vẻ tươi cười trên mặt Mạnh Hữu càng đậm nét.
“Biến! Bà đây như nào liên quan đến anh chắc" Tiểu Nhã hất anh ra, lại bị anh ôm càng chặt.
Nam pha chế nhìn thấy, có chút hứng thú.
“Rick, cô ấy bị người ta đá à?” Mạnh Hữu quay qua hỏi nam pha chế.
Rick sờ sờ cằm mỉm cười: "Chắc anh nói đúng"
Mạnh Hữu nhìn cậu ta nhíu mày: "Cái gì mà chắc, chỉ cần tôi mở miệng cái gì chả đúng" Sau đó, anh cúi đầu nhìn Tiểu Nhã say khướt, ánh mắt đúng lúc dán vào khe rãnh mê người kia, tròng mắt tối lại, bất đắc dĩ nói: “Chậc...ăn mặc hở hang như muốn quyến rũ tên đàn ông nào vậy?"
"Bỏ ra"
"Cô say rồi, tôi đưa cô về"
“Đừng ᴆụng vào tôi.” Rốt cục Tiểu Nhã cũng đẩy được anh ra, lảo đảo tự mình di chuyển: "Mạnh Hữu, tôi cảnh cáo anh nhé, hôm nay tâm trạng của bà đây rất tệ, tốt nhất anh tránh xa ra một chút, đừng làm phiền tôi"
"Cô đi đâu đấy?"
"Về nhà"
"Nhà? Đây là ở Anh, nhà cô ở đây sao?"
Tiểu Nhã sững lại, ánh mắt mung lung, đúng vậy...Cô suýt nữa quên là mình đang ở nước ngoài, cô suýt nữa quên là mình bị người ta lừa hết tiền, bây giờ trong người một đồng còn không có, cô biết đi đâu về đâu đây?...
Mạnh Hữu im lặng nhìn cô đứng yên đấy, giống như đứa trẻ bị lạc đường, bơ vơ, lạc lõng,...lòng anh có chút xót xa, anh liền bước lến đỡ lấy cô.
"Tôi đưa cô về"
"Tránh ra" Tiểu Nhã hất tay anh.
"Cô uống say thế này định đi chỗ nào? Nơi này cũng không phải Trung Quốc" anh nói rồi lại định cầm lấy tay cô.
Tiểu Nhã vốn tâm trạng không tốt, bị anh lôi kéo hỏi han, liền mất kiên nhẫn đẩy anh ra: "Mạnh Hữu, tôi nói rồi, tôi đi đâu về đâu mặc kệ tôi, không cần anh quan tâm, cho dù tôi có ૮ɦếƭ ngoài đường cũng không cần anh lo, cách xa tôi ra, đừng làm phiền tôi"
Mạnh Hữu đứng tại chỗ, im lặng nhìn cô.
Bầu không khí bỗng chốc rơi vào trầm tư.
Tiểu Nhã ngẩn người, cũng ý thức được mình nói hơi quá trớn, cô liếm môi, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, anh đi đi, tôi thực sự không sao, anh yên tâm". Nói xong, xoay người bỏ đi.
Mạnh Hữu vẫn im lặng, rồi nhìn theo bóng dáng nghiêng ngã lảo đảo suýt té ngã ở cách đó không xa thì lắc đầu bất đắc dĩ, không hề nghĩ ngợi trực tiếp sải bước đến, một tay vác bổng cô lên.
"A..."
Tiểu Nhã không ngờ mình lại bị anh bế xốc lên vai, cô hoảng sợ kêu la oai oái.
"Câm miệng..." Mạnh Hữu tức giận đánh \'bốp\' vào ௱ôЛƓ cô.
......
-------
Tháng 1 tiết trời sang xuân, Tết Nguyên đán sắp tới gần.
Hôm nay Cố Ngạn Dương chính thức đưa Khả Lạc đi đến Cố gia gặp cha mình.
Biệt thự Cố gia.
Trong buổi sáng sớm, trong phòng khách không khí thoang thoảng mùi trà Bích Loa Xuân.
Trên bàn, có đặt 3 tách trà, không khí có có chút căng thẳng.
"Hai đứa kết hôn khi nào rồi"
"Ba tháng trước"
Bộp!
Một tiếng đập bàn vang lên, Khả Lạc bị dọa giật nảy mình, đây là lần đầu tiên cô gặp cha Cố Ngạn Dương, sự phẫn nộ và uy nghiêm trên người ông không ngờ lại đáng sợ đến vậy, cô sợ hãi càng không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
"Kết hôn được lâu như vậy, tại sao không nói với ta một tiếng, con có còn là người Cố gia không?" Ông cố tức giận nhìn chằm chằm Cố Ngạn Dương.
