Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Chương 86

Tác giả: Chấp Loạn

Khu Vui Chơi

Thời gian luân chuyển, hai người Hà Quyên họ ăn xong điểm tâm, có người nhấn chuông cửa vang lên, Chu Duệ Trạch đi ra mở cửa nhà, hai người cảnh sát đi đến, cả hai đều là phụ nữ.
Ngược lại rất hòa nhã, không hề có chút không biết lý lẽ nào như Hà Quyên tưởng tượng.
Sau khi ngồi xuống, hỏi vài vấn đề, sau khi thẩm tra đối chiếu một lần sau, để cho Hà Quyên ký tên.
Cuối cùng còn an ủi Hà Quyên một phen rồi mới từ biệt, tất cả quá trình còn chưa dùng đến nửa tiếng, làm việc hiệu suất cao, khiến Hà Quyên chắc lưỡi hít hà.
"Được rồi, xong việc rồi, muốn ở nhà nghỉ ngơi thôi hay là ra ngoài đi dạo một chút?" Sau khi Chu Duệ Trạch đưa người ra ngoài, mỉm cười hỏi Hà Quyên.
"Đi ra ngoài một chút đi." Hà Quyên đứng dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi, hai ngày nay đều ở nhà, thật sự là có chút ngột ngạt rồi.
Mới vừa nói xong, đột nhiên ý thức được không đúng lắm: "Anh không phải cần đi làm sao?"
"Anh xin nghỉ rồi." Chu Duệ Trạch nói điều này như một chuyện đương nhiên, không hề cảm thấy có một chút gì là không đúng.
"Xin nghỉ?" Hà Quyên vội vàng nói: "Em không sao, anh vẫn nên đi làm đi."
Không thể bởi vì cô mà làm Chu Duệ Trạch chậm trễ, hơn nữa, xin nghỉ tùy tiện sẽ bị trừ tiền lương .
Bọn họ đều là những công dân bình thường dựa vào tiền lương mà ăn cơm, xin nghỉ tùy tiện thật là không tốt.
Chu Duệ Trạch vừa nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Hà Quyên cũng biết cô đang suy nghĩ gì, nhịn không được mà bật cười: "Bà xã, em quên à, bây giờ vẫn còn kỳ nghĩ đông đấy."
"Anh nghỉ là đang nghỉ đông?" Lúc này, Hà Quyên mới phản ứng kịp, cô quên mất kỳ nghỉ phép hợp lý khó có được mà vẫn có phúc lợi hưởng lương này.
"Không sai." Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên, nói dối tuyệt đối là ngay cả bản nháp cũng không cần mang: "Huống chi, lúc này, lúc này nghiệp vụ công ty đang mùa ít khách, anh xin nghỉ đông là vừa đúng lúc."
Cũng thật may mắn là Nhi*p Nghiêu không ở đây, nếu không thì sau khi nghe được tuyệt đối sẽ thổ huyết đến ba lít máu, ai nói là nghiệp vụ đang mùa ít khách chứ? Một đống tài liệu trên bàn làm việc của anh ta chất chồng chồng chất lên nhau kia là vì chuyện gì xảy ra?
"Vậy chúng ta đi ra ngoài ăn cơm." Hà Quyên vừa nghe như thế, đã yên tâm, hưng phấn nói: "Anh muốn ăn cái gì?"
"Bà xã muốn ăn cái gì thì anh cũng chỉ muốn ăn cái đó." Chu Duệ Trạch nói những loại lời ngon tiếng ngọt này tuyệt đối là chỉ cần mở miệng liền nói được, huống chi, anh luôn luôn không có yêu câu gì quá cao đối với ăn uống, với lại nhìn Hà Quyên vui vẻ ăn, anh đã cảm thấy ăn cái gì cũng rất ngon.
"Miệng lưỡi trơn tru." Hà Quyên hờn dỗi nói một câu, gò má không nén lòng được mà có chút ửng hồng, cô khoát khoát tay che giấu: "Được rồi được rồi, đi thay quần áo, chúng ta đi chơi."
