Mẹ Bỏ Được Tiêu Tiểu Bảo đưa cánh tay nhỏ bé trắng non mềm ra, tinh tế vén tóc của cô, mẹ, chỉ cần người muốn, con sẽ giúp người. Người muốn ở cùng với chú ấy con sẽ để cho người sống ở bên cạnh chú ấy.
Tiêu đại tiểu thư vốn là lên xe sẽ lập tức ngủ ngay nhưng lần này lại ngoan ngoãn ngồi bốn giờ, cứ thế đến nhà vẫn còn duy trì được sự tỉnh táo.
"Tiểu Nhã, đôi mắt của em làm sao vậy? Giống như quả đào!" Sau khi xuống xe, Tiêu Mặc Tân ôm Tiêu Tiểu Bảo, Tiêu Mặc Tinh đỡ Tiêu Hòa Nhã xuống xe, ba năm nay chỉ có duy nhất một chuyện vui chính là ban đầu Hạ Sơ Tinh vì Tiêu Mặc Tinh mà không làm bác sĩ đã thành công thay đổi thân phận, vốn là bác sĩ lại biến thành bạn gái quan trọng nhất của Tiêu Mặc Tinh.
"Tiểu Nhã, rốt cuộc em cũng trở lại!" Hạ Sơ Tinh vừa thấy ân nhân của mình, vội vàng chạy tới thưởng một cái ôm nhiệt tình.
Tiêu Hòa Nhã sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng, cười híp mắt nhìn anh ba của mình, chậc. . . . . . Không tệ, xem ra lời khuyên ban đầu của mình đúng là có tác dụng."Chị dâu tương lai, chào chị!"
"Ha ha ha. . . . . ." Kết quả là một người bình thường rất là thông minh nhưng khi được nghe gọi như vậy nhất thời biến thành một đứa trẻ ngây ngốc chỉ biết ngây ngô cười ha ha.
Tiêu Mặc Tinh lắc đầu một cái, không chịu được nhận ôm cháu ngoại của mình đi vào trong nhà.
Hai anh em khác cũng không chịu nổi chuyển biến lớn như vậy, rối rít lắc đầu xoay người vào nhà.
Ngược lại Tiêu Hòa Nhã càng xem càng thích, "Chị dâu tương lai, bây giờ chị làm công việc gì?" dien dan le quy don
"Không có việc làm!" Hạ Sơ Tinh khôi phục thần trí, cười ngọt như mật nói.
"Không có việc làm?" Không thể không nói, Tiêu Hòa Nhã thật bội phục cô, vì anh ba, thế nhưng từ bỏ sự nghiệp của mình.
"Chị yêu anh ấy!" Gương mặt Hạ Sơ Tinh nói chuyện đương nhiên."Nếu như chị không thể ở bên cạnh anh ấy, cho dù chị có thể làm tới viện trưởng, lên làm y sĩ Viện Hàn Lâm, biến thành thần y thì có ích lợi gì chứ? Cơ thể của chị không có một xu cũng có thể vui vui vẻ vẻ ở bên cạnh anh ấy, mặc dù chị có gia tài bạc vạn, nhưng không có anh ấy vẫn cô đơn như cũ. Một công việc thì có cái gì phải đáng tiếc! Huống chi. . . . . ."
"Hả?" Nhìn cô nháy mắt với mình, Tiêu Hòa Nhã rất phối hợp hỏi.
"Không phải anh ấy có năng lực nuôi sống chị sao?" Hạ Sơ Tinh cười, sau đó lôi kéo cô cùng vào nhà. Tiêu Mặc Tinh, ngay từ lúc cô từ chức thì cái phút kia chính cô đã thành công.
Tiêu Hòa Nhã rơi vào trầm tư, đơn thuần như vậy thật tốt! Ban đầu nếu không phải trước đó cô đã phạm sai lầm, có phải cũng có thể đơn thuần thích người kia như vậy mà không có bất cứ gánh nặng nào hay không?
