“Lữ cục trưởng, hôm nay là tôi bị gió độc tràn tới” Hoắc Thương Châu không chút khách khí ngồi xuống ghế salon, tựa vào lưng ghế từ tốn nói, Lữ cục trưởng lúc này hiển nhiên không có chuyện là đang giả bộ để lừa anh, còn có thể uống trà với trưởng đồn cảnh sát sao? Anh không có thời gian rảnh. Vì vậy Hoắc Thương Châu đi vào trọng tâm nói với cục trưởng Lữ.
“Ai, chủ tịch Hoắc…. Việc này đột ngột quá, chúng ta đều là giải quyết việc chung, mặc dù không đủ chứng cứ, nhưng giới truyền thông đã làm um lên rồi, anh cũng biết… chúng tôi không thể làm khác được.” Cục trưởng Lữ ngồi xuống bên kia ghế salon, thủ thế với đội trưởng Hình, sau khi hắn đi, giọng nói của ông lập tức mềm nhũn, ông biết chuyện này khiến Hoắc Thương Châu bất mãn, nhưng không nghĩ anh sẽ tự xuất đầu lộ diện.
“Điều này tôi không quan tâm, hôm nay tôi phải mang được người của mình ra khỏi đây, không có chứng cứ, các ông không có quyền giam giữ” Hoắc Thương Châu không hề chớp mắt, ném cho cục trưởng Lữ một cái nhìn áp lực, lời nói ra hiển nhân không có phép cãi lại.
Cục trưởng Lữ vội vàng xoa mồ hôi trên trán, ông biết sự vụ lần này chính là một sự khảo nghiệm lớn cho bản thân, ông cũng không muốn lúc này từ bỏ địa vị danh tiếng để về nhà nghỉ ngơi.
Lần này ông bị làm khó thật rồi.
“Chủ tịch Hoắc, đừng để ý lời nói của tôi, tôi cũng chỉ là giải quyết việc chung. Hay là, anh chờ sau 48 tiếng đến bảo lãnh.” Ông hiện tại chỉ ôm một tia hi vọng cuối cùng là Hoắc Thương Châu lùi một bước, như vậy mọi người đều yên ổn.
Hoắc Thương Châu nhếch mép lắc đầu: “Cục trưởng Lữ, tôi tin rằng ông hiểu rất rõ cách làm việc của tôi, tôi đã đến thì nhất định phải làm xong, Ngọc Sáng không thể thiếu Lý Kinh Lý.”
Câu nói này khiến cục trưởng Lữ im bặt, có câu cầu thần bị thần làm khó, còn không, cục trưởng Lữ bắt đầu thấy bất lực.
“Cục trưởng Lữ, tôi cũng không muốn làm khó ông, phía giới truyền thông, tôi đảm bảo chỉ cần một ngày, mọi tin tức bất lợi về Ngọc Sáng sẽ không còn, ông chỉ cần thả người của tôi, tôi xin đảm bảo vị trí này của ông sẽ vững vàng.” Anh sao không biết trong lòng lão hồ ly này đang tính toán cái gì, dĩ nhiên, lời nói của anh cũng không phải là lừa gạt, anh đã nói là làm, mọi việc sẽ được giải quyết trong vòng một ngày.”
“Thật chứ?”
“Dĩ nhiên”
Nhìn dáng vẻ khó tưởng tượng nổi của Cục trưởng Lữ, Hoắc Thương Châu khẳng định lại một lần.
Thế thì tốt rồi, có Hoắc Thương Châu giải quyết, vị trí của ông sẽ coi như được bảo vệ.
Tính toán nửa ngày, cục trưởng Lữ quyết định đứng dậy: “Được, tôi sẽ gọi điện”
Hoắc Thương Châu khẽ gật đầu, ẩn chứa một nụ cười mờ nhạt.
Tốc độ của Lữ quả thật không bình thường, Hoắc Thương Châu theo dõi đồng hồ không quá 10p, Lý Kính Lý đã được dẫn tới trước mặt anh.
“Tốt rồi, làm phiền cục trưởng Lữ quá, chúng tôi đi trước.” Hoắc Thương Châu đứng lên cài cúc áo vest, lướt nhìn Lý Kinh Lý rồi nói với cục trưởng Lữ.
“Vậy… nhờ chủ tịch Hoắc Thương Châu nhanh chóng giải quyết”. Cục trưởng Lữ vẫn không quên nhắc nhở Hoắc Thương Châu đáp ứng lời cam kết với ông.
“Đương nhiên rồi”
“Được, tôi tiễn anh.” Cục trưởng Lữ thở phào nhẹ nhõm.
‘Thôi khỏi, ông cứ làm việc đi. Xin chào” Hoắc Thương Châu cự tuyệt, sau đó không quay đầu lại đi thẳng ra khỏi phòng làm việc của cục trưởng, Lý Kinh Lý theo sát sau lưng anh.”
Thật ra thì, Lý Kinh Lý cũng rất căng thẳng, sai lầm lần này cũng do lỗi của anh, không biết khi trở về Hoắc Thương Châu sẽ xử lý mình thế nào, cho nên anh vẫn lo lắng cúi đầu, trán đổ mồ hôi lạnh.
“Chủ tịch Hoắc…” Vừa đi ra cửa, Hoắc Thương Châu liền dừng bước, Lý Kinh Lý biết việc không ổn, vội vàng kêu một tiếng.
Hoắc Thương Châu mấp máy môi, chậm rãi xoay người nhìn Lý Kinh Lý: “Không phải căng thẳng, sự việc lần này không phải do anh”
Anh không nghe nhầm chứ? Hoắc Thương Châu từ lúc nào trở nên thế này… Trong ấn tượng của anh, bất kỳ lúc nào Ngọc Sáng gặp chuyện không hay, Hoắc Thương Châu đều ít nhiều nổi giận, đây là lần đầu tiên hắn thương cảm anh, anh còn nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm không hay là đầu chủ tịch có vấn đề?
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái đó, hai ngày tới anh có thể nghỉ phép, chuyện chưa giải quyết xong, tốt nhất anh không nên ra ngoài.” Hoắc Thương Châu nhìn thấy suy nghĩ của Lý Kinh Lý, anh cười nhạt vỗ vai anh ta.
Không sai, trước đây bất kể chuyện gì xảy ra anh đều cảm thấy người phụ trách không khỏi liên quang, nhưng lần này anh biết rõ là có người đã âm mưu, nếu không vì sao lại có sự xuất hiện của giới truyền thông? Hơn nữa cảnh sát còn đến rất đúng lúc.
Chuyện thế này, anh cũng không dám chắc có thể kịp thời xử lý, huống hồ là Lý Kinh Lý.
“Chủ tịch Hoắc… xin đừng đuổi việc tôi! Tôi tuyệt đối trung thành với anh”. Lý Kinh Lý vừa nghe thấy Hoắc Thương Châu muốn cho anh nghỉ, sợ tới mức hai chân nhũn ra, chẳng lẽ chủ tịch muốn sa thải anh? Không thể được, anh đã hơn 30, 12 năm cống hiến cho Ngọc Sáng, trong nhà còn có mẹ già bị liệt trông chờ vào anh mua thuốc, vợ anh cũng lo chăm sóc mẹ già cho nên gánh nặng gia đình hoàn toàn đổ lên vai anh.
“Yên tâm đi, tôi… sẽ không sa thải anh.” Hoắc Thương Châu cười kỳ kị, lực đặt trên bả vai Lý Kinh Lý cũng tăng thêm, như thể nhìn rõ điều gì.
Anh cũng cảm thấy một chuyện kỳ lạ, chuyện này cũng vừa mới nghĩ ra, anh hi vọng suy nghĩ của mình là sai lầm.
“Lên xe đi” Hoắc Thương Châu lên xe trước, sau đó nói với Lý Kinh Lý vẫn đang đứng ngẩn người.
Lúc này Lý Kinh Lý mới phục hồi tinh thần, khẩn trương lên xe.
Sau khi đưa anh ta về nhà, Hoắc Thương Châu trở về Hắc bang.
“Thiếu gia, đã làm xong”. Lôi Ảnh cả ngày nay ra vào các tòa soạn, sau khi giải quyết tốt mọi việc vội vàng chạy về Hắc bang, thấy Hoắc Thương Châu đã ngồi đó xem TV.
“Tốt lắm, nhanh hơn tôi tưởng”. Hoắc Thương Châu xem tin tức trực tiếp, đó là một đài truyền hình có sức ảnh hưởng lớn nhất ở A Thị, đài này đưa tin sự việc ở Ngọc Sáng ngày hôm qua đều là do kẻ khác ác ý quấy rối làm mê hoặc quần chúng chửi bới hòng hủy hoại danh tiếng của Ngọc Sáng.
Xem xong, Hoắc Thương Châu hài lòng ấn nút tắt TV, khóe miệng ẩn chứa nụ cười.
“Lôi Ảnh”. Hoắc Thương Châu ngồi trên ghế salo vắt chân châm một điếu thuốc.
“Dạ!” Lôi Ảnh đến bên cạnh Hoắc Thương Châu cúi đầu trả lời.
“Có phải anh cũng có cảm giác, hắn đã rat ay?” Hoắc Thương Châu đột nhiên nói một câu ý tứ sâu xa.
Lôi Ảnh mấp máy môi, cau mày suy nghĩ hồi lâu: “Dạ, tôi cảm giác khoảng cách giữa hắn với chúng ta ngày càng gần”.
Hoắc Thương Châu cười cười, đứng lên nhìn Lôi Ảnh không chớp mắt, hồi lâu mở miệng: “Anh có thể phản bội tôi không?” Gần đây không ngừng xảy ra những chuyện lặt vặt, có vẻ như tình cờ, nhưng Hoắc Thương Châu biết trong này nhất định có nội gián, anh không biết phải tin tưởng ai, kể cả Lôi Ảnh.”
Câu nói này làm Lôi Ảnh ngơ ngẩn, anh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Hoắc Thương Châu, hồi lâu trả lời.
“Không thể!” Anh khẳng định. Ngay từ khi Hoắc gia nhận nuôi anh vì Hoắc Thương Châu, anh đã hạ quyết tâm, cả đời này sẽ không phản bội, cho dù Hoắc Thương Châu muốn lấy mạng anh, anh cũng sẽ vì việc nghĩa mà hi sinh tính mạng.
“Vậy anh có muốn báo thù cho cha mẹ mình không?” Hoắc Thương Châu nhẹ nhàng cười, xoay người đến bên tủ rượu rót hai ly rượu mạnh, đến bên cạnh đưa cho Lôi Ảnh một ly.\\
Bàn tay nắm ly rượu của Lôi Ảnh run lên, cho đến giờ anh vẫn không nguôi mong mỏi muốn báo thù cho cha mẹ, chỉ có điều thời cơ chưa tới.
Sau một hồi, Lôi Ảnh uống một hớp cạn ly rượu, thở dài thật sâu nhìn Hoắc Thương Châu: “Tôi sẽ nghĩ”
Hoắc Thương Châu có vẻ hài lòng với câu trả lời này, một nụ cười thoáng hiện, anh uống cạn sau đó nói nhỏ vài câu bên ta Lôi Ảnh.
“Hiểu chưa?”
“Cái này…” Nghe xong những lời của Hoắc Thương Châu, mặt Lôi Ảnh biến sắc, anh không biết thiếu gia nói vậy là có ý gì, vẻ mặt anh vẫn cực kỳ bình tĩnh. Lôi Ảnh nghĩ, bất kể lý do là gì, nếu thiếu gia để cho anh làm vậy, anh sẽ làm, Lôi Ảnh hạ quyết tâm gật đầu một cái “Tôi hiểu rồi”
Ngoài cửa sổ, mưa bụi mịt mùng, mấy ngày nay Cố Chiêu Ninh lao vào làm việc để che giấu tâm sự, cô không muốn nghĩ đến Hoắc Thương Châu, nhưng mỗi khi yên tĩnh cô lại không nguôi nhớ về anh, kể từ ngày anh rời nhà cô, đã một tuần cô chưa gặp lại anh, cảm giác thật tệ.
Xuống tầng dưới, Cố Chiêu Ninh thấy một chiếc xe đỗ ở cửa, cửa sổ cũng đang chậm rãi được quay xuống, Hứa Cần Dương ngồi bên trong cười với cô.
Cố Chiêu Ninh miễn cưỡng đáp lại nụ cười, những ngày này, Hứa Cần Dương thực sự giống một người bạn trai, mỗi ngày tan làm đều đến gặp cô, nhưng anh ta càng như vậy, Cố Chiêu Ninh càng thấy thẹn trong lòng, cô rõ ràng đồng ý thử qua lại với anh nhưng sự xuất hiện đột ngột của Hoắc Thương Châu khiên lòng cô rối bời.
Cô đi gần đến xe, Hứa Cần Dương cũng dịu dàng xuống mở cửa cho cô.
Sau khi hai người lên xe, anh nhìn cô mỉm cười, vẫn là nụ cười tà mị khiến Cố Chiêu Ninh rùng mình.
“Sao trông em mệt mỏi thế? Gần đây bận lắm sao?” Hứa Cần Dương biết cho đến giờ cô vẫn chưa chính thức tiếp nhận mình, nhưng anh đang cố gắng, cho đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên anh có kiên nhẫn với phụ nữ như vậy, nhưng anh biết trong lòng mình Cố Chiêu Ninh vô cùng đặc biệt, anh không vội vàng muốn “ăn sạch” cô, mà muốn cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận mình.
“Vâng, công ty dạo này tương đối bận, có mấy đơn hàng lớn”. Lời quan tâm của Hứa Cần Dương khiến Cố Chiêu Ninh dần dần buông lỏng, cô xem anh như một người bạn, không hề pha tạp chất, cô cũng từng muốn thử tiếp nhận xem sao, cho nhau một cơ hội.
“Cái đó… Hứa Cần Dương, hôm nay em mời anh ăn cơm”. Những ngày này, cô đổi cách xưng hô từ Giám đốc Hứa thành Hứa Cần Dương, đây là giới hạn thấp nhất cô có thể làm rồi, Hứa Cần Dương từng nói đùa, anh hy vọng lúc còn sống được nghe cô gọi một tiếng Cần Dương, như vậy anh có ૮ɦếƭ cũng nhắm mắt. Khi đó Cố Chiêu Ninh buột miệng cười, cô không biết đây không phải đùa mà là suy nghĩ thật lòng của anh.
“Ô, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây sao? Chậc chậc, anh cứ nghĩ em đang cố né tránh anh.” Hứa Cần Dương liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, thấy Cố Chiêu Ninh đang mỉm cười, anh thích nhìn cô cười, cảm giác này còn ngọt ngào hơn ăn mật.
“Cũng không biết được! Đi thôi”
“Được” Hứa Cần Dương nổ máy.
Cố Chiêu Ninh len lén nhìn gò má Hứa Cần Dương, anh nói không sai, những ngày qua cô đúng là trốn tránh, nhưng cũng bởi vì vậy mà cô phát hiện mình đã nợ anh quá nhiều, một bữa cơm không đủ xóa bỏ cảm giác áy náy trong lòng, nhưng cô cũng đang thật lòng suy nghĩ cách để tiến lại gần anh.
“Hứa Cần Dương chúng ta ra phố ăn quà vặt được không?” Cố Chiêu Ninh đột nhiên có ý tưởng này, cô đã từng gợi ý Hoắc Thương Châu dẫn cô đi ăn nhưng chưa có dịp, nơi đó có một quán lẩu cô rất thích.
“Ừ, được, em muốn đi đâu chúng ta đi đấy, em là chủ chi mà” Hứa Cần Dương lập tức đáp ứng, tầm mắt nhìn phía trước đường, nụ cười có phần đùa cợt.
Cố Chiêu Ninh cười, cô không thể phủ nhận cảm giác ở bên cạnh Hứa Cần Dương cũng giống như Bạch Hiên Dật, cô dễ dàng bị chọc cười, còn Hoắc Thương Châu chỉ mang đến cho cô bận tâm và đau lòng, nhưng chính cảm giác này lại khiến cô thương nhớ, khiến Hoắc Thương Châu cứ găm vào lòng cô, đuổi đi không được.
Lúc này, Hứa Cần Dương bật nhạc, ca khúc “Đuổi đi không được” thật đúng với tâm trạng của cô.
Có phải không
Tình cảm anh bỏ lại
Em vẫn còn cố chấp
Em lật tìm trong trí nhớ
Một hơi ấm còn sót lại của anh
Gió thổi tóc rối bời trên con đường hoài niệm hạnh phúc
Em sống bất lực
Hốt hoảng chạy theo anh trong cơn mơ
Để giật mình trong đêm khuya tỉnh giấc
Một mình cô đơn
“Đổi bài khác đi”. Cố Chiêu Ninh đột nhiên muốn khóc nhìn ra ngoài cửa xe, sụt sịt nói với Hứa Cần Dương. Cô không muốn làm hỏng bầu không khí, không muốn tiếp tục suy nghĩ về Hoắc Thương Châu.
Hoắc Thương Châu bây giờ đã xa rời cuộc sống của cô.
“Sao thế? Bài hát này hay đấy chứ? Ca khúc chủ đề của bộ phim ‘Tinh nguyện”, anh đã xem trên TV, rất cảm động.” Hứa Cần Dương mặc dù đổi bài hát, nhưng vẫn hỏi Cố Chiêu Ninh. Anh biết cô đang nghĩ tới Hoắc Thương Châu, nhưng anh muốn cô chấp nhận thực tế.
Cố Chiêu Ninh nhìn ra ngoài cửa xe cười nhạt, nụ cười vô hồn nhạt nhẽo.
“Em không biết, anh còn xem phim thần tượng đấy” Cố Chiêu Ninh quay mặt lại trêu chọc, như cô gái đánh gián không ૮ɦếƭ 5 năm trước.
“Không biết phải làm gì, thật sự quá nhàm chán”. Hứa Cần Dương nhìn khuôn mặt ủ rũ của Cố Chiêu Ninh nhún vai cười nói rồi quay lại tiếp tục lái xe không quên bồi thêm một câu. “Về sau, có em rồi sẽ không nhàm chán nữa”
Những lời này của anh, Cố Chiêu Ninh cảm nhận được tấm lòng, vẻ mặt ấy vô cùng nghiêm túc, trong ánh mắt còn mang nét chờ đợi, nhưng cô nên nói gì?
Cô không dám nhận lời, cô không thể cho Hứa Cần Dương một lời hứa, một khi đã nói ra không dễ dàng lấy lại, cho nên cô im lặng, tiếp tục quay ra cửa xe ngắm mưa phùn.
Hứa Cần Dương không thấy Cố Chiêu Ninh nói gì có chút thất vọng, anh liếc nhìn cô như có nhiều suy nghĩ.