Anh cúi xuống cắn nhẹ môi cô rồi cười ám muội :"Bảo bối, Anh đúng là muốn ăn thịt em"
Ngữ khí của anh trầm trầm, nói xong anh lại cười xấu xa: “Hoặc là...anh giúp em vận động thể dục buổi sáng một chút cũng được”
Khả Lạc đang định mắng anh không nghiêm túc thì ngước mắt lên bắt gặp ngay ánh nhìn của anh. Tuy anh mỉm cười, nhưng thứ rõ nét nhất hiện lên trong ánh mắt không phải nụ cười mà là Dụς ∀ọηg.
Đôi mắt người đàn ông sâu thẳm như đại dương, lại giống như có ngọn lửa muốn nhấm chìm cô vào trong đó.
Dụς ∀ọηg toát ra từ cái nhìn của người đàn ông mới là sự tham lam sâu đậm nhất họ dành cho người phụ nữ.
Thần kinh nhạy cảm của Khả Lạc lập tức quay trở lại. Cô nhảy một phát từ trên người anh xuống, rồi leo lên ngay chiếc ghế bên cạnh, tránh xa người anh như tránh tà.
Phản ứng của cô quá nhanh, khiến Cố Ngạn Dương không kịp trở tay, anh nhìn cô đứng trên ghế mà sợ đến toát mồ hôi hột, cả người run rẩy nói:
"Bảo bối, em đứng yên, đừng kích động...đừng kích động"
"Cố Ngạn Dương" Khả Lạc tức giận nhìn anh, đứng ở trên cao, chống tay nhìn anh hét to: "Anh đừng có lúc nào cũng nói mấy lời không đứng đắn như vậy được không? Em và anh còn chưa lấy nhau, thậm chí anh còn chưa cầu hôn em, đã làm cho em ễng bụng vậy rồi, giờ anh còn không biết điều, nói muốn ăn thịt em là ăn luôn được sao?"
"Tiểu tổ tông, anh sai rồi...anh sai rồi, anh không nên nói như vậy, em xuống mau cho anh được không"
Cố Ngạn Dương ở một bên sợ đến run người, chỉ hận không thể đập đầu xuống đất van nài cô ngay lập tức.
Khả Lạc đứng ở trên bàn, không thèm nghe lời anh bắt đầu kêu ca gào khóc.
"Hức, số tôi thật là khổ mà, còn chưa có chồng mà đã bị người ta ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ làm cho bụng to lên rồi, thử hỏi có ai có số phận vận cứt chó đen như tôi không"
"Bảo bối, em nói gì vậy, em là vợ anh mà, là vợ của Cố Ngạn Dương anh"
Anh sợ đến chân tay mềm nhũn, vừa nói vừa dang cả hai tay, đang định tiến về phía cô lại bị cô quát làm cho dừng lại.
"Anh đừng có qua đây...em là vợ anh hồi nào? Anh cầu hôn em chưa? Người nào làm chứng? Giấy đăng ký kết hôn đâu?"
"Anh..." Cố Ngạn Dương ứ họng, khẽ nuốt nước bọt một cái, sau đó là nhìn cô với vẻ vừa khó xử vừa lo lắng, cuối cùng anh không nhịn được nữa liền nói: "Em đứng yên ở đó cho anh, cấm nhúc nhích, đợi anh 5 phút"
Nói xong Cố Ngạn Dương chạy toạt lên lầu, vừa đi vừa quay đầu nhìn cô, chỉ sợ cô lại kích động làm ra chuyện gì đó.
Khả Lạc đứng ở trên bàn nhìn dáng vẻ anh vội vội vàng vàng chạy lên lầu, thật sự vừa khôi hài vừa đáng thương khiến cô không nhịn được ôm bụng cười nắc nẻ.
Cô chẳng qua thấy \'con sói\' trong anh trỗi dậy, chỉ muốn đùa anh một chút, ai dè thái độ của anh đúng là lo lắng thái quá làm cô vừa cảm động vừa buồn cười, không biết anh vội vàng chạy lên lầu làm gì nữa.
Còn chưa đến 5 phút anh đã chạy xuống dưới, dáng vẻ đúng là đứng ngồi không yên, lo lắng chạy nhanh về phía cô.
Sau đó anh đứng trước mặt cô, chìa tay ra, trong đó rõ ràng có hai tờ giấy đỏ thắm xuất hiện ngay trước mắt.
"Bảo bối, em xem, đây chính là giấy đăng ký kết hôn của chúng ta"
Khả Lạc sững sờ nhìn chằm chằm vào hai tờ giấy trong tay anh, cô như không tin vào mắt mình, chỉ sợ anh nói đùa, khẽ hỏi lại.
"Giấy...giấy đăng ký kết hôn"
"Ừm"
Anh nhìn dáng vẻ như mất hồn của cô buồn cười gật đầu.
Cô ngay lập tức cầm lấy lên xem, xem đi xem lại, sờ đi sờ lại, sau đó ngẩng cao đầu lên nhìn anh hỏi với vẻ khó tin.
"Đây thực sự là giấy đăng ký kết hôn, anh không lừa em đấy chứ?"
"Bảo bối, chuyện hôn nhân của chúng ta anh có thể làm giả được sao" Cố Ngạn Dương khó xử nhìn cô.