"Kết hôn là chuyện của con, cha không cần quản nhiều như vậy"
"Con..." Ông Cố tức giận Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng, khó thở phẫn nộ nhìn anh.
Quản gia lo lắng khẽ gọi: "Ông chủ..."
Cố Ngạn Dương chỉ im lặng đối mặt với ông.
Được một lúc ông mới bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn anh:"Con yêu cô ta?"
Cố Ngạn Dương chỉ lạnh lùng thốt ra một tiếng: "Phải"
"Vì yêu cô ta, con sẵn sàng từ bỏ tất cả, kể cả tiền tài và quyền lực?" ông nhướn mày nhìn anh.
"Phải"
"Ngay cả bất chấp tính mạng?"
"Phải"
"Ta thấy Con quả thật yêu cô ta đến điên rồi, yêu cô ta đến bất chấp tất cả?" ông tức giận đập mạnh cây gậy chống xuống sàn.
Cố Ngạn Dương nắm chặt tay cô, bất giác ngẩng đầu nhìn ông nói: "phải..."
"Hồ đồ"
"Ngạn Dương..."
Ông Cố tức giận run run chỉ tay vào anh, còn Khả Lạc ở một bên bất ngờ khi*p sợ nhìn anh, cô vừa đau lòng vừa cảm động, bàn tay bất giác cũng siết chặt tay anh.
Cố Ngạn Dương quay sang nhìn cô, ánh mắt thâm tình đầy sủng nịch, yêu thương đong đầy trong ánh mắt...
Ông Cố chỉ im lặng nhìn con trai, cuối cùng lên tiếng lạnh lùng hỏi cô.
"Còn cô, cũng yêu nó bất chấp tất cả sao?"
Khả Lạc bị ông hỏi bất ngờ, đối diện với ánh mắt lạnh lùng thâm trầm như nhìn thấu lòng người của ông, tuy rằng có chút sợ hãi nhưng vẫn mắt đối mắt với ông, cắn răng trả lời: "Phải, con yêu anh ấy, yêu bất chấp...vậy nên...mong cha hãy tác thành cho chúng con"
"Tại sao?"
"Không bởi vì gì cả, chỉ vì anh ấy là Cố Ngạn Dương, là chồng của Lưu Khả Lạc con"
Ông Cố kinh ngạc...
"Lạc Lạc..." Cố Ngạn Dương ánh mắt cảm động nhìn cô, kéo cô vào lòng ôm, không để ý cha đang ở trước mặt, liền hôn nhẹ lên trán cô: "Bảo bối, cảm ơn em"
Cố lão gia quả thực không nhìn được cảnh này nữa, liền lạnh lùng phất phất tay nói: "Được rồi, các ngươi không thể nể mặt một chút đối với lão già trước mặt này sao?"
Cố Ngạn Dương càng siết chặt Khả Lạc, rồi ngẩng đầu nhìn ông, Cô ở trong lòng anh khẽ đỏ mặt.
"Hai đứa đi đi, khi nào định được ngày kết hôn thì hãy thông báo với ta" nói rồi ông liền đứng dậy, phóng ánh mắt lạnh lùng nhìn cả hai: "Ta già từng này tuổi rồi còn bị hai đứa nhồi nhét cơm chó...Ôiii....Quản gia" Ông hét lên một tiếng.
Quản gia nhanh chóng chạy đến đỡ ông,
"Dạ thưa ông chủ"
"Ôi trời...nhanh dắt ta lên lầu, ở đây lâu thêm phút nữa chắc ta đột quỵ mất thôi"
"....."
Vừa đi đến cầu thang, ông lại quay lưng hỏi: "À cháu ta đâu?"
Cố Ngạn Dương hơi ngẩn người ra, sau đó ý thức được, gương mặt tỉnh bơ khẽ thốt: "Trong bụng"
"Trong bụng?...À....nhiêu Bao nhiêu tháng rồi"
"4 tháng"
"Được, tốt, rất tốt" nói rồi ông liền vỗ vỗ vai quản gia, kích động nói: "Thằng súc sinh này không hổ là con trai tôi...Sống bao nhiêu năm ăn hại trên đời Cuối cùng nó cũng làm ra một việc nên hồn rồi, người làm cha như tôi quả thực rất cảm động huhu...súc sinh"
"...."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc