Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Chương 100

Tác giả: Chấp Loạn

Bị Chê

Khi về đến nhà, Hà Quyên đã thu dọn xong, Chu Duệ Trạch từ từ đi đến, từ phía sau nhẹ nhàng ôm chặt Hà Quyên, vùi ở hõm vai của cô nói nhỏ: "Bà xã. . . . . ."
"Thế nào? Mệt mỏi sao?" Tay Hà Quyên nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang vòng ở thắt lưng cô, ngón tay Chu Duệ Trạch khẽ động, mười ngón tay đan chặt vào tay cô.
"Ừ." Chỉ khi ở trước mặt Hà Quyên Chu Duệ Trạch mới có thể thả lỏng một chút.
"Mệt mỏi thì đi ngủ đi." Hà Quyên nói xong, người phía sau cũng không nhúc nhích, làm cho cô bất đắc dĩ lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là giữ nguyên bộ dáng này cùng Chu Duệ Trạch, từ từ đi vào phòng ngủ.
"Bà xã, mệt mỏi. . . . . ." Chu Duệ Trạch vùi ở sau lưng Hà Quyên làm nũng, làm cho Hà Quyên buồn cười không dứt.
"Em biết anh mệt mỏi." Hà Quyên cười cười, "Đi thôi."
Vào phòng tắm, trực tiếp xả nước vào bồn tắm, lại đổ vào chút tinh dầu.
Chu Duệ Trạch rốt cuộc đã nới lỏng tay, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Hà Quyên bất đắc dĩ khẽ cười, đưa tay bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo cho anh, chuẩn bị chuẩn bị. . . . . . Đột nhiên Hà Quyên có một loại cảm giác rất khó hiểu, người trước mắt này giống như là quà tặng, mà cô giống như từng chút từng chút bóc đi lớp vỏ bọc.
Từng nút từng nút áo sơ mi bị cởi ra, nhìn Ⱡồ₦g иgự¢ trơn nhẵn bền chắc lộ ra, ở dưới ánh đèn huỳnh quang hiện lên trong suốt bóng loáng, khiến Hà Quyên không kiềm chế được nuốt nước miếng một cái, giống như, giống như cô bắt đầu thay đổi thành sắc nữ rồi.
"Chính anh tự tắm đi." Hà Quyên nắm lấy khăn lông ném vào trên mặt Chu Duệ Trạch, quay đầu liền chạy ra bên ngoài.
Một giây kế tiếp, cổ tay căng thẳng, cô còn chưa kịp phản ứng chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, người đã rơi vào trong иgự¢ Chu Duệ Trạch .
"Bà xã, chúng ta cùng nhau tắm rất tốt, tiết kiệm thời gian." Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên trong иgự¢ nhếch miệng cười cười nói.
Bộ dáng mệt mỏi vừa rồi đã mất sạch, từ con cừu nhỏ vô hại trực tiếp biên thân thành sói xám lớn ăn thịt người.
"Ai muốn cùng tắm với anh!" Hà Quyên tức giận giãy giụa.
Hơn nữa, hai người cùng nhau tắm lại tiết kiệm thời gian sao, chỉ biết lãng phí thời gian.
Cô còn không biết anh muốn làm gì sao?
"Bà xã, em đừng cử động. . . . . ." Chu Duệ Trạch hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn Hà Quyên, đôi mắt u ám, giọng nói khàn khàn, gằn từng chữ nói nhỏ, "Bà xã, anh chỉ là một người đàn ông bình thường. . . . . ."
"Anh muốn tại nơi bình thường này sao?" Hai người áp sát như thế, Hà Quyên có thể không biết Chu Duệ Trạch thế nào sao?
Im lặng theo dõi anh, khóc không ra nước mắt.
Không phải tinh lực anh quá tốt đi?
"Các nơi bình thường khác, chúng ta từ từ tham thảo, trước tiên cứ như vậy đi." Chu Duệ Trạch nói xong, trực tiếp chặn lại môi của Hà Quyên
Lãng phí thời gian là đáng xấu hổ.
Cho nên, nguyên tắc của anh luôn luôn là —— tiết kiệm được thời gian!
Rất nhanh. . . . . . Bên trong phòng tắm liền truyền đến âm thanh làm người ta mặt đỏ tim đập. . . . . .
