Tôi Sẽ Không Bao Giờ Quản Em Nữa. Ngày thứ ba, Tiêu Hòa Nhã tỉnh lại, sau khi Thượng Quan Ngưng rời khỏi phòng, cô người được chăm sóc ba ngày ba đêm rốt cuộc cũng tỉnh lại.
"Anh!" Vừa mở mắt liền nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh hai Tiêu Mặc Vân. "Anh, anh làm sao vậy? Sao sắc mặt thúi như thế? Chẳng lẽ lại có rất nhiều người theo đuổi hả?" Bởi vì hôn mê ba ngày, giọng nói có chút khàn khàn, không uyển chuyển du dương êm tai như trước kia.
Tiêu Mặc Vân nhìn cô chằm chằm, nhịn thật lâu cũng không nhịn được, đổ ập xuống chính là mắng chửi một trận: "Tiêu Hòa Nhã, lá gan của em to lên rồi phải không? Nếu lần sau để cho anh thấy em ngã bệnh anh sẽ kéo em ra ngoài cho chó ăn, em còn có thể làm cho chính mình thành như vậy? Em thật đúng là có năng lực, em cho rằng em là Lâm Đại Ngọc sao? Nhu nhược thì đáng yêu rồi hả? Nhìn xem bộ dạng như một thằng ngốc của em này. . . . . ."
Tiêu Hòa Nhã có chút há hốc mồm, mặt đen lại nhìn anh hai đột nhiên hóa thân làm Bạo Long, lại nói, nhân vật này bình thường không phải là của anh cả sao? Lúc nào thì đến phiên anh hai rồi hả? Nói liên tục. . . . . . Anh hai cũng không ngại miệng khô sao?
"Tiểu Nhã, em đã tỉnh!" Lúc này Tiêu Mặc Tinh bưng chén canh xông vào, cũng không để ý Tiêu Mặc Vân đang mắng hăng say, chen đến bên giường Tiêu Hòa Nhã, trên mặt nở nụ cười ấm áp dịu dàng mở miệng nói: "Tiểu Nhã, anh bưng cho em canh hạt sen hầm em thích nhất, ba ngày chưa ăn chắc đói bụng rồi. Nhanh, tới ăn một chút!" Tiêu Mặc Tinh cầm chén để vào trên tủ đầu giường, cẩn thận ôm cô để cho cô tựa đầu lên trên giường, lúc này mới bưng chén lên đút cẩn thận.
Lúc này Tiêu Mặc Tân ôm Tiêu Tiểu Bảo đi vào, nhìn em gái mình rốt cuộc tỉnh lại, thật ra thì cũng muốn giống như chú hai vậy tức giận mắng to đôi câu, thế nhưng vì có Tiêu Tiểu Bảo ở đây sợ làm mất hình tượng của mình, mới cứng rắn nhịn xuống.
"Tốt lắm tốt lắm, Mặc Vân, chú cũng đừng mắng, con bé kia là người không tim không phổi, mắng con bé cũng vô dụng!" Tiêu Mặc Tân ôm Tiêu Tiểu Bảo cực kỳ chân thành khuyên bảo Tiêu Mặc Vân xua tan ý nghĩ đó.
Tiêu Hòa Nhã đang ăn cháo âm thầm bĩu môi, trước kia hóa thân thành Bạo Long nhiều nhất không phải là anh sao. Hiện tại, mắng cô cũng vô dụng, trước kia không có việc gì bắt bớ cô mắng đôi câu là ai vậy?
"Hừ! Con bé ૮ɦếƭ tiệt kia, về sau còn dám ngã bệnh xem anh có chặt em không!" Tiêu Mặc Vân phẫn hận nói một câu, lúc này vẫn chưa nguôi giận xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Hòa Nhã làm mặt quỷ, lúc này mới tiếp tục ăn canh, "Anh, em bị bệnh ba ngày sao? Em thế nào. . . . . ."
"Oa oa. . . . . ." Vốn là Tiêu Tiểu Bảo ngoan ngoãn ở trong lòng Tiêu Mặc Tân, nhìn thấy mẹ già của nó chỉ lo ăn cháo mà không để ý tới nó nhất thời khóc lên.
Tiếng khóc kéo thần trí đang ở trên chín tầng mây của Tiêu Hòa Nhã trở về, ngơ ngác sững sờ nhìn Tiêu Tiểu Bảo, chẳng biết tại sao nước mắt cũng không khống chế được rớt xuống. Cuối cùng cũng gào khóc như đứa bé.
Tiêu Mặc Tân cùng Tiêu Mặc Tinh nhìn nhau, không biết nói gì, ngay cả Tiêu Mặc Vân vừa mới chạy ra ngoài nghe được tiếng khóc trong phòng cũng bị sợ đến chạy trở lại, hung hăng trợn mắt nhìn anh trai và em trai của mình một cái, sao lại làm cho hai mẹ con bọn họ khóc vậy. Tiêu Mặc Tân cùng Tiêu Mặc Tinh tiếp tục im lặng, có chuyện gì oan uổng hơn bọn họ không?
"Hu hu hu hu . . . . ." Giống như là nghiện vậy, hai người càng khóc càng hăng say, Tiêu Tiểu Bảo vừa khóc vừa với tay muốn cô. Tiêu Mặc Tân không có biện pháp chỉ đành phải bế cháu qua, chỉ thấy sau đó hai mẹ con này hai người ôm nhau mà khóc. Nhìn ba anh em kia lệ rơi đầy mặt.
Tiêu Hòa Nhã được kêu một tiếng thì rất cảm động, trước kia vẫn không có tự giác làm mẹ, nhìn con nhỏ gọi mình là mẹ như vậy trong lúc bất chợt có chút đau lòng. Ẩn ẩn đau. Bỗng nhớ lại chuyện ngã bệnh lúc trước, không khỏi ôm chặt lấy Tiêu Tiểu Bảo, mượn cơ hội này khóc quang minh chính đại. Không có hiệu trưởng cũng không có quan hệ, thật không có quan hệ, chỉ cần có Tiểu Bảo là được. Thật! Không có hiệu trưởng cũng có thể sống không tim không phổi. Vừa khóc vừa tiến hành thôi miên mình. Cuối cùng tiếng khóc của Tiểu Bảo cũng không bằng.
Nước mắt của Tiêu Tiểu Bảo chưa khô, cũng mở một đôi mắt to sững sờ nhìn mẹ của mình, . . . . . Đau lòng như vậy sao? Nó không hiểu, mẹ của nó đau lòng như vậy đều là bởi vì từ giờ về sau đã không thể tùy hứng dựa vào bên người ba của nó nữa. Làm sao không đau?
"Hiệu trưởng?" Một chỗ trong sân của học viện Nam Cực, Tiêu Hòa Nhã ngồi chồm hổm trên mặt đất cũng không thèm nhìn tới Thượng Quan Ngưng đứng ở bên cạnh cô, chỉ thấp giọng kêu lên.
Thượng Quan Ngưng nhíu mày nhưng cũng không lên tiếng trả lời, chờ xem cô muốn nói gì!
"Hiệu trưởng, hai ngày trước có người tỏ tình với em, Đông Phương Lỗi, thầy biết chứ?" Ngón tay của Tiêu Hòa Nhã chọc chọc ngọn cỏ xanh dưới chân, trong giọng nói mang theo một chút ý cười, bộ dạng hình như rất vui sướng.
"Ừm!" Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng đáp một tiếng, ánh mắt mờ mịt không rõ nhìn chằm chằm đầu người nào đó, không biết cô đang suy nghĩ gì.
"Hiệu trưởng, em cực kỳ khó xử!" Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt như ánh mặt trời rực rỡ.
"Khó xử?" Thượng Quan Ngưng nhíu mày. Tựa hồ đang đợi cô giải thích.
"Hiệu trưởng cũng thích em sao?" Tiêu Hòa Nhã khẽ cười nói: "Hiệu trưởng cùng Đông Phương Lỗi đều là người ưu tú, Hiệu trưởng còn xinh đẹp hơn Đông Phương Lỗi, đúng là Đông Phương Lỗi nhìn có cảm giác an toàn hơn một chút, chỉ là Hiệu trưởng tốt với em như vậy, cho nên khiến em thật khó xử!" Nói câu cuối cùng, âm thanh nhàn nhạt giống như thật sự rất bất đắc dĩ.
Sắc mặt của Thượng Quan Ngưng bỗng dưng biến đổi, ánh mắt cũng trở nên có chút âm u: "Đây chính là nguyên nhân mà em bị bệnh ba ngày?"
"Đúng vậy!" Tiêu Hòa Nhã nhẹ nhàng trả lời, "Hiệu trưởng thích em như vậy...Em lại nhớ tới di tình biệt luyến*, cho nên rất là áy náy, không biết nên như thế nào cho phải?"
(*di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.)
"Em nghĩ quá nhiều rồi!" Thượng Quan Ngưng lạnh lùng nói, "Tôi chỉ bởi vì cậu mới đặc biệt chăm sóc em, em thích người nào đó là tự do của em, không cần cảm thấy khó xử, huống chi em cũng không phải là kiểu người tôi thích!" Thượng Quan Ngưng nói xong, cũng không cúi đầu nhìn cô, xoay người rời đi.
"Như vậy à! Như vậy thì em yên tâm rồi, nhưng mà vẫn phải cám ơn Hiệu trưởng đã chăm sóc em!" Vẫn là giọng điệu vui sướng như cũ, chỉ là không người nào biết cô đã rơi nước mắt như mưa. Người gì mà! Rõ ràng lúc chưa biết ba cô chính là cậu của anh, anh vẫn còn tốt với cô, nhưng bây giờ đã không thích hình thức chung ᴆụng với cô như thế nữa, như vậy cũng là tốt đối với cô! Khóe miệng cười châm biếm bị nước mắt thấm ướt, Tiêu Hòa Nhã đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi. Rõ ràng mong đợi học kỳ mới như thế, ngay trước mấy ngày khai giảng liền sinh lòng chán ghét, tại sao vậy chứ? Có lẽ trong ngôi trường này không còn có người nào có thể bao dung Tiêu Hòa Nhã như Thượng Quan Ngưng nữa rồi!
"Lão đại! Anh. . . . . ."
"Cút!" Thượng Quan Ngưng hung ác mở miệng, ngắt lời người sau lưng đang muốn nói lại thôi. Anh từ bây giờ sẽ không quan tâm cô thích người nào, sẽ cùng người nào ở chung một chỗ, anh để ý chỉ là . . . . . Chỉ là. . . . . . Tiêu Hòa Nhã, tôi sẽ không bao giờ quản em nữa!