"Anh sẽ phạt em...hình phạt dịu dàng nhất"
"Thế nào làm hình phạt dịu dàng nhất?"
"Là chuyện chúng ta hay làm"
"Ư"
Vừa nói bàn tay đã men theo chân cô hướng lên trên...
"Mẫn cảm vậy...ở đây đã ướt như vậy rồi"
"Ngậm thôi..........đừng cắn"
[….....................................]
"Ừmmm?"
Tiếng kêu như con mèo nhỏ khiến người đàn ông nghe muốn rụng rời.
Cố Ngạn Dương dùng tay vỗ vỗ đầu cô cưng chiều, ánh mắt nhìn cô đầy thỏa mãn.
"Không được dùng răng biết chưa"
"Hử?" Khả Lạc khó hiểu hỏi: "Thế thì em ăn kiểu gì?"
"Ừm...kiểu ăn này anh sẽ từ từ dạy em"
Đôi mắt Cố Ngạn Dương mang theo ý cười, chậm rãi đẩy cái xúc xích to lớn vào trong miệng cô.
"Ngon không?"
"Ai da...xúc xích to như vậy, không cho em cắn chả nhẽ muốn em nghẹn ૮ɦếƭ"
Khả Lạc bực mình, giật lấy cái tăm xiên trên tay anh, cắn một phát vào cây xúc xích mồn nhai nhồm nhoàm.
"Đợi anh đúc cho em ăn, chắc em ૮ɦếƭ đói từ lâu rồi"
Cô hậm hực nói, chả là từ lúc cô theo anh về nhà đến giờ, cả ngày chưa ăn gì, trong nhà anh đồ ăn cũng đã hết, chỉ còn duy nhất mấy cái xúc xích trong tủ lạnh, đói quá đành bảo anh rán xúc xích ăn tạm.
Thế mà không hiểu anh lại muốn tận tay đúc cho cô ăn, nhưng đến khi vào miệng lại cứ đẩy qua đẩy lại, không cho cô cắn, cuối cùng không chịu được nữa cô đành giật lại tự tay mình ăn.
"Đói lắm hả?"
"Nhìn không biết sao mà còn hỏi"
Khả Lạc lườm anh.
Cố Ngạn Dương chỉ khẽ cười, tiến sát lại gần cô, nhìn cây xúc xích trên tay cô, chỉ chỉ tay nói:
"Cây xúc xích này nhỏ như vậy, làm sao đủ để em no"
Khả Lạc khó hiểu, cảnh giác nhìn anh:
"Làm sao vậy...chỉ cần anh không tranh với em là được rồi"
"Làm sao anh có thể tranh với em được, huống hồ xúc xích này là dành riêng cho em mà" Cố Ngạn Dương nhìn cô cười với ý sâu xa, sau đó nói tiếp:
"Em yêm tâm, ăn xong, nếu muốn ăn nữa thì anh vẫn còn"
"Thật sao" Khả Lạc tròn mắt nhìn anh.
Nhìn gương mặt ngây ngô của cô, Cố Ngạn Dương không nhịn được khẽ cúi xuống liếm nhẹ khóe môi cô nói nhỏ: "Thật, tí nữa anh sẽ cho em ăn một cây xúc xích còn to hơn thế"
Khả Lạc kinh ngạc nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ lắp bắp hỏi: "Còn...còn có xúc xích to hơn loại này nữa hả"
"Ừm" Cố Ngạn Dương gật đầu.
Ngay lập tức.....
Bộp!
Khả Lạc đập bàn đứng phát dậy, trừng mắt nhìn anh, dáng vẻ nữ cường nhìn anh hỏi: "Thế tại sao anh còn không mang ra đây"
Cố Ngạn Dương có chút giật mình nhìn cô...
Phản ứng cũng nhanh quá nhỉ? Anh nhìn cô có chút bất lực, sau đó là thở dài...khẽ kéo tay cô lại, bắt cô ngồi lên đùi anh.
"Bảo bối, em vội gì chứ, loại này là phải từ từ cảm nhận"
"Cảm nhận?" Khả Lạc ngồi trên đùi anh khó hiểu hỏi, cũng không để ý đến sự biến hóa trên cơ thể của người đàn ông.
Sự cọ xát trên người cô khiến \'người anh em\' của anh bỗng ngóc đầu dậy, Cố Ngạn Dương không khỏi khẽ hít một ngụm khí lạnh, cố gắng kìm chế nói: "Ừm...chính là cảm nhận...giờ em cũng có thể cảm nhận được rồi"
"Hả" Khả Lạc không chú ý lắm đến lời anh nói, chỉ cảm thấy có thứ gì đó cưng cứng cứ chọc ௱ôЛƓ mình, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, liền hỏi: "Trời ạ...trong quần anh có cái gì cứ chọc vào người em ý"
"Xúc xích"
"Gì cơ?"
"Là xúc xích mà em muốn ăn...nó thực sự muốn được em ăn ngây bây giờ"
Lúc này Khả Lạc mới có phản ứng một chút, cảm nhận rõ ràng được thứ cưng cứng ở dưới ௱ôЛƓ mình là gì? cô trợn to mắt, hoảng sợ nhìn anh.
"Trời ạ...anh...anh" Truyện được sưu tầm và đăng bởi team <a href="https://thichtruyen24h.com/">KenhTruyen24h.Com</a>
"Hửm?Cuối cùng cũng cảm nhận được rồi sao, chính là nó đấy" Cố Ngạn Dương cong môi nhìn dáng vẻ sợ hãi như nai con của cô, anh khẽ cúi xuống, cắn nhẹ vào vành tai mẫn cảm của cô thì thầm: "Xúc xích này là phiên bản giới hạn dành riêng cho em, đảm bảo không lo ૮ɦếƭ đói, thời hạn...100 năm"
Dứt lời xong, Cố Ngạn Dương liền đè Khả Lạc nằm xuống ghế sô-pha, ngậm lấy môi cô dịu dàng nói:
"Lạc Lạc...sờ nó đi"
"Sờ...sờ gì?"
"Xúc xích của anh"
"Không" Khả Lạc sợ hãi giãy giụa.
Sắc mặt Cố Ngạn Dương dần dần đen lại.
"Muốn dùng tay sờ, hai là muốn dùng miệng ngậm lấy xúc xích trong quần anh"