Con sói nào đó được ăn rất sung sướng.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày chủ nhật, hai người đi làm, chuyện đều đã nói ra, Chu Duệ Trạch cũng không có cái gì tốt giấu giếm, bắt đầu giới thiệu tình huống công ty cho Hà Quyên.
Nhi*p Nghiêu rốt cuộc thoát khỏi Chu Duệ Trạch độc hại, đi trở về phòng làm việc chính thức của anh, không cần thư ký đưa tài liệu, anh lại còn phải chạy đến thang máy nơi nào chờ.
Hiệu suất xử lý công việc của Nhi*p Nghiêu lập tức cao hơn rất nhiều, cũng thoải mái hơn nhiều.
"Tầng này chỉ một mình anh làm việc?" Hà Quyên đi theo Chu Duệ Trạch chính thức đi thăm nơi làm việc của anh, lúc này mới phát hiện ra, thì ra là người có tiền có thể xa xỉ như vậy.
"Ừ." Chu Duệ Trạch mang theo Hà Quyên đi thăm, giải thích, "Anh không thích quá nhiều người, cho nên, có vấn đề gì đều là Nhi*p Nghiêu tự đi lên."
Hà Quyên tò mò nhìn bên trái một chút nhìn phải một chút, sau đó hỏi Chu Duệ Trạch: "Người khác không lên được sao?"
"Ừ." Chu Duệ Trạch gật đầu, chỉ vào thang máy nói: "Cái thang máy này phải quẹt thẻ, chỉ có ba cái thẻ, em, anh còn có Nhi*p Nghiêu."
Hà Quyên im lặng mím môi cười khẽ,cô thích như vậy cảm thấy được anh tin tưởng.
Sau khi đưa Hà Quyên đi hết một vòng tầng này, vào phòng làm việc, Chu Duệ Trạch thu hồi nụ cười, lôi kéo Hà Quyên đi tới trên ghế sa lon, nói: "Bà xã, anh nói với em một vấn đề trong nhà anh."
Vừa thấy Chu Duệ Trạch như vậy, Hà Quyên cũng lập tức ngồi xong, chờ nghe anh nói.
"Bọn họ mạnh mẽ hơn người." Chu Duệ Trạch suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể tìm được một cái như vậy từ để hình dung cha mẹ anh, cái này coi như là chuẩn xác nhất .
"Bởi vì phải mạnh, cho nên yêu cầu của bọn họ rất cao." Chu Duệ Trạch nở nụ cười, "Anh vẫn không đạt tới yêu cầu của bọn họ, cho nên, bọn họ không thích anh. Sau đó, anh tự giận mình liền tự xông ra bên ngoài, cũng thuận theo trời đất."
"Dưới tình huống quỷ thần xui khiến, có quan hệ cùng với rất nhiều người. Sau đó, quyền thế càng lúc càng lớn, hai nhà hắc bạch đều có." Chu Duệ Trạch lời ít mà ý nhiều nói xong những việc anh đã trải qua, sau đó nhìn Hà Quyên.
Hà Quyên nháy mắt một cái, nhìn anh, ý bảo anh tiếp tục.
Chu Duệ Trạch nhún vai một cái, trực tiếp nói ra hai chữ: "Hết rồi."
Hà Quyên im lặng nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, im lặng, trong đầu một lần nữa bắt đầu sắp xếp lại lời của anh nói. Cơ bản cũng đã hiểu một chút.
Cha mẹ của Chu Duệ Trạch không thích anh, loại không thích này tuyệt đối không phải là hoàn toàn không thích.
Về phần sau lại đi ra bên ngoài thuận theo trời đất, rèn luyện thực tế tốt như vậy sao?
Còn hai nhà hắc bạch đều có.
Rốt cuộc là anh lăn lộn ở địa phương nào?
"À. . . . . . Anh đánh liều ở Quốc Nội sao?" Hà Quyên đưa ra một đáp án, nói cách khác, cô không có cách nào suy đoán.
Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng cười một tiếng, chậm rãi lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải. Quốc Nội tương đối yên bình, cảm giác khi đó, là được ăn cả ngã về không, cho nên anh liền đi rèn luyện ở nơi khác."
Nói tới chỗ này, Chu Duệ Trạch phát hiện Hà Quyên đang đi tới, kéo tay anh lên nhìn.
Hà Quyên vuốt ve lòng bàn tay của anh, một chút vết chai nhỏ cũng không thấy.
Chu Duệ Trạch biết Hà Quyên đang tìm cái gì, nhẹ nhàng nắm đôi tay nhỏ bé của Hà Quyên, nói: "Không cần nhìn, em không tìm được ."
"Nếu ở trên tay vẫn còn lưu lại dấu vết gì, thật sự cũng không đủ tư cách . . . . . . Những thứ đó dễ dàng làm bại lộ bản thân." thân phận của Chu Duệ Trạch cũng biến mất rồi.
Không đủ tư cách cái gì, Chu Duệ Trạch cũng không có nói, nhưng mà Hà Quyên cũng đoán được.
Xem ra, thân phận của ông xã cô là một người thần bí, rất kích thích.
Nghĩ tới đây, một chút cũng không có sự sùng bái như những cô nữ sinh, mà trong lòng cảm thấy chua chua, giống như kim châm vậy
Ai sẽ không có việc gì thích buông tha cuộc sống yên tĩnh, đi qua cái loại ngày sống đầu đường xó chợ đó?
Cái loại cuộc sống kích thích, sẽ chỉ có ở trong ti vi làm người ta sợ hãi. Nếu thật sự trải qua, sợ rằng sẽ không có ai đi.
Cả ngày lo lắng đề phòng, làm sao sống qua được?
"Sẽ không có những người khác tìm anh gây phiền toái sao?" Hà Quyên mịt mờ hỏi.
"Phiền toái? Em chỉ phương diện nào?" Chu Duệ Trạch buồn cười nhìn Hà Quyên, "Đồng hành của anh sẽ không có người tìm đến anh. . . . . ."
Bởi vì người muốn đối nghịch cùng anh, đã không còn sống trên đời này rồi.
Về phần những người kia muốn khiêu chiến với anh mà vọng tưởng thành danh sau một đêm. . . . . . Hình như không cần anh ra tay, tất cả đều bị giải quyết.
"Nếu em muốn nói về bạch đạo. . . . . ." Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng cười, "Bọn họ luôn luôn cho là hợp tác hơn đối địch mạnh."
Hà Quyên nháy mắt, luôn cảm thấy Chu Duệ Trạch nói vấn đề quá đơn giản.
Những người kia có thể tùy tiện hợp tác cùng người như Chu Duệ Trạch vậy sao?
Rốt cuộc là như thế nào mới có thể lấy được quan hệ hợp tác đây?
Nhìn như miệng môi và miệng môi dưới nhẹ nhàng chạm nhau, nói thật đơn giản, nào có dễ dàng như vậy?
Trong lòng có nghi ngờ nhiều hơn nữa, Hà Quyên cũng không hỏi ra ngoài, chỉ là, căn bản là đã biết thân phận của ông xã cô là gì rồi.
Quái thai ra đời.
Được rồi, tha thứ cho cô chỉ có thể nghĩ đến từ này thôi.
"Thành tích" anh như vậy ngoại trừ chính anh "Cố gắng" ở ngoài, nhiều hơn còn một chút vận số ở bên trong thôi.
Chu Duệ Trạch hơi nhướng mày, vui vẻ cười nói: "Chồng em còn rất đáng tin."
"Ngu ngốc." Hà Quyên thấp giọng mắng một tiếng, sau đó ôm chặt lấy anh, nhẹ nhàng nói, "Về sau em giúp anh."
"Chồng em tuyệt nhất rồi, không cần đi chứng minh cái gì nữa."
Lời nói của Hà Quyên khiến thân thể Chu Duệ Trạch cứng đờ, từ từ thở dài một cái, lúc này mới ôm lại cô, vuốt ve mái tóc dài của cô: "Bà xã, em không thể chạy, mặc kệ em chạy đến đâu anh đều sẽ bắt em trở về."
Hà Quyên không nhịn được khẽ nhếch khóe môi, nhỏ giọng mắng: "Bá đạo."
"Anh liền bá đạo, ai bảo em là bà xã của anh, chọc anh, không được bỏ chạy." Chu Duệ Trạch hơi thắt chặt cánh tay, bình tĩnh ngưng mắt nhìn Hà Quyên, đôi mắt đen như mực sâu không thấy đáy, muốn hút người đi vào.
Hà Quyên nhẹ nhàng cười, bỏ hai tay ra, giữ lấy gò má Chu Duệ Trạch: "Yên tâm, em sẽ không chạy, nếu anh dám không quan tâm em, em liền cắn anh."