"Đi chơi?" Chu Duệ Trạch hơi sững sờ, nhận ra được là tâm tình của Hà Quyên không bị chuyện kia làm ảnh hưởng, tâm trạng của anh cũng rất vui vẻ, hỏi: "Đi nơi nào chơi?"
"Đi khu vui chơi thì sao?" Hà Quyên hưng phấn nói xong, chân mày lại nhíu lại.
"Làm sao vậy?" Chu Duệ Trạch vừa thấy Hà Quyên cau mày, tâm tình tốt lập tức chuyển xấu đi.
Hà Quyên mấp máy môi nói: "Hôm nay, không phải ngày nghỉ cũng không phải là chủ nhật, chắc là các thiết bị chơi trò chơi trong khu vui chơi sẽ không mở đâu."
Trong thời gian làm việc, người bên trong tương đối ít, những thứ trò chơi đó nếu như không đủ số người, hẳn sẽ không mở ra.
Khu vui chơi cũng sẽ không làm ăn lỗ vốn.
"Chúng ta đi ăn cơm trước đã, sau đó tới đó xem thử, nếu như mở cửa, chúng ta sẽ đi chơi, không mở, sẽ đến chỗ khác. Hoặc là lúc đó đi đạp thanh (đi chơi trong tiết thanh minh) cũng được." Chu Duệ Trạch nghĩ nghĩ rồi nói ra.
"Cũng đúng đó." Chu Duệ Trạch vừa nói như thế xong, Hà Quyên lại nở nụ cười, thật ra thì cô đi đâu làm gì cũng không quá quan trọng, quan trọng là… người bên cạnh.
Có Chu Duệ Trạch cùng ở bên cạnh, làm gì cũng đều vui vẻ, có một loại cảm giác rất an tâm… rất an tâm.
Nhìn Hà Quyên phấn khích trở về phòng đi thay quần áo, Chu Duệ Trạch cũng trở về phòng ngủ của mình, lấy áo khoác ra, thuận tiện gửi một tin nhắn đi ra ngoài nhanh chóng.
Bên trong phòng làm việc của tập đoàn Minh Đạt, được xem là nghiệp vụ đang lúc mùa ít khách, Nhi*p Nghiêu đang hăng hái chiến đấu với một đống tài liệu như một ngọn núi nhỏ, đồng thời còn dùng hệ thống Internet điều khiển từ xa các cuộc buôn bán với nước ngoài.
Tiếng chuông nhắc nhở tin nhắn của điện thoại đột ngột vang lên, Nhi*p Nghiêu cầm lên mở ra nhìn qua một lần, sau đó, thuộc hạ đầu dây Internet bên kia lập tức nghe được người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ khẽ nguyền rủa một tiếng, tức giận tuyên bố hội nghị lùi lại năm phút đồng hồ.
“Cụp” một tiếng, tín hiệu Internet cắt đứt, những người tinh anh bên trong phòng họp ở bờ bên kia Đại Dương hai mắt nhìn nhau, không biết người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ như thế là bị làm sao vậy.
Nghe một tiếng khẽ nguyền rủa kia, hình như là rất khổ sở, chẳng lẽ là. . . . . . Tổng Công Ty xảy ra việc gì ngoài ý muốn, có lẽ đã khiến cho ông chủ cũng cảm thấy bất ngời mà khó giải quyết?
Năm phút đồng hồ ngắn ngủi, đối với bọn họ mà nói, thật sự là chịu đựng quá khó khăn.
Những bộ phận này đều là nồng cốt của công ty, đối mặt với bất kỳ vấn đề khó giải quyết nào cũng đều có khả năng giải quyết dễ dàng, cho tới bây giờ cũng chưa từng có cảm giác lo lắng như thế.
Thế nhưng năm phút đồng hồ này, tuyệt đối là năm phút gian nan nhất từ khi bọn họ hành nghề tới nay, cái loại thấp thỏm và lo âu đó, cứ như là bách trảo nạo tâm (*).
(*) bách trảo nạo tâm: trăm vết cào vào trái tim. Ý chỉ như bồn chồn, lo lắng, hồi hộp, dày vò trái tim v.v….
Đến khi hệ thống Internet rốt cuộc cũng kết nối được, mọi người từ trong giọng nói vững vàng của Nhi*p Nghiêu không nghe được bất cứ sự khác thường nào, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, giải quyết xong rồi?
Nhìn thoáng qua nhau, âm thầm trao đổi ý kiến với nhau, từ trong mắt của đối phương đều thấy được cái loại yên tâm sau khi trút được gánh nặng đó.
Lúc này mới đặt trái tim vào trong иgự¢ lại, đúng là đã giải quyết rồi.
Đúng vậy, có vấn đề gì mà ông chủ của bọn họ không giải quyết được chứ.
"Có thể đi rồi. . . . . . Làm sao vậy, công ty xảy ra chuyện gì sao?" Hà Quyên thay xong quần áo đi từ phòng ngủ ra vừa đúng lúc nhìn thấy Chu Duệ Trạch đang cầm điện thoại di động nhìn chăm chú, có phải công ty có chuyện hay không?
"Nếu như có chuyện, anh trở về trước đi, công việc quan trọng hơn."
"Không có việc gì." Chu Duệ Trạch cười cười, thản nhiên bỏ qua lời nói trong tin nhắn ngắn gửi đến: "Chu Duệ Trạch, cậu còn lại còn có thể nói chuyện phiếm vào lúc này sao?"
Nhìn lời nói đó, anh cũng có thể tưởng tượng được đến cảnh Nhi*p Nghiêu là dùng loại vẻ mặt nào để gửi tin nhắn đến.
Vẻ mặt nào không quan trọng, quan trọng là… Nhi*p Nghiêu xử lý chuyện công việc rất tốt.
"Chỉ là một đồng nghiệp hỏi một đồ vật đặt ở chỗ nào, anh đã nói với cậu ta rồi.” Chu Duệ Trạch tùy ý nhét điện thoại di động vào trong túi áo, thoải mái đưa tay nắm tay Hà Quyên: "Đi thôi."
Hà Quyên cũng không cảm thấy mất tự nhiên gì cả, sớm đã thành thói quen với đông tác rất thân mật của Chu Duệ Trạch, hai người ra ngoài, trực tiếp đi thẳng đến tiệm thịt nướng.
Bởi vì vừa mới hơn mười một giờ, trong tiệm không có khách, Chu Duệ Trạch bọn họ sau khi ngồi xuống, gọi món ăn xong, Chu Duệ Trạch mới lên tiếng: “Buổi chiều muốn đi chơi, ăn thịt nhiều một chút, có sức khỏe lại không lạnh.”
Hà Quyên buồn cười lắc đầu: “Mùa xuân rồi, ở đâu có thể lạnh được chứ?”
“Vậy cũng không được, chỗ sân chơi trống trải, vẫn còn lạnh.” Chu Duệ Trạch không đồng ý lắc đầu, lúc này, vài món nhắm cũng đã bưng lên, thịt và rau dưa cũng dâng lên đầy đủ.
Chu Duệ Trạch vén tay áo lên bắt đầu nướng thịt, từng miếng từng miếng được nướng phải gọi là ngon lành, vừa vặn chảy ra mỡ thừa, lại không bị khét.
Nhân lúc còn nóng, bỏ vào trong chén Hà Quyên, tiếp tục vòng kế tiếp.
Tốc độ nướng của Chu Duệ Trạch vừa vặn như vậy, làm cho Hà Quyên ăn xong thịt trong chén, lại được bỏ thịt nóng vào.
Một mình Hà Quyên chỉ việc ăn là được rồi, căn bản cũng không cần làm gì khác.
“Anh đừng chỉ nướng cho em ăn, anh cũng ăn đi.” Hà Quyên không nhịn được nói, lúc nào cùng Chu Duệ Trạch ở chung một chỗ, cô được chăm sóc giống như một đứa trẻ.
