Thích Tận Xương Tủy. Tiêu Hòa Nhã nhìn bàn tay trống không của anh, quả thật không nhìn thấy món quà gì. "Hiệu trưởng, anh vạn lần đừng nói trận bão tuyết này là quà tặng của anh nha, như vậy em sẽ khóc đấy!" Tiêu Hòa Nhã nhìn anh vô cùng chân thành nói.
Thượng Quan Ngưng vô cùng khinh bỉ liếc cô một cái, nói: "Nhìn em thật không có tiền đồ, không có quà sẽ khóc?"
"Cắt!" Tiêu Hòa Nhã chu mỏ, "Nếu như ngay từ đầu anh không nói tới chuyện tặng quà, em cũng sẽ không quá để ý!" Tiêu Hòa Nhã vô cùng nghiêm túc nói: "Chính anh năm lần bảy lượt nói rằng đây là quà tặng anh cho em, lại để cho em không nhìn thấy quà tặng của mình, em có thể không đau lòng sao?"
Thượng Quan Ngưng thờ ơ liếc cô một cái, ngay cả Tiêu Tiểu Bảo trong lòng anh cũng nhìn cô phun nước miếng, "A...a...a..."
"A cái gì mà a? Còn a nữa mẹ sẽ đánh con đấy!" Tiêu Hòa Nhã giơ nắm đấm. Nhìn Tiêu Tiểu Bảo hung tợn nói.
Thượng Quan Ngưng nhìn dáng vẻ hung dữ của cô, không chịu nổi thưởng cho cô một cái cốc đầu. "Em dám đánh thử xem, xem anh có cắt luôn tay em đi không!"
Tiêu Hòa Nhã trừng mắt nhìn anh, choáng nha, hiện tại anh còn không biết Tiểu Bảo chính là con trai của mình đã che chở cho con như vậy, nếu sau này biết rõ sự tình cô còn có đường sống sao? Càng nghĩ trái tim càng băng giá, càng làm cho cô sợ không dám nói cho anh biết sự thật.
Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn xám hối của cô, Thượng Quan Ngưng mới hài lòng gật gật đầu, chìa tay khẽ chạm vào khuôn mặt Tiểu Bảo, đoán chừng là bao bọc cho thật tốt để cậu bé không bị lạnh, vẻ mặt ấm áp, lúc này mới nhìn Tiêu Hòa Nhã nhẹ nhàng cười nói: "Đó là quà mừng năm mới tôi tặng em!"
Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu nhìn theo hướng tay anh chỉ, ngoại trừ một cái hoa viên lớn thì chẳng có gì, Tiêu hào Nhã rốt cuộc cảm thấy hôm nay tâm tình Hiệu trưởng không tệ, liên tục nói chuyện phiếm với cô. Cái gì mà quà tặng chứ! Ngay cả cái rắm cũng đều không có!
Thượng Quan Ngưng vừa nhìn thấy bộ dạng của cô liền biết nhóc con này lại nghĩ ngẩn ngơ rồi! Hung hăng lườm cô một cái, lúc này mới chỉ vào tòa nhà mang phong cách cổ xưa trong Thanh Hoa viên nói với Tiêu Hòa Nhã: "Tòa nhà Thanh Hoa viên kia là quà tặng của tôi cho em!"
Tiêu Hòa Nhã ngước mắt nhìn nhìn Thanh Hoa viên trước mặt, lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hiệu trưởng nhà mình, mãi đến khi chống lại ánh mắt phun lửa kia của Hiệu trưởng lúc này mới cúi đầu xuống, "Hiệu trưởng, đầu anh có bị hỏng không? Có ai tặng quà bằng cả một tòa nhà cùng hoa viên lớn như thế chứ? Em lại không thể biến nó thành địa điểm du lịch để kiếm tiền, dù sao cũng sẽ không để cho một mình em sống ở bên trong chứ?"
Vốn đôi mắt còn đang muốn phun lửa nháy mắt lại biến thành hàn băng, so với mùa đông còn lạnh hơn, thẳng tắp đâm về phía người nào đó không biết trời cao đất rộng là gì.
Tiêu Hòa Nhã sám hối, sau đó đột nhiên xông lên ôm lấy Hiệu trưởng nhà mình: "Hiệu trưởng, hiệu trưởng, là em quá kích động, không thể tin được đây là sự thật, anh thực sự muốn đem tòa nhà hoa viên lớn như vậy tặng cho em sao? Em không có quà đáp lễ! Hiệu trưởng, anh làm sao có thể tốt như vậy chứ? So với ba em thật không tồi! Ách......" Nhìn người nào đó ngày càng đen mặt, Tiêu Hòa Nhã ngoan ngoãn nuốt lời phía sau còn chưa nói xong lại, sau đó ngẩng đầu nhìn anh cười lấy lòng: "Ha....ha...ha.....Hiệu trưởng, anh là người tốt!"