"Sẽ không." Chu Duệ Trạch cúi đầu, cùng chạm vào cái trán của Hà Quyên, hơi thở hai người quấn quít, không khí bắt đầu có chút mập mờ.
"Khụ. . . . . ." Ngoài cửa co một tiếng ho nhẹ khiến Hà Quyên lập tức đứng lên, bước nhanh tới phòng giải khát, "Nhi*p Nghiêu tôi lấy cho anh ly trà nhé."
Cô còn nhớ rõ Chu Duệ Trạch nói qua, có thể xuất hiện ở nơi này chỉ có ba người.
Trừ Nhi*p Nghiêu không ra thì không còn ai khác.
Ánh mắt Chu Duệ Trạch quấn quýt si mê nhìn Hà Quyên, cho đến khi cô đến phòng giải khát, mới chậm rãi thu hồi.
"Tôi nói, nếu không sai, thì đây là đang ở công ty." Nhi*p Nghiêu ở trong miệng là "Cảnh cáo", nhưng trong ánh mắt hài hước giống như chuyện không phải như vậy.
"Không có chuyện gì tới chỗ của tôi làm gì?" Chu Duệ Trạch tương đối không hài lòng khi thời gian riêng tư bị quấy rầy.
Dĩ nhiên, ở trong công ty tại sao phải có thời gian riêng tư. . . . . . Khụ, cái vấn đề này cũng không cần nghiên cứu kỹ, ai bảo anh ta là ông chủ.
Muốn làm công sẽ làm công, không muốn làm công dĩ nhiên đều là nhân thời gian cá nhân.
"Cậu có thiệp mời, cậu có đi hay không?" Nhi*p Nghiêu cũng biết tính khí Chu Duệ Trạch, không có chút nào tức giận, bỏ thiệp mời trong tay vào trên bàn của anh.
Chu Duệ Trạch khó hiểu nhìn Nhi*p Nghiêu một cái, nếu không là vấn đề quan trọn giấy mời của công ty, tất cả đều là Nhi*p Nghiêu đi, bằng không đều là quản lý phía dưới ra mặt, lúc nào thì cần anh đi vậy?
Nếu Nhi*p Nghiêu nói như vậy, nhất định là có dụng ý, Chu Duệ Trạch cầm thiệp mời lên mở ra xem, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái: "Bọn họ thật sự là quá rỗi rãnh."
"Cũng không thể nói như vậy, chỉ nói là bọn họ muốn mở tiệc rượu, mọi người tụ họp." Nhi*p Nghiêu nhẹ nhàng cười, trên mặt lộ ra chút khinh miệt.
"Rượu của bọn họ còn thiếu sao?" Chu Duệ Trạch hừ lạnh.
Kể từ sau khi sự nghiệp của anh ổn định, hai người kia được nở mày nở mặt, ở trong nhà không có việc gì đang chỉ biết mở tiệc rượu, lấy một chút "Nhân sĩ thành công" ở nhà tụ hội.
Ngoài mặt nói thật dễ nghe là cái gì liên lạc tình cảm, trên thực tế căn bản là muốn trả thù.
Người nào không biết mười mấy năm trước trên thương trường Chu Kỳ Côn cũng là ông chủ công ty không nhỏ, sau lại đầu tư thất bại phá sản, nhận lấy tình người rét lạnh.
Hiện tại thì tốt không dễ dàng có thể mở mày mở mặt, tự nhiên muốn trở về trả thù cho tất cả những thứ kia trước kia.
Cho nên, bọn họ hết sức hứng thú với tiệc rượu, các loại lễ mừng.
Bây giờ người muốn nịnh bợ Chu Duệ Trạch không tìm được đường cũng chỉ phải bắt đầu từ Chu Kỳ Côn.
Muốn từ trên người của bọn họ cùng tiếp cận với Chu Duệ Trạch, vì muốn lót đường việc làm ăn của mình sau này.
Người nào không biết Chu Duệ Trạch buôn bán các loại đều có, vô luận là buôn bán còn chưa phải sạch sẽ, những thương nhân kia cũng muốn cùng tạo mối quan hệ với Chu Duệ Trạch.
Chính là bởi vì Chu Duệ Trạch "Buôn bán" đọc lướt qua mặt quá mức rộng khắp, mới có thể khiến mỗi lần tiệc rượu Chu Kỳ Côn đều có người đến.
