"Cô Lạc, tội lớn nhất của cô chính là...Đã đánh cắp trái tim của Cố thiếu gia"
Bùng!!!
Khả Lạc nghe xong lập tức muốn té xỉu.
Tức đến nỗi muốn hộc máu.
"Cô Lạc, xin cô hãy đi theo chúng tôi" nói rồi không đợi cô đồng ý, hai viên cảnh sát đã tiến tới, mỗi người một bên khóa chặt lấy cánh tay cô, cứ thế mang cô đi.
"Ê...ê...hai anh làm gì vậy?"
"Xin cô thứ lỗi, chúng tôi cũng chỉ làm theo nhiệm vụ mà thôi"
Nhiệm vụ?
Hai tên cảnh sát này thực sự coi cô là tội phạm sao? Cái tên Cố Ngạn Dương kia đã không bình thường rồi, những người liên quan đến anh ta lại càng không bình thường hơn.
Thế là cuối cùng dưới sức người nhỏ bé của cô cũng không thể nào địch lại nổi với hai gã đàn ông cao to lực lưỡng, Khả Lạc cứ thế bị bắt đi trong nỗi oan ức, tức giận nghiến răng kèn kẹt mà không làm gì được.
15 phút sau, cuối cùng cũng đã đến nơi ở của Cố Ngạn Dương.
Cố Ngạn Dương lúc này vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ướt, một vài sợi tóc ướt khẽ rũ xuống trước trán càng làm tăng thêm vẻ mị hoặc quyến rũ rõ nét trên khuôn mặt anh.
Vừa mới mở cửa, một gương mặt nhỏ nhắn quen thuộc đã xuất hiện ngay trước mắt anh.
"Cố thiếu gia, chúng tôi đã đưa cô Lạc đến rồi"
"Rất tốt, bắt được tội phạm \'bé nhỏ\' của tôi chắc cũng đã hao tổn không ít công sức, nhiệm vụ coi như hoàn thành, hai anh về đi "
"Vâng"
Từ lúc gặp anh đến giờ, hai người cảnh sát vẫn không khỏi toát mồ hôi hột, chỉ sợ làm phật ý anh.
Rồi lại không ngừng liên tưởng đến cảnh tượng chiều nay.
Lúc đó anh lạnh lùng dẫn theo một đám vệ sĩ bước đến cục cảnh sát, xông thẳng vào phòng lãnh đạo cấp cao, đi đến trước mặt cấp trên của họ, chống hai tay lên bàn nhìn thẳng vào mắt cấp trên của họ, bình thản cất giọng: "tôi muốn báo án"
Cấp trên của họ rõ ràng cũng bị kinh ngạc đến sững sờ, phải mất mấy giây sau mới nói được: "Đại ca à, anh muốn dọa ૮ɦếƭ em sao, anh muốn đến báo án cũng không nên dẫn theo một đám vệ sĩ đến cục Cảnh sát như vậy chứ"
"Phí lời, tôi không có nhiều thời gian đâu"
"Vậy được, nói đi, ai lại có gan đi đắc tội với anh"
"Lưu Khả Lạc"
"Hả? Phụ nữ sao? Cô ấy đã phạm phải tội gì?"
"Tội của cô ấy là..." anh dừng lại một chút, dường như có chút gì đó suy tư, một lúc sau mới thốt ra một câu: "Chính là đã đánh cắp trái tim tôi"
Cấp trên của họ nghe xong lập muốn ngã ngửa từ trên ghế xuống, ngay cả họ cũng vậy.
Cho đến lúc sắp đi anh lại bồi thêm một câu: "Tôi không biết cậu dùng cách gì? Nhưng trong tối nay cậu nhất định phải đưa được cô ấy đến trước mặt tôi"
Câu nói đó chẳng khác nào một lời tuyên án tử hình đối với cấp trên của họ...
Và những người vô tội hi sinh chính là nhân viên như họ rồi.
------
Quay lại về phía bên này.
Khả Lạc tức giận trừng mắt hừng hực nhìn anh: "Cố Ngạn Dương, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Hử? Cô bé, em nói vậy là ý gì"
"Đừng tưởng tôi không biết anh đã làm gì? Có phải hôm nay anh đột nhập vào nhà tôi lấy trộm quần áo của tôi hay không?" từ lúc nghe hai gã cảnh sát kia nhắc đến tên anh, cô đã biết chắc chắn là do anh giở trò rồi.
"Trộm?" anh buồn cười nhìn cô: "sao em có thể nói tôi là trộm được, chủ của nó ở đâu thì tôi chỉ giúp chuyển đồ cho đúng chỗ thôi mà"
"Anh tưởng tôi ở với anh chắc" cô tức giận nhìn anh lầm bầm.
"Điều đó là đương nhiên" anh cười mà như không cười nhìn cô, rồi bình thản nói: "em là vợ tương lai của tôi, đương nhiên là phải ở với tôi rồi"
"Anh nói gì cơ?" cô bị câu nói của anh dọa cho giật mình, kinh ngạc nhìn anh.
Anh lại nhìn cô mỉm cười, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ kéo cô về phía mình, khóa chặt cô vào lòng, cúi xuống, cong môi nhìn cô nói: "tôi nói em chính là vợ tương lai của tôi, chuyện này đâu phải em không biết".
Khả Lạc nghe đến đây gần như phát điên, giãy giụa muốn thoát khỏi cánh tay anh nhưng lại không sao thoát được: "Anh...Đây hoàn toàn là chuyện do anh bịa đặt" cô nghiến răng nghiến lợi.
Cố Ngạn Dương khẽ cúi xuống, ᴆụng chạm vào chóp mũi cô cười: "Tôi chưa bao giờ phủ nhận, nhưng phải sửa lại một chút, đó không phải là bịa đặt, với lại ai bảo em quyến rũ tôi trước".
Khả Lạc cố gắng kiềm chế, khó khăn lắm mới đè nén được phẫn nộ, khi nói tiếp đã hết sức bình tĩnh: “Cố đại thiếu gia à, thật ra anh nên hiểu rõ chuyện giữa những người trưởng thành với nhau, nhất là mấy loại chuyện đó bây giờ quá đỗi bình thường, đặc biệt là anh từng ở nước ngoài chắc càng hiểu rõ. Anh tưởng giờ là thời cổ đại đấy à? tôi ngủ với anh một đêm là phải chịu trách nhiệm?”
“Em hiểu lầm rồi, nếu em không chịu trách nhiệm với tôi thì cũng là tôi muốn chịu trách nhiệm với em” Cố Ngạn Dương cực kỳ vô lại nói : “Em đảo lộn trật tự rồi.”
Khả Lạc tức đến nghẹn lời...
--------
Ở một nơi khác.
Lúc Tiểu Nhã về đến nhà, đã là 8 giờ tối, đứng trong thang máy, cô mệt đến nỗi mà chỉ muốn ngủ gục luôn trong đó, khi thang máy \'đinh\' một tiếng, cuối cùng cũng dừng lại trước tầng nhà cô ở.
Cô mệt quá cũng không thèm nhìn số phòng cứ thế mở cửa bước đi vào trong.
"A...ư...Hữu anh thật tuyệt"
"A...xấu xa...ư"
Tiếng ՐêՈ Րỉ vang lên khiến cô giật mình, đôi mắt dừng lại trước phòng khách, kinh hoàng mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Người phụ nữ nằm ở trên ghế sô pha thân thể không ngừng ՐêՈ Րỉ, còn người đàn ông bên cạnh, cánh tay đang không ngừng sờ soạng lên khắp thân thể cô ta.
Tiểu Nhã lập tức đứng hình mất 5 giây...sau đó...chính là tiếng hét long trời lở đất vang lên.
"AAAAA"
Tiếng hét kinh thiên động địa làm hai người trên ghế sô pha cũng giật cả mình, cái đó của người đàn ông đang lúc khí thế hừng hực muốn tiến vào bên trong cơ thể người phụ nữ, bởi vì tiếng hét to lớn kia mà trong phút chốc lập tức xìu xuống.
"Aaa Biến thái, bỉ ổi, cẩu nam nữ không biết xấu hổ, cút...mau cút"
Hai người kia còn chưa kịp hoàng hồn, Tiểu Nhã đã cầm cây chổi ở đâu ra chạy đến đánh đấm liên tục.
Người phụ nữ bị đánh mấy phát đau đớn, liền không ngừng trốn ra sau lưng người đàn ông, còn chưa kịp kéo váy.
"Cút...hai người còn không mau cút đi cho tôi"
"Cô..."
"Cút khỏi nhà tôi ngay"
"Ai ui...này...đừng đánh nữa, đây là nhà tôi mà" Mạnh Hữu bị cô đuổi đánh cứ thế chạy vòng vòng trong phòng, không ngừng thở hổn hển hét lên.
"Biến thái...còn không cút đi, có tin tôi đánh ૮ɦếƭ cụ nhà anh không"
------
Nếu như bên kia là một cuộc rượt đuổi bắt chẳng khác gì mèo đuổi chuột thì ở một diễn biến khác, tình cảnh lại trái ngược hoàn toàn.
Khả Lạc bị Cố Ngạn Dương bế lên đi thẳng vào trong phòng tắm.
Cô khi*p sợ hét to lên: "Cố Ngạn Dương anh làm gì vậy?"
"Tắm"
"Anh...không phải anh vừa tắm xong sao?"
"Tôi đâu có nói là tôi tắm"
"Thế anh bế tôi vào trong này làm gì?"
"tôi tắm cho em"
"Anh..." vừa dứt lời anh đã thả tay ra, cô lập tức rơi xuống trong bồn tắm, nước bắn tung tóe hết lên người.
Khả Lạc tức giận, trừng mắt hét to về phía anh: "Cố Ngạn Dương anh bị điên à"
Cố Ngạn Dương lại tỏ ra vẻ vô cùng vô tội, cười xấu xa nhìn cô nói: "Tôi đâu có bị điên, tôi chỉ là muốn tắm uyên ương với em thôi mà".