Thượng Quan Ngưng trừng mắt nhìn cô, nhẫn nại lắm mới không đẩy cô ra. Sau đó nhìn Tiêu Tiểu Bảo vẻ mặt nặng nề: "Tiểu bảo à, con về sau người nào cũng có thể học nhưng tuyệt đối không thể học theo người mẹ không đáng tin này của con, người nào nói cũng đều có thể nghe, riêng lời của mẹ con không cần nghe quá nhiều!"
Mặt Tiêu Hòa Nhã đầy vạch đen, "Hiệu trưởng, em có tệ như vậy sao?"
Tiêu Tiểu Bảo không biết nghe có hiểu gì không, liến tục cười.
"Cười, cười.....Cười nữa mẹ sẽ bẻ răng con!" Tiêu Hòa Nhã làm mặt quỷ hù dọa con trai bảo bối của cô. Không nghĩ lại muốn bị đánh rồi. Đây xem như tình cha con trời sinh sao? Dù không biết là con trai của mình cũng trực giác muốn bảo vệ?
Nhưng lần này Tiêu Hòa Nhã đã hoàn toàn hiểu lầm Thượng Quan Ngưng, anh chỉ đơn thuần không quen nhìn cô lộ ra vẻ mặt hung ác khi dễ đứa trẻ thôi.
*
Bên này, ba người vừa nói vừa cười giống như một gia đình sau khi ăn cơm xong thì đi tản bộ, người bên kia lại trông như tượng, lẳng lặng đứng bên cạnh chiếc xe màu đen có rèm che, giờ phút này trên người đã phủ đầy bông tuyết nhưng cậu ta vẫn không nhúc nhích, chỉ là ánh mắt âm u gắt gao nhìn chằm chằm ba người phía trước kia.
Thực ra cô ấy không có trêu chọc mình, cậu ta biết, từ ngày hai người cùng bước vào lớp học tới nay cô đều tránh cậu, nơi nào có cậu cô ấy tuyệt không ở lại. Cậu nhìn cô cũng chướng mắt, vừa ngu ngốc vừa hồ đồ giống y như con nít. Cô gần như đối với bất luận người nào trong lớp đều không có hảo cảm, ở trong lớp học không nói nhiều cũng không hay hoạt động gì, chỉ có khi gặp người kia, lúc đó cô mới cười như sao sáng rực rỡ động lòng người. Xinh đẹp, tươi mát động lòng người như vậy, trong mắt bất kỳ người bình thường nào cũng chói lọi hơn cả kim cương.
Nhiệm vụ của cậu là tiếp cận cô, sở dĩ phái cậu đi làm nhiệm vụ này, chính là vì điều tra ra được cô nhóc kia thích ngắm trai đẹp, điểm này trong gia tộc không ai có thể vượt qua cậu. Cậu luôn chán ghét việc lợi dụng cậu làm công cụ để đạt được mục đích, cậu cũng không vui vẻ gì. Mỹ nam kế, người đàn ông nào cũng khinh thường việc này. Lại không nghĩ tới cô chẳng thèm ngó ngàng gì tới vẻ bề ngoài của cậu, đúng rồi, dùng nó để so sánh với \'nữ nhân\' Thượng Quan Ngưng thì cậu cũng không được xem là đẹp trai, chỉ là người kia quá mức mị hoặc, thậm chí vượt qua cả giới hạn nam nữ, đàn ông như vậy có phụ nữ nào dám thích chứ?
Lần đầu tiên cậu hi vọng mình có thể \'xinh đẹp\' hơn một chút, đẹp đến đủ để hấp dẫn tầm mắt của người con gái kia, nụ cười của cô ấy sáng lạn rực rỡ như ánh mặt trời.
Nhưng mà bọn cậu đành phải bỏ lỡ rồi. Cô đã có đứa bé. Mà đứa bé kia thậm chí là.... ....Tiêu Hòa Nhã, mình nên làm thế nào với cậu đây? Nếu như tôi có thể đối tốt với cậu hơn người kia vạn lần, cậu có thể bỏ anh ta để theo tôi không?
"Thiếu gia?" Người đàn ông trung niên đứng phía sau, nhỏ giọng gọi.
"Về nhà!" Cậu thanh niên ϲởí áօ khoác tiện tay ném vào, trực tiếp ngồi vào xe.
"Thiếu gia? Cậu......." Người đàn ông trung niến muốn nói lại thôi, nhiệm vụ chỉ là nhiệm vụ, không cần.......
"Chú Cảnh, nếu người chú thích bị người bị người khác đoạt đi, chú sẽ làm thế nào?" Chàng trai trẻ nhắm mắt lại không mang theo chút cảm xúc nào hỏi.
"Nếu chỉ là đơn thuần thích thôi, mất cũng không tính, nếu thích tận xương tủy, thì dù có tan xương nát thịt cũng phải ςướק về!"
"Thích tận xương tủy ư?" Chàng trai hỏi nhẹ một tiếng, cũng không nói thêm câu nào nữa.