Những người này càng khen tặng Chu Kỳ Côn, biết ông ta càng thích rượu như vậy, từ từ liền tạo thành một loại quái dị tuần hoàn.
Chỉ là tiệc rượu lần này hình như là không giống nhau, thế nhưng phái người đưa đến nơi đây rồi, còn chỉ danh điểm tính Chu Duệ Trạch tham gia, xem ra, người muốn mời tiệc rượu cũng thông báo rồi, anh sẽ đi.
"Cậu đi hay là không đi?" Nhi*p Nghiêu hỏi, "Nếu không đi, thì quá không nể mặt của ông ta rồi, người ngoài sẽ nói cậu như thế nào?"
"Người ngoài nói tôi thế nào, cùng tôi không hề có một chút quan hệ." Chu Duệ Trạch cười lạnh một tiếng, vừa hay nhìn thấy Hà Quyên đi ra ngoài, lạnh lẽo trên mặt lập tức tiêu tan, đổi thành nụ cười nhu nhu, nhận lấy cốc cà phê cô đưa tới.
Hà Quyên để ly nước trước mặt Nhi*p Nghiêu, sau đó ngồi ở bên cạnh Chu Duệ Trạch.
"Ông ta lần này thông báo nhiều người như vậy, muốn cho những người ngoài kia bắt tôi đi vào khuôn khổ, thật là buồn cười. Ý niệm ngây thơ như vậy, tại sao ông ta có thể có nghĩ ra?" Chu Duệ Trạch nói tiếp lời mới nói vừa rồi, một chút cũng không có ý tránh né Hà Quyên.
"Nhưng mình nghe nói, người kia cũng ở đây." Nhi*p Nghiêu có chút hả hê nói, "Cô ấy rất được lòng Chu phu nhân."
Nghe được lời nói Nhi*p Nghiêu, Hà Quyên còn không hiểu ra sao, Chu Duệ Trạch cũng cười cười, quay đầu lại nói với Hà Quyên: "Bà xã, có người muốn cùng em ςướק anh, phải làm thế nào?"
Hà Quyên liếc nhìn Chu Duệ Trạch, hỏi "Anh nghĩ sẽ bị ςướק đi sao?"
"Không muốn." Chu Duệ Trạch lập tức tỏ rõ chân thành, "Anh là của bà xã."
"Vậy anh cũng đừng quản, ai nghĩ giành anh, em sẽ cho cô ta biết hậu quả." Hà Quyên vỗ vỗ bả vai Chu Duệ Trạch, thuận tiện cho anh được như ý.
Chu Duệ Trạch chỉ thiếu ánh mắt lấp lánh nhìn Hà Quyên vẫy đuôi thôi, bộ dáng con chó con kia, Nhi*p Nghiêu cảm thấy hàm răng bắt đầu chua chua.
Thế nào vừa ᴆụng đến Hà Quyên, cái này thông minh này của Chu Duệ Trạch thì có thoái hóa hiềm nghi?
"Chủ nhật đúng không, chúng ta đi." Chu Duệ Trạch quay đầu, hướng về phía Nhi*p Nghiêu khẽ mỉm cười, khí thế kín kẽ, lại khôi phục thành bộ dáng khôn khéo sắc bén thường ngày.
Nhi*p Nghiêu gật đầu một cái, đột nhiên hỏi một câu: "Cậu thật không có học qua tuyệt kỹ Tứ Xuyên sao?"
Chu Duệ Trạch khẽ mỉm cười, đáy mắt thoáng qua ánh sáng nguy hiểm: "Cậu nghĩ biết một chút về…?"
Nhi*p Nghiêu vụt một cái đứng lên: "Chị dâu, tôi đi xuống làm việc trước.’’
Nói xong, lưu loát lách người, tốc độ nhanh, khiến Hà Quyên thấy được một thanh bị giáo huấn luyện qua Nhân Tuyệt cao thể năng.
"Động tác của Nhi*p Nghiêu thật nhanh nhẹn." Hà Quyên cảm thán, "Có phải hai anh là lính đánh thuê hay không?"
Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng cười nói: "Chỉ với loại năng lực đó căn bản cũng không đủ nhìn."
Nói xong, Chu Duệ Trạch còn cố ý cong lên cánh tay, cho Hà Quyên xem bắp thịt của anh: "Chồng em rất lợi hại."
Hà Quyên đưa ngón trỏ ra, đè bắp thịt cứng rắn của anh, mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Nói thật, bình thường cô đúng là không nghĩ tới Chu Duệ Trạch có cơ bắp như vậy.
Trước kia cảm giác thân thể của anh ấy là loại gầy gò, là có một tầng bắp thịt, nhưng là không có chút nào khoa trương, thật không có nghĩ đến, anh còn có bắp thịt như vậy.
Nắm hai cái cảm thấy chơi thật tốt, Hà Quyên dùng ngón tay trỏ không ngừng đâm, sau đó tay đưa vào trong áo sơ mi của anh sờ sờ cơ bụng, quả nhiên cảm giác không tệ.
Tay nhỏ bé ở bên trong vẽ lung tung hai cái, nhẹ nhàng sờ một cái ở nơi nào đó trước иgự¢, xấu bụng cười nói: "Không tệ, tiếp tục giữ vững."
Nói xong, đứng dậy đi cất cái ly, để lại mình Chu Duệ Trạch ngổn ngang đứng đó, anh đây là bị đùa giỡn sao?
Đợi đến khi Hà Quyên trở lại nhìn anh còn đứng ở nơi đó, kinh ngạc nhướng mày: "Thế nào?"
"Em. . . . . ." Chu Duệ Trạch không biết nói gì, chỉ có thể vô tội nhìn chằm chằm Hà Quyên.
Thời tiết bây giờ, trong phòng làm việc Chu Duệ Trạch cũng chỉ mặc một cái áo sơ mi, Hà Quyên đưa tầm mắt nhìn qua liền phát hiện mới vừa rồi bị cô Ϧóþ một chút liền có phản ứng.
Buồn cười nhìn qua, đưa ngón trỏ ra đâm một cái, quả nhiên cảm thấy rất nóng.
Hoàn toàn không nghĩ tới bà xã anh sẽ có phản ứng này, Chu Duệ Trạch hoàn toàn sững sờ, luôn luôn đều là anh đùa giỡn cô, thế nào đột nhiên lại thay đổi rồi?
Hà Quyên nhẹ nhàng tránh ra, nghe được người nào đó thở hổn hển, sau đó nghiêm trang nói: "Làm việc."
Nói xong, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Chu Duệ Trạch, đi tới trước bàn làm việc của cô, bắt đầu mở máy vi tính ra bận rộn.
Để lại một mình Chu Duệ Trạch đứng ngu tại chỗ, ngơ ngác không biết như thế nào cho phải.
Bà xã đơn thuần của anh đi đâu rồi?
Tại sao đột nhiên biến thành như vậy?
Người khác hoàn toàn quên mất, rốt cuộc là ai không có việc gì liền thích trêu đùa, đối với loại chuyện như vậy Hà Quyên không phải đặc biệt cảm thấy hứng thú, nhưng cô là một người rất tò mò, cho nên, sau khi phát hiện việc hay, liền thích nghiên cứu một chút.
Tốt nhất đối tượng nghiên cứu chính là cái này bất cứ lúc nào đại não cũng có thể nóng lên.
Núp ở phía sau máy vi tính Hà Quyên len lén nhìn vẻ mặChu Duệ Trạch buồn bực lại ngốc nghếch trong lòng rất buồn cười.
Hừ, đừng tưởng rằng cô sẽ luôn luôn bị bắt nạt.
Thời gian dài, da mặt cô cũng sẽ dầy hơn.
"Bà xã, có mệt hay không? Nếu không chúng ta đi nghỉ ngơi một chút?" Chu Duệ Trạch cọ xát tới đây, cảm thấy bà xã nhiệt tình cũng rất tốt, ít nhất tuyệt đối đủ phúc lợi.
Hiện tại anh rất muốn cùng Hà Quyên đi thử một chút nhiệt tình với hình thức sống chung này, trong phòng làm việc của anh còn có phòng nghỉ ngơi .
Bên trong đồ vật rất đầy đủ, rất thoải mái, rất thích hợp để bọn họ thử một chút.
Đột nhiên một sấp tài liệu vỗ vào trên mặt Chu Duệ Trạch, Hà Quyên lạnh lẽo trách mắng: "Buổi trưa vẫn chưa được việc gì rồi, nghỉ ngơi cái gì? Làm việc."
Sau khi đưa tài liệu cho Chu Duệ Trạch, Hà Quyên cũng không nhìn anh lấy một cái, chuyên tâm làm việc.
Bị, bị chê. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc