Sốt Cao Không Lùi. "Tiểu Nhã, em làm sao vậy?" Nhận được điện thoại tới đón cô về nhà, Tiêu Mặc Tinh ở cửa trường học nhìn thấy cô lập tức xuống xe hỏi thăm. . .
Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, thân thể như mềm nhũn, cứ như vậy ngã xuống mà không hề báo trước.
"Tiểu Nhã!" Tiêu Mặc Tinh cả kinh, vội vàng đưa tay tiếp được em gái của mình sắp ngã xuống."Tiểu Nhã, em làm sao vậy?"
Tiêu Hòa Nhã hơi mệt mỏi ngước mắt lên, thấy anh trai của mình lúc này mới yếu đuối mà cười cười: "Em không sao, chắc là muốn sốt mà thôi!"
"Sao cả người lại ướt đẫm?" Tiêu Mặc Tinh hơi nóng nảy, cô em gái này không thể bị lạnh, cho dù là giữa ngày hè bị hắt một chậu nước cũng có thể phát sốt."Này đang đi học tốt lành thế, sao cả người lại bị ướt?" Vừa ôm cô lên xe vừa tự lẩm bẩm, tất cả chuẩn bị xong rồi nhanh chóng lái xe ra ngoài.
"Hu hu. . . . . . Anh trai, em nên làm gì bây giờ? Hu hu. . . . . . Lần này em gây đại họa rồi!" Có lẽ là nóng đầu rồi, sau khi được ôm xuống xe cô không ngừng nói mê sảng, vừa nói vừa khóc. Khiến cho Tiêu Mặc Tinh vừa tức vừa đau lòng, rốt cuộc là gây họa gì có thể khiến cô sợ thành ra như vậy?
"Tiểu thư bị sao vậy?" Dì Lâm vừa thấy Tiêu Mặc Tinh ôm Tiêu Hòa Nhã trở lại liền vội vàng hỏi, Tiểu Bảo vừa đúng lúc đang ngủ trong lòng bà.
"Sốt rồi!" Tiêu Mặc Tình nói xong, liền ôm em gái mình lên lầu.
Dì Lâm tranh thủ thả Tiêu Tiểu Bảo vào trong giường nhỏ rồi nhanh chóng đi theo.
"Dì Lâm, dì trông chừng giúp, tôi đi lấy thuốc!" Tiêu Mặc Tinh hướng về phía dì Lâm nói xong, liền vội vàng chạy nhanh về phòng của mình, Thể chất Tiêu Hòa Nhã người nhà họ Tiêu tự nhiên biết rõ ràng, lúc nào ở nhà thuốc cũng được chuẩn bị rất đầy đủ, huống chi anh còn là bác sĩ.
Dì Lâm nhìn Tiêu Hòa Nhã ngủ không yên ổn, nhất thời đau lòng cực kỳ, đứa bé này từ nhỏ đã không có mẹ, hầu như bà nhìn cô lớn lên. Thấy Tiêu Mặc Tinh tới, bà vội vã đi rót nước.
"Cậu ba, nước đây!" Dì Lâm đem ly nước đưa tới nói.
Tiêu Mặc Tinh nhận lấy uống một hớp thử độ ấm, lúc này mới đem ly nước đặt ở trên tủ đầu giường, đỡ Tiêu Hòa Nhã dậy tiếng nói dịu dàng nói: "Tiểu Nhã, mau uống thuốc!"
"Ưmh. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã ՐêՈ Րỉ thành tiếng, tinh thần mơ hồ không rõ há mồm ra, để Tiêu Mặc Tinh cho cô uống thuốc.
Uống thuốc xong, Tiêu Mặc Tinh đặt cô nằm xuống giường, theo mức độ sốt trước kia căn cứ vào ẩm ướt trên người nhiều hay ít mà quyết định, theo đó loại dáng vẻ này đại khái ngày mai có thể tốt lên. Chỉ là. . . . . .