"Sao...sao em không biết gì hết, anh đăng ký lúc nào vậy?"
Cô cứ có cảm giác như mình bị bán cho anh một cách triệt để mà cô lại không hề hay biết gì hết.
Cố Ngạn Dương có chút ngượng ngập nhìn cô, gãi gãi đầu khó xử, làm sao nói được, chuyện này từ ngày đầu tiên anh bắt cô về ở cùng mình, lúc chuyển đồ hộ cô, anh đã sớm trộm hộ khẩu của cô để đi đăng ký rồi, chỉ là lúc đó cô và anh còn chưa xác nhận quan hệ yêu đương, anh sợ cô không đồng ý nên chỉ còn cách thức là dùng một chút quan hệ để người ta giúp đỡ, rồi tự mình đi đăng ký, đề phòng vạn nhất vẫn tốt hơn, dù sớm hay muộn cô vẫn sẽ làm vợ anh mà.
"Lạc Lạc, em đừng giận anh, anh..."
Anh sợ cô tức giận còn không biết đang định giải thích như thế nào, Khả Lạc ở trên bàn đã kích động nhảy cẫng lên ôm chặt cổ anh, gào to.
"Aaa Cố Ngạn Dương, em bị bán cho anh thật rồi hả"
Cố Ngạn Dương hoảng sợ ôm chầm lấy cô, chỉ sợ cô lại kích động lần nữa, anh còn chưa kịp hoàn hồn, cô đã hôn chụt lên má anh vui mừng nói.
"Trời ạ, em và anh đã kết hôn thật sao, chúng ta là vợ chồng thật rồi sao, Ngạn Dương, anh mau véo em một cái đi, em không nằm mơ đấy chứ?"
"Là thật" anh bật cười nhìn cô, sau đó cứ mặc cô ở trên người mình, hai chân vòng chặt trên hông anh, ôm chặt cổ anh không buông.
Anh ôm cô như trẻ con đi về phía sô-pha
đặt cô ở trên ghế, người cứ thế cúi xuống nhìn cô.
"Em không giận thật à"
"Sao em phải giận " Khả Lạc vòng tay lên cổ anh: "ngược lại em cảm thấy rất hạnh phúc, anh..."
Không đợi cô nói hết, Cố Ngạn Dương đã cúi xuống ngậm chặt môi cô, nuốt hết những lời còn lại, nụ hôn của anh vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, thậm chí còn khẽ cắn nhẹ lên vành môi cô như một sự trừng phạt lúc nãy.
Nụ hôn của người đàn ông như vũ bão trút xuống khiến Khả Lạc ở trong lòng anh hơi thở như bị rút cạn, mềm nhũn tựa vào sô pha.
Nghiền nát, nuốt trọn, thậm chí còn có phần cuồng dã, có phần quyết tâm phải như muốn nuốt trọn môi cô. Lại giống như vạn cổ hồng hoang, thông qua bờ môi của anh, ánh mắt của anh, hơi thở nặng nề của anh phả ra ngoài. Cô như kẻ ૮ɦếƭ đuối, nhưng lại phải gắng gượng chống đỡ sức mạnh của anh. Cô cảm thấy, bàn tay anh đã len lỏi vào trong váy cô.
Rất lâu sau, Cố Ngạn Dương mới buông ra cô, chóp mũi anh chạm lên mũi cô, anh nói trong tiếng thở khàn khàn: "Thực sự phải bắt anh làm hòa thượng suốt 9 tháng sao"
"Nếu không thì sao"
Hơi thở của Khả Lạc cũng dồn dập không kém, cô giơ một ngón tay lên chọc chọc vào Ⱡồ₦g иgự¢ đang phập phồng của anh.
"Giờ anh đã bị bán cho em rồi, nếu anh dám nhân cơ hội này gạt em đi nuôi tiểu tình nhân bên ngoài, em sẽ..."
Nói rồi không biết cô với tay lấy đâu ra một cây kéo giơ lên trước mặt anh.
Cố Ngạn Dương giật mình, hoảng sợ nhìn cô.
"Em...Em lấy kéo làm gì vậy?"
"Cắt"
Cô cười thâm hiểm nhìn anh, bàn tay cầm kéo từ từ lướt đi xuống dưới, cuối cùng đặt ngay dưới hai chân anh, cười tà: "Hiểu không?"
Anh thực sự sợ cô đến nỗi không dám nhúc nhích, sau đó khẽ nuốt một ngụm nước bọt lắp bắp .
"Hiểu...hiểu rồi, Bảo bối à...em...em có thể lấy kéo ra khỏi người anh được không"
Cô nghe lời anh lấy kéo ra để trên bàn, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, giống như vừa được đi dạo một vòng từ quỷ môn quan về.
Khả Lạc nín cười nhìn anh hỏi.
"Thế nào...ác không?"
"Quá ác"
"Sợ không"
"Rất sợ"
"Vậy thì ngoan ngoãn mà bán thân cho em"
"Vậy nếu em gạt anh đi nuôi bồ nhí bên ngoài thì phải xử như nào"
"Thì cũng cắt của anh luôn, em là vợ anh anh còn không giữ được thì cái kia còn dùng làm gì nữa"
"...."