Mặc dù cô rất thích loại cảm giác này, nhưng mà, cô cũng không muốn làm cho Chu Duệ Trạch vất vả như vậy.
“Anh vẫn chưa đói bụng, em ăn xong, vừa lúc anh ăn.” Chu Duệ Trạch cười nói, lại gắp đồ cho Hà Quyên.
Đối diện với Chu Duệ Trạch như vậy, Hà Quyên thật không biết nói gì.
Nhìn đồ ăn trong chén, giải quyết xong hai ba miếng, giành lấy cái kẹp, đi nướng thịt.
Chu Duệ Trạch nhìn tay trống không một chút, bất đắc sĩ nở nụ cười, sau đó cầm đũa lên, nhìn Hà Quyên thả thịt đã nướng chin vào trong chén của anh: “Ừ, ăn nhanh đi.”
Chu Duệ Trạch gắp lên, thông thả ăn, ăn miếng này xong đến miếng khác, chăm chú nhìn ánh mắt của Hà Quyên, liếm dư vị đôi môi, nhỏ giọng nói một câu: “Ăn thật ngon.”
Không hiểu sao, nhìn hành động này của Chu Duệ Trạch, mặt của Hà Quyên chợt nóng lên, rủa thầm một tiếng, cho tất cả thịt đã nướng chín vào chén của Chu Duệ Trạch, để cho anh nhanh chóng ăn.
Nhìn Chu Duệ Trạch vùi đầu vào miếng thịt trong chén với bộ dáng miệt mài, Hà Quyên lúc này mới im lặng nở nụ cười, bây giờ thôi.
Ăn cơm ngon là tốt rồi, làm gì phải làm thêm động tác?
Hơn nữa, phản ứng đó, làm cho cô… (Hai zda…) cực kỳ khó chịu, hừ!
Hà Quyên vừa nướng thịt vừa nghĩ tới tâm tư của mình, vẻ mặt thay đổi mấy lần, giữa ngượng ngùng còn mang theo phiền muộn, giữa phiền muộn còn có sự ngọt ngào.
Tất cả cảm xúc thay đổi như vậy đều bị người đối diện nhìn thấy, trong lòng Chu Duệ Trạch thầm thích thú, rất tốt, bà xã của anh vẫn là đáng yêu.
Cơm nước xong, nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục đến sân chơi, vừa đúng hơn một giờ, cơm trưa cũng gần tiêu hóa hết, không làm chậm cuộc chơi.
Vừa vào sân chơi, đầu tiên Hà Quyên ngây ngẩn cả người, bên trong từng thiết bị giải trí cũng mở ra.
Hoàn toàn không phải ngày nghỉ, người ta cũng đông giống như vậy, chỉ là không vắng tanh giống như cô tưởng tượng vậy, nhiều người như vậy, cũng không chen chúc một chút, vừa để cho sân chơi không có vẻ vắng lặng, thật là khó có được không khí dạo chơi này.
“Muốn chơi cái gì, anh đi mua vé.” Chu Duệ Trạch cũng là người không thường tới nơi này, nhìn xung quanh một chút, tạm thời cũng không quyết định được.
“Em cũng không biết.” Hà Quyên có chút khó khăn đứng trước bảng hướng dẫn ở sân chơi, suy nghĩ một chút nói, “Nếu không, mình nhắm mắt lại chọn, chỉ đến cái nào chọn cái đó.”
“Được.” Chu Duệ Trạch cũng giống như Hà Quyên vui vẻ chơi trò chơi như vậy.
“Được, anh đi chỉ từng mục, em nói dừng liền dừng.” Hà Quyên xoay người sang chỗ khác kêu một tiếng, “Bắt đầu.” Chu Duệ Trạch liền đưa tay ra chỉ lung tung vào phía trên, “Ngừng.”
Hà Quyên hô xong, lập tức hứng khởi xoay người, hai tay khoác lên vai Chu Duệ Trạch, tò mò nhìn: “Chọn cái gì? Là cái gì?”
“Xe cáp treo.” Chu Duệ Trạch cười nói.