"Anh trai. . . . . . Anh trai, em nên như thế nào làm. . . . . ." Một bàn tay gắt gao lôi kéo Tiêu Mặc Tình, trong miệng không ngừng nỉ non, nước mắt cũng không ngừng rớt xuống.
Tiêu Mặc Tình đau xót cho em gái mình, sau cùng rốt cuộc khống chế không được đứng lên.
Dì Lâm nhìn Tiêu Mặc Tinh tức giận đằng đằng kéo tay anh lại, "Cậu ba, cậu đừng kích động quá!"
Tiêu Mặc Tinh vỗ vỗ tay dì Lâm, trong nhà này, cho tới bây giờ không có người nào coi dì Lâm như người làm, "Dì Lâm, dì yên tâm, tôi chỉ muốn đi đến trường học hỏi cho rõ ràng Tiểu Nhã xảy ra chuyện gì mà thôi!"
Dì Lâm lúc này mới buông tay ra, lại nói, trong nhà tính khí cậu ba coi như là tốt nhất nên chắc sẽ không gây ra chuyện gì ầm ĩ, nếu để cho cậu cả và cậu hai đi nói chuyện không chừng tức giận bộc phát. . . aizz, bà biết, Tiểu Nhã chính là bảo bối trong nhà! "Vậy tôi gọi điện thoại cho cậu hai trở lại nhà."
"Gọi đi!" Tiêu Mặc Tinh nói xong, lái xe thẳng ra cửa.
Dì Lâm trở vào liền gọi điện thoại cho cậu cả và cậu hai, vốn còn sáu tiết mục sau khi anh cả nghe điện thoại liền bảo kết thúc, còn anh hai đang họp thì trực tiếp ném tài liệu chạy đi. Hắn cũng mặc kệ người khác ૮ɦếƭ sống. Tiền bạc thì kiếm lúc nào chả được, nhưng em gái chỉ có một. Cho nên ở lại hay bỏ đi đương nhiên không phải suy tính nhiều.
Anh em hai người vội vã chạy về. Về đến nhà cũng không dừng lại chạy thẳng tới phòng của Tiêu Hòa Nhã. Vừa bước vào, nhìn thấy em gái mình nằm trên giường sắc mặt đỏ bừng, nước mắt vẫn chưa khô.
"Dì Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu Mặc Tân ngồi bên giường Tiêu Hòa Nhã sắc mặt tái xanh hỏi dì Lâm đang đứng kế bên.
Dì Lâm lo lắng không thôi, cũng không biết cô bị thế nào, trước kia phát sốt thì khó chịu nhức đầu, sau khi uống thuốc rồi ngủ, nhưng lần này vừa mơ mơ màng màng vừa rơi nước mắt, đến tận bây giờ vẫn chưa dứt. Không biết ở trường học bị uất ức gì.
"Tôi cũng không biết nguyên nhân là gì, khi cậu ba đón tiểu thư trở về, vừa nhìn thấy ấy cũng chính là dáng vẻ này, cậu ba cho tiểu thư uống thuốc xong liền lái xe đến trường học hỏi chuyện rồi!"Dì Lâm giải thích vớiTiêu Mặc Tân.
"Mặc Vân, em ở nhà trông chừng Tiểu Nhã, anh cũng tới trường tìm hiệu trưởng con bé, ngược lại anh thật muốn biết, một người đang yên đang lành sao lại biến thành bộ dáng này!" Nói xong cũng không đợi Tiêu Mặc Vân trả lời trực tiếp đi ra ngoài.
"Đợi đã nào...!" Tiêu Mặc Vân kéo anh lại, "Anh đừng quên thân phận của mình, anh đến trường học có thể có cơ hội tìm hiệu trưởng chất vấn, nhưng học sinh ở đó còn không mau chóng vây chặt lấy anh!" Tiêu Mặc Vân trầm giọng nói: "Anh ở nhà coi chừng Tiểu Nhã, để em đi xem một chút!" Sau đó cầm áo khoác để một bên đi ra ngoài.
Chưa lúc nào Tiêu Mặc Tân lại ghét thân phận mình là nhân vật công chúng như bây giờ, hiện tại chỉ có thể ngây ngốc ở nhà. ૮ɦếƭ tiệt, nếu để cho anh biết ai dám khi dễ Tiểu Nhã nhà anh, nhất định anh chỉnh ૮ɦếƭ người đó!
Trong phòng Hiệu trưởng, Tiêu Mặc Tinh tìm được Hiệu trưởng Thượng Quan Ngưng, trong ba anh em nhà họ Tiêu, người có tính tình nhã nhặn nhất là anh ba Tiêu Mặc Tinh, thái độ giống như vương tử tao nhã quý khí, cũng đang nhìn Thượng Quan Ngưng sau khi anh trực tiếp đánh anh ta( Thượng Quan Ngưng).
Thượng Quan Ngưng không phải người bình thường, nếu muốn đánh được anh e là hơi khó khăn, còn Tiêu Mặc Tinh tất nhiên cũng không phải nho nhã yếu đuối như bề ngoài vậy, ba anh không phải người thường tất nhiên anh cũng không phải, hơn nữa do Thượng Quan Ngưng không có phòng bị, một quyền kia mới có thể rơi vào trên người của Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng không hiểu có chuyện gì xảy ra, nếu anh ta không phải là anh trai của Tiêu Hòa Nhã, anh tuyệt đối sẽ khiến cho người này vứt xác nơi đồng hoang. Sờ sờ hình dáng đẹp đẽ cằm nhỏ của mình. Thượng Quan Ngưng ngước mắt liếc xéo Tiêu Mặc Tinh, tà mị hỏi: "Tôi đã từng đắc tội với anh?"
"Hừ!" Tiêu Mặc Tinh hừ lạnh một tiếng lạnh lùng nói: "Nếu như anh đắc tội với tôi...thì tôi cũng không cần phải tức giận như thế, ngàn vạn lần anh không nên khiến Tiểu Nhã bị thương tổn!"
"Tiêu Hòa Nhã?" Thượng Quan Ngưng nghe đến tên của cô nhất thời cũng khẩn trương theo, "Cô ấy bị làm sao? Không phải khi đi về còn tốt lắm sao?"
"Tôi mà biết chuyện gì xảy ra đã không tới hỏi anh!" Tiêu Mặc Tinh vẫn chưa nguôi tức giận lạnh lẽo nói.
Thượng Quan Ngưng giơ tay lên ý bảo hắn trấn định: "Đại Nhất, cậu vào đây!"
"Vâng!" Vốn chờ ngay phía ngoài Đại Nhất bị ba người khác cùng nhau đạp đi vào, hung hăng trợn mắt nhìn bọn họ một cái lúc này mới nhìn về phía lão đại của mình, sau đó rất là chân chó (nịnh nọt) hỏi: "Lão đại, có chuyện gì phân phó?" Lão đại bị người đánh, đây là lần đầu mới nghe thấy!
"Cậu đem chuyện đã xảy ra hôm nay nói cho anh ta biết!" Thượng Quan Ngưng ngồi yên trở lại trước bàn làm việc mình nói với Đại Nhất.
Đại Nhất gật đầu, sau đó bắt đầu nói thao thao bất tuyệt.
Sau khi nghe xong, lần này Tiêu Mặc Tinh cũng bắt đầu cảm thấy không giải thích được. Ngay cả Tiêu Mặc Vân mới vừa chạy tới cũng phi thường không giải thích được, suy cho cùng Tiểu Nhã bọn họ làm sao vậy chứ?
"Tôi muốn đi xem cô ấy một chút!" Tại thời điểm bọn họ còn đang khó hiểu, Thượng Quan Ngưng mặt không chút thay đổi tuyên bố quyết định của mình.