Ban đêm, hành lang bệnh viện vắng lặng, không một bóng người qua lại, càng làm tăng thêm vẻ tĩnh mịch và u ám nơi đây.
"Thai nhi trong bụng cô ta đã được 2 tháng"
"Gi*t nó đi...nhất định phải Phá đi đứa con trong bụng của cô ta"
"Vâng"
Trong một căn phòng, Khả Lạc bị trói nằm bất động trên bàn phẫu thuật, tay chân bị buộc chặt hai bên.
"Lấy dụng cụ phá thai vào đây"
"Vâng"
Ưm!!
Dường như thuốc mê đã hết tác dụng, Khả Lạc dần dần tỉnh lại, tiếng người nói chuyện càng lúc càng rõ ràng bên tai.
Cô mơ hồ nghe thấy hai chữ \'phá thai\', một cảm giác bất an lập tức xuất hiện, sau đó, cô đột ngột mở mắt ra, đã thấy mình bị trói nằm trên bàn mổ.
"Các...các người là ai? Mau thả tôi ra...mau thả tôi ra"
"Tỉnh rồi sao?"
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu cô, tiếp đó là một con dao sáng loáng được đặt ngay trên cổ cô.
"Tỉnh rồi cũng tốt, ít nhất để cô còn cảm nhận được nỗi đau đớn khi mất đi đứa con của mình"
"Không...thả tôi ra...mau thả tôi ra"
Khả Lạc sợ hãi giãy giụa, tay chân cô do bị trói chặt cũng vì thế mà trở nên bầm tím, bắt đầu rỉ máu.
"Giữ cô ta lại, không được cho cô ta động đậy"
Khả Lạc vẫn không ngừng phản kháng, nỗi bất an và hoảng sợ càng lúc càng lớn dần khi nhìn thấy trên tay những người đó cầm những dụng cụ khác lạ đang đưa về phía dưới thân thể của mình.
"Không...các người không được làm vậy...không được làm vậy"
Bốp!
"Câm miệng"
Một cái tát liền giáng xuống gương mặt cô.
"Muốn sống...Tốt nhất nên ngoan ngoãn để chúng tôi phá đi đứa con trong bụng của cô"
"AAA...không...buông tôi ra.. các người không được làm hại con tôi...làm ơn đừng làm hại con tôi"
Khả Lạc nằm trên bàn, điên cuồng gào khóc giãy giụa, tóc tai bù xù, khóe miệng bị đánh cũng bị rách ra chảy máu...
"Giữ chặt cô ta"
"Ống hút thai"
"Vâng"
"Khônggggg...mấy người không thể đối xử với tôi như vậy...không thể như vậy..."
Tiếng khóc thét điên cuồng cuối cùng cũng hóa thành tiếng van xin, sau đó nhỏ dần...nhỏ dần...
---------
Paris - Pháp.
Trên một chiếc du thuyền xa hoa, một bữa tiệc đang diễn ra, vô số khách quý đã lục tục lên thuyền.
"Sao rồi"
"Tất cả đã xong"
"Được rồi"
"Cố Tổng"
Một người phụ nữ đang tiến về phía hai người vừa nói chuyện.
"Đang bàn chuyện công việc sao?"
"Chào cô Lary" Cố Ngạn Dương rất nhanh đã cầm một ly rượu được người phục vụ bê tới, mỉm cười nâng ly.
"Hân hạnh được gặp người đẹp"
"Ồ, thật sao, tôi cũng vậy..."
Pằng!
"Cẩn thận"
"Aaaa...Gi*t người...chạy mau"
Tiếng súng nổ lên làm mọi người trên du thuyền sợ hãi đều chạy tán loạn.
"Cố Tổng, ngài không sao chứ"
"Tổng Giám đốc, anh bị thương rồi"
Mark - thư ký của anh vội vàng chạy đến, Cố Ngạn Dương nằm dưới đất, ôm lấy một bên иgự¢ đang bị thương không ngừng chảy máu, đang thở nhọc khó khăn.
"Mark, mau rời khỏi đây, nơi này không thể ở lại lâu được"
"Vâng...để tôi đưa anh tới bệnh viện"
"Cố Tổng, vết thương của anh..."
"Lary" Cố Ngạn Dương cố gắng nhịn đau nhìn về người phụ nữ trước mặt, hơi thở yếu ớt nói: "tôi không sao, nơi này rất nguy hiểm, cô cũng nên về đi"
"Nhưng mà..."
"Mark đi"
"Vâng"
Pằng! Pằng!
Liên tiếp tiếng súng được nổ ra...
Cuối cùng hai người cũng đã rời khỏi du thuyền, vừa mới lên xe, phía sau đã vang lên một tiếng "Ầm" thật lớn.
Chiếc du thuyền xa hoa bỗng chốc bị nổ, mọi thứ đều bị nổ tung rồi bốc cháy...
Trên xe.
Vết thương của anh không ngừng chảy máu, chiếc áo sơ mi bên trong đã bị thấm ướt một mảng, sắc mặt anh trắng bệch, thần trí đang bị dần mất đi...
"Tổng Giám đốc...anh gắng lên"
"...."
"Tổng Giám đốc, anh nhất định không được ngủ, chúng ta sắp tới bệnh viện rồi"
Ting!Ting!!!
Là tiếng tin nhắn được gửi đến, Mark vừa cắn răng lái xe, vừa vội vàng xem nội dung bên trong, sau đó thần sắc liền thay đổi.
"Mark...là gì vậy?"
Cố Ngạn Dương ôm lấy vết thương đang không ngừng chảy máu, hít thở khó khăn hỏi.
"Không...không có gì, thưa Tổng Giám đốc"
"Đưa tôi"
"Đưa gì ạ"
"Điện thoại, nhanh lên"
Tuy anh đang bị thương, nhưng giọng điệu ra lệnh vẫn hết sức nghiêm túc.
"Tổng Giám đốc..."
"Tôi bảo đưa điện thoại cho tôi, anh không nghe thấy sao" anh bực bội quát lên.
Mark cuối cùng cũng không giấu được nữa, đành thỏa hiệp đưa điện thoại cho anh.
Cố Ngạn Dương cầm lấy điện thoại, mở điện thoại ra xem...
Qua được một lúc, gương mặt nhợt nhạt của anh bỗng chốc thay đổi, hô hấp càng lúc càng dồn dập, bàn tay nắm chặt lấy điện thoại như muốn Ϧóþ nát lấy nó...
"Quay xe...đi đến sân bay, ngay lập tức"
"Không được, anh đang bị thương"
"Tôi bảo quay xe, anh bị điếc sao"
Cố Ngạn Dương lạnh lùng quát lên, ánh mắt đã đỏ ngầu đến mức lạnh lẽo, giọng nói âm u khiến người đối diện không rét mà run.
"Vâng"