“Ách…” Hai khóe môi Hà Quyên co giật, muốn buông bả vai Chu Duệ Trạch ra, “Nếu không chúng ta chọn lại một lần nữa đi…”
Cô không mong chờ điều may mắn này, vừa nghĩ tới liền được vậy.
Ngay cả một chút bình tĩnh cũng không có, thật quá kích động.
“Không sao đâu, có anh đây.” Chu Duệ Trạch chặn lại tay Hà Quyên trên vai mình, nắm thật chặt, không để cho cô lùi bước, nhìn về phía cô nhướng mày cười nói, “Chúng ta đi thôi, ở bên kia.”
Nhìn lướt qua cũng biết sơ vị trí, huống chi trò xe cáp treo còn rất nổi bật.
“Không có mấy người chơi, bọn họ không ra.” Hà Quyên bị kéo đến khu vực bán vé, không có nhiều người, căn bản cũng không cần xếp hàng, bình thường nhiều cửa sổ cùng mở bán vé, hôm nay chỉ mở một cửa sổ, mà người bán vé cũng chẳng bận rộn như vậy.
Sau khi mua vé xong, Chu Duệ Trạch quay đầu lại đối diện với Hà Quyên cười một cái, hoàn toàn xem nhẹ lời nói vừa rồi của cô.
Đến chỗ xe cáp treo, xét vé, đi lên, Hà Quyên nhìn nhân viên hướng dẫn cho cô cách bảo hộ xong, im lặng nhìn các khung bảo hộ trò chơi trống rỗng: “Chỉ có hai người, bọn họ mở một lần, có thể lỗ vốn không?”
“Yên tâm, nếu như bây giờ toàn bộ không có, cũng có hao tổn. Lúc không có người, bọn họ có thể khai xe trống. Xe trống cũng mở, hiện tại chúng ta mua vé rồi, bọn họ lại được lợi.” Chu Duệ Trạch có lòng tốt giải thích, Hà Quyên nghe được liên tục gật đầu.
Hồi hộp lôi kéo tay vịn, tay chân cũng không biết đặt ở chỗ nào.
Nhất là nhìn trước mặt mình đường ray xoay nghiêng, còn chưa bắt đầu, nhịp tim đã tăng nhanh.
Chu Duệ Trạch nghiêng đầu, nở nụ cười trấn an, cầm lấy bàn tay ẩm ướt mồ hôi của cô, mười ngón tay đan xen vào nhau: “Có anh ở bên cạnh em đây!”
Đôi mắt đen như mực tựa như hố sâu không đáy, giống như muốn hút cả người cô vào trong, không có gì, tâm tình luống cuống đã lắng đọng xuống, tim đập thình thịch cũng bình ổn như thường.
Không kìm lòng nổi gật gật đầu, Hà Quyên lại nhìn đường ray, không còn sợ hãi như vậy nữa.
Vèo một tiếng, xe trượt ra ngoài, tốc độ rất nhanh, hoàn toàn không không nhìn thấy những gì ở trước mắt, chỉ cảm thấy từng cơn gió lạnh thổi qua gò má, không nói được là cảm thụ như thế nào.
Trái tim nhanh chóng co rút lại, có cảm giác như máu đang đảo ngược.
Cũng không dám la lên, Hà Quyên chỉ mím môi sít sao, trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm cảnh vật không rõ ràng phía trước.
Tay cảm nhận được căng thẳng, theo bản năng quay đầu, thấy Chu Duệ Trạch tươi cười trấn an, một khắc này, thật sự là mọi thứ đều không còn quan trọng.
Tốc độ tàu siêu tốc chạy như bay, ngồi hết một vòng, thời gian quá ngắn, đợi đến khi ổn định lại Hà Quyên có cảm giác giống như sống sót sau tai nạn.
Thở ra một hơi thật dài, lầu bầu một câu: “Ai phát minh ra cái trò này vậy chứ?”
“Dù sao cũng không phải là anh.” Chu Duệ Trạch cười hì hì đứng dậy, vẫn không buông tay Hà Quyên ra.