"Ăn cơm rồi ! Hai người các người còn dây dưa cái gì !" Tiêu Mặc Tinh mở cửa kêu người.
Nhìn nhau cười một tiếng, nhanh chóng đi vào.
"Mẹ, ngồi bên này!" Tiêu Tiểu Bảo đã chiếm vị trí tốt nhìn mẹ mình vội vàng phất tay. "Mẹ, người ăn nhiều một chút, xem người gầy thành cái dạng gì rồi!" Rất muốn giúp cô gắp thức ăn, nhưng mà còn nhỏ tay ngắn, với không tới.
Tiêu Hòa Nhã vội vàng nhận lấy chiếc đũa, khẽ cười nói: "Mẹ tới!" dien dan le quy don
Tiêu Hòa Nhã tỉ mỉ chọn lựa món ăn Tiêu Tiểu Bảo thích ăn, mặc dù không dễ chọn thức ăn cho đứa bé, nhưng mà có thể do không thường xuyên ở chung một chỗ, Tiêu Hòa Nhã vô cùng cưng chiều Tiêu Tiểu Bảo, cái gì thích ăn thì ăn cái đó, không thích ăn cũng không miễn cưỡng. Đầu năm nay ai còn có thể không có sở thích riêng, người lớn cũng có món thích ăn và không thích ăn, làm sao có thể miễn cưỡng một đứa bé cái gì cũng phải ăn đây không đúng?
Về phần Tiêu Tiểu Bảo, người nhà họ Tiêu thậm chí là Hạ Sơ Tinh cũng bồi bên cạnh cậu lâu hơn Tiêu Hòa Nhã, nhưng mà cậu lại đặc biệt dính với Tiêu Hòa Nhã, có thể là mẹ con đồng tâm, mặc dù chẳng phải quen thuộc, vừa thấy mặt cũng không có bao nhiêu xa cách.
"Mẹ. Tối nay con và người ngủ chung!" Tiêu Tiểu Bảo ăn cơm xong đột nhiên lười biếng nói với Tiêu Hòa Nhã.
Tiêu Hòa Nhã mỉm cười gật đầu, "Tốt!" Sau đó vui vẻ ôm Tiểu Bảo của mình đi tắm uyên ương.
Hai người mặt đối mặt ngồi ở trong bồn tắm to, trên người đều là bông tắm giống như mặc váy phao. Tiêu Hòa Nhã nhìn Tiêu Tiểu Bảo càng lúc càng giống người nào đó, nụ cười trên mặt hơi ngưng lại.
Tiêu Tiểu Bảo nhìn vẻ mặt Tiêu Hòa Nhã có chút hoảng hốt, vẻ mặt khẽ biến, nhưng không muốn để cho cô phát hiện, nghịch ngợm cầm bông tắm lên cười hì hì bôi lên trên mặt Tiêu Hòa Nhã.
Tiêu Hòa Nhã hồi hồn, nhìn Tiểu Bảo cười giống như kẻ trộm, những suy nghĩ vừa rồi đều vứt sang một bên, tâm tình chơi đùa nổi lên cô và Tiểu Bảo cùng nhau nghịch nước, trong lúc nhất thời tiếng cười tràn ngập cả phòng tắm.
Đúng rồi, như vậy mới đúng, ánh mắt Tiêu Tiểu Bảo tỏa sáng lấp lánh, Tiêu Hòa Nhã tự nhiên vui vẻ như vậy mới là trạng thái mẹ cậu nên có. Tất cả những phiền não ưu sầu kia đều không thích hợp với cô.
"Tiểu Bảo, không phải con muốn biết ba con là ai sao?" Tắm xong, một lớn một nhỏ trùm khăn tắm nằm ở trên giường, Tiêu Hòa Nhã đột nhiên chống đầu lên nhìn chằm chằm Tiêu Tiểu Bảo đang nhắm mắt dưỡng thần hỏi.
"Con có mẹ!" Tiêu Tiểu Bảo vẫn không mở mắt ra, âm thanh thản nhiên nói, ngụ ý, có ba hay không hoặc là có biết ba là ai hay không với cậu mà nói đều không quan trọng. Chỉ cần có mẹ cậu bồi ở bên cạnh cậu là tốt rồi. dien dan le quy don
Vẻ mặt Tiêu Hòa Nhã có chút lạ, luôn cảm thấy Tiểu Bảo con cô thành thục hơn những đứa trẻ cùng tuổi nhiều, những đứa trẻ khác không phải luôn rất tò mò trông mong có tình thương của ba sao? Tại sao Tiểu Bảo lại có biểu hiện lạnh nhạt như vậy!
"Nếu như mẹ nói cái chú muốn kết hôn trong miệng con chính là ba ruột của con thì như thế nào?" Tiêu Hòa Nhã nhìn cậu thận trọng hỏi.
Tiêu Tiểu Bảo mở mắt, cũng không nháy mắt nhìn cô chằm chằm, Tiêu Hòa Nhã xem xét hồi lâu, vẫn không thể xác định đứa con của mình biểu hiện như vậy là mừng hay là giận.
"Cái đó. . . . . . Mẹ chỉ nói là nếu như. Con đừng nghĩ quá nhiều!" Tiêu Hòa Nhã bị cậu nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên, vội vàng giơ tay đầu hàng.
"Mẹ định làm gì?" Trầm mặc thật lâu, Tiêu Tiểu Bảo mới mở miệng hỏi thăm.
"Sao?" Tiêu Hòa Nhã sững sờ, cô có cần phải làm cái gì không?
"Ba ruột của con muốn kết hôn với người phụ nữ khác, chẳng lẽ mẹ không cần làm gì sao?" Tiêu Tiểu Bảo rất là nghi ngờ hỏi, "Trên ti vi không phải là sẽ có một màn ςướק cô dâu sao? Một nam một nữ muốn kết hôn, cuối cùng có nhiều hơn một người nam đến đoạt người nữ đi?"
"Cái đó. . . . . . Con xem cái gì trên TV?" Tiêu Hòa Nhã có chút khẩn trương, đứa bé không phải chỉ nên xem Hỷ Dương Dương và Khôi Thái Lang* sao?
"Cậu cả diễn cái đó trên TV! Đại tiểu thư nhà thị trưởng!" Tiêu Tiểu Bảo suy nghĩ một chút rất chân thành nói.
Khuôn mặt Tiêu Hòa Nhã đầy vạch đen, ngày mai cô nhất định phải nói chuyện thật tốt với anh cả, loại chương trình TV này vẫn nên để Tiểu Bảo xem ít một chút thì tốt hơn. Chăm sóc dạy dỗ Tiểu Bảo, lại có thể. . . . . .
"Mẹ? Muốn đi giành chú lại hay không?" Tiêu Tiểu Bảo không để cho cô mất hồn, tiếp tục hỏi.
"Cái đó. . . . . . Tiểu Bảo, con. . . . . . Con muốn có ba sao? Chúng ta không được sao?" Tiêu Hòa Nhã cẩn thận thử thăm dò hỏi.
Tiêu Tiểu Bảo lắc đầu, "Con không có vấn đề, con đã nói rồi, có mẹ là tốt rồi, con hỏi mẹ có đi giành chú hay không chỉ là sợ mẹ không bỏ được mà thôi!" dien dan le quy don
"Mẹ bỏ được!" Tiêu Hòa Nhã thản nhiên nói. Bỏ được, bởi vì từ khi mới bắt đầu cô đã không có quyền hạn được luyến tiếc. Kéo chăn mỏng đắp lên trên người hai người, giống như là tự nói với chính bản thân mình, tôi bỏ được.