Hà Quyên vừa bước ra, chân liền mềm nhũn, cũng may có Chu Duệ Trạch ở bên cạnh đỡ lấy, thế này mới không bị ngã trên mặt đất.
Chu Duệ Trạch cười trộm, khiến Hà Quyên nhướng mày, giả bộ giận nói: “Anh cười em?”
“Không có.” Chu Duệ Trạch lập tức nghiêm túc nói.
“Anh có, em nhìn thấy rồi.” Hà Quyên lại không ngốc, Chu Duệ Trạch có cười hay không cô còn không nhìn ra được sao?
Chu Duệ Trạch thở dài một hơi, gật đầu, “Được rồi, là anh cười.”
Hào phóng thừa nhận như vậy, ngược lại khiến Hà Quyên không nỡ mắng anh nữa, con ngươi xoay chuyển, đột nhiên cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi chơi trò khác.”
“Chơi cái gì?” Trong lòng Chu Duệ Trạch hơi căng thẳng, nụ cười của Hà Quyên không ý tốt chút nào.
“Đi theo em là được rồi, chẳng lữ còn sợ em bán đứng anh?” Hà Quyên nói xong, liền kéo tay Chu Duệ Trạch đi đến chỗ khác.
Đợi đến khi mua xong một xấp vé đứng ở chỗ đó, Chu Duệ Trạch chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: “Vòng xoay ngựa gỗ, anh còn tưởng rằng là núi cao biển lửa đấy!”
“Ôi chao, này, này, anh ngồi cái này mà không xấu hổ sao?” Hà Quyên kinh ngạc chớp chớp mắt, anh không phải là thanh niên mới hai mươi tuổi, mà đã là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, chẳng lẽ ngồi cái này mà không thấy kì lạ chút nào sao?
“Đương nhiên là không rồi!” Chu Duệ Trạch cười nói, “Bà xã thích ngồi, anh đương nhiên sẽ ngồi cùng.” Nói xong, liền kéo tay Hà Quyên đi vào, bên trong thật là yên tĩnh, chẳng khác nào đã được bao hết.
Ngồi lên ngựa gỗ, âm nhạc vui vẻ bên tai, lên lên xuống xuống hết vòng này tới vòng khác.
Hà Quyên ôm ống tuýp phía trước, hơi hơi nhắm hai mắt lại, hoàn toàn quên tất cả xung quanh, đắm chìm trong ký của bản thân mình.
Nghĩ đến bản thân mình khi còn nhỏ, nghe những người bạn học bên cạnh thảo luận chuyện chủ nhật được ba mẹ dẫn bọn họ đi khu vui chơi, nhớ lại bản thân mình chỉ đứng ở bên ngoài nhìn người ta vui vẻ trong khu vui chơi, nghe tiếng thét chói tai đầy thích thú.
Khi đó, cô đã hâm mộ như vậy, luôn cảm thấy thật thần kỳ, những cái này có thể mang theo người ta, vừa cười vừa vui vẻ như vậy.
Đợi đến khi cô lớn lên, bận bịu làm việc, góp tiền, không có thời gian rảnh rỗi đi chơi.
Lại mãi về sau, tình hình kinh tế trong tay có chút dư giả, mới phát hiện bản thân mình ở tuổi này đã không còn thích hợp để đi chơi nữa rồi.
Huống chi cũng không có người bạn nào để đi chơi.
Một người đến khi vui chơi cảm thấy rất kỳ lạ, cho nên, coi như đây là lần đầu tiên cô đến khu vui chơi, thì ra đến đây lại thần kỳ như vậy, sẽ làm cho người ta rất vui vẻ.
Hà Quyên nhắm mắt lại, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Chu Duệ Trạch ngồi bên cạnh cô, nhìn ý cười bên môi cô, không nhịn được cũng cong khóe môi lên.
Vòng xoay ngựa gỗ vốn chưa từng dừng lại, liên tục như vậy, không ngừng xoay tròn hết vòng này đến vòng khác, giống như mãi mãi sẽ không dừng lại.
Mãi đến khi Hà Quyên tỉnh táo lại từ trong ký ức, mở to mắt, hơi mờ mịt nhìn tình huống xung quanh, lúc này mới \'lq.d phản ứng kịp, cô vẫn còn đang ngồi trên ngựa gỗ, quay đầu nhìn thấy Chu Duệ Trạch chỉ mỉm cười nhìn mình, có chút xấu hổ: “Có phải em ngồi rất lâu rồi không?”
Cô quên thời gian, giống như hoàn toàn cảm thấy chưa từng dừng lại.
“Chúng ta đủ vé không?” Cô mua một xấp vé, có đủ xoay nhiều vòng như vậy không?
“Vừa đủ.” Chu Duệ Trạch nói, “Đây là vòng cuối cùng rồi.”
Nói xong giơ tay chỉ lên chỗ kiểm vé, “Anh đã đưa hết vé cho bọn họ rồi.”
Quả nhiên, xoay hết một vòng này, ngựa gỗ liền dừng lại.
“Cùng ngồi xong cái này với em, chúng ta đến bên kia...” Chu Duệ Trạch thuận tay chỉ, Hà Quyên sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, “Em không muốn, em vẫn chưa sống đủ.”
“Không được, anh đã ngồi cùng với em xong rồi, giờ em phải làm cùng với anh.” Chu Duệ Trạch lập tức đuổi theo.
Hà Quyên tránh trái tránh phải, chạy vòng quanh cây một cây to với Chu Duệ Trạch, đáng thương tội nghiệp cầu xin tha thứ: “Tuổi tác chúng ta rất tốt đúng không? Làm gì không làm lại đi l\'q;d chơi trò nhảy biến thái đó, chúng ta vẫn không đến mức nghĩ quẩn mà tự sát chứ?”
“Yên tâm, đó là máy nhảy không nguy hiểm.” Chu Duệ Trạch duỗi tay phải ra bắt lấy Hà Quyên, Hà Quyên giống như con thỏ bị kinh hãi quay đầu bỏ chạy, “Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao? Đừng!”
“Sẽ không đâu.” Chu Duệ Trạch đuổi theo đến nghiện, nhìn bước chân nhẹ nhàng và gò má đỏ ửng bởi vì chạy của Hà Quyên, tâm trạng cũng thoải mái theo.
“Ngộ nhỡ cơ!” Hà Quyên hoàn toàn không nghe Chu Duệ Trạch nói, nhanh chóng chạy đi chỗ khác.
“Em xấu lắm, anh đã cùng chơi với em rồi mà em lại không chơi cùng anh.” Chu Duệ Trạch theo sát phía sau, lúc nào cũng cách một khoảng muốn bắt lấy Hà Quyên.
Hai người ầm ĩ trong khu vui chơi, quên tuổi, quên hết tất cả, chơi đùa không kiêng dè chút nào, thật giống như là quay về khi còn nhỏ, quay về thời thơ ấu vô ưu vô lo.
Lúc bảy giờ tối, hai người ngồi trong MacDonald, Hà Quyên bưng khay đi tới, gương mặt Chu Duệ Trạch lạnh lùng không để ý tới cô.
Hà Quyên nhìn mà buồn cười, chuẩn bị ống hút xong, mở giấy ăn ra, đổ tất cả khoai tây chiên lên bàn, mở sốt cà chua.
“Nào, ăn đi.” Hà Quyên đặt đồ uống trước mặt Chu Duệ Trạch.
Chu Duệ Trạch liếc mắt nhìn Hà Quyên một cái, xoay mặt qua một bên, từ trong kẽ răng nhả ra ba chữ: “Kẻ lừa đảo.”
“Được, được, em là kẻ lừa đảo.” Hà Quyên cười thừa nhận, “Em là kẻ lừa đảo, anh cũng phải ăn cơm chứ!”
“Em đã nói sẽ chơi nhảy bungee, ngồi Ma Thiên Luân(vòng xoay bánh xe), rồi xe điện ᴆụng, còn có một đống gì lung tung gì đó với anh, nhưng cuối cùng lại không chơi gì cả.” Chu Duệ Trạch giận dỗi, trừng Hà Quyên lên án.
“Ôi...” Bị Chu Duệ Trạch lên án, Hà Quyên chỉ có thể xấu hổ cười, “Chơi cái đó không tốt, ngộ nhỡ có nguy hiểm thì phải làm sao?”
Cô tuyệt đối không thừa nhận mình sợ hãi, tuyệt đối không thừa nhận.
Chu Duệ Trạch xoay mặt đi, nhất định không để ý đến Hà Quyên, khiến Hà Quyên dở khóc dở cười, người đã lớn như vậy, mà còn cáu kỉnh như trẻ con vậy sao?
“Được rồi, nếu không thì anh nói chuyện khác, em bồi thường cho anh.” Hà Quyên không có cách nào, đành phải dụ dỗ Chu Duệ Trạch.
Chu Duệ Trạch vừa nghe Hà Quyên nói xong, lập tức quay mặt trở về, ánh mắt sáng như sao, nhìn Hà Quyên trong lòng lộp bộp một chút, bây giờ cô đổi ý rồi sao?
Chu Duệ Trạch cũng không cho Hà Quyên mở miệng: “Anh ăn khoai tây chiên.”
Sau khi nói xong, mở miệng ra, chờ đợi.
Hà Quyên buồn cười nhìn anh, cầm một miếng khoai tây chiên chấm vào sốt cà chua, đưa đến miệng Chu Duệ Trạch.
Chu Duệ Trạch cười tủm tỉm ăn từng chút từng chút một, còn không quên vươn đầu lưỡi liếm liếm sốt cà chua dính trên môi.
Suốt cả quá trình, Chu Duệ Trạch nhìn chằm chằm Hà Quyên không chớp mắt, khiến Hà Quyên không được tự nhiên lui về sau, thân thể có chút khô nóng.
Anh đang ăn cái gì vậy?
Ăn thì lo mà ăn đi, cứ nhìn cô chằm chằm như vậy để làm gì?
Cứ như muốn ăn cô vậy.
Hơi rũ mắt xuống, che giấu hoảng loạn trong mắt, vẫn còn chưa khống chế được nhịp tim đập, đã nghe thấy Chu Duệ Trạch nói: “Ăn xong rồi.”
Hà Quyên vội vàng lấy hai cây nhét vào miệng Chu Duệ Trạch, cúi đầu cắn ống hút của mình hút đồ uống.
Chu Duệ Trạch nhai khoai tây chiên trong miệng, không nhìn thấy vẻ mặt Hà Quyên, nhưng hai lỗ tai càng ngày càng hồng không tránh được hai mắt của anh.
Quả nhiên, được người ta sủng, được người ta thương sẵn tiện đùa giỡn một chút cảm giác thật thích nha.
Chơi đùa hết một ngày, trong lòng Chu Duệ Trạch vô cùng sảng khoái, suốt dọc đường về nhà, nụ cười vẫn chưa từng biến mất.
Chờ đến khi vào cửa nhà, cuối cùng Hà Quyên cũng không nhịn được mà nhíu mày: “Anh cười suốt một đường mà không thấy phiền sao?”
“Không phiền.” Chu Duệ Trạch cười ha ha, kéo Hà Quyên qua khẽ hôn lên môi cô một cái, nói nhỏ, “Có bà xã ở bên cạnh anh, anh làm gì cũng không mệt.”
Chỗ mềm mại trong lòng bị gõ một cái, Hà Quyên không nhịn được khẽ quở trách một tiếng: “Ngu ngốc.”
“Ngu ngốc thì ngu ngốc, bà xã cần anh là được rồi.” Chu Duệ Trạch cười cúi người, muốn tiếp tục chuyện lúc nãy, lại bị một hồi tiếng chuông sát phong cảnh truyền tới.
Hà Quyên lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy sắc mặt đột nhiên đại biến, là dì nhỏ gọi điện thoại đến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc