Đông Phương Lỗi Cho dù ngày hôm qua đã giải tỏa rất nhiều áp lực, nhưng mà khi đến trước cửa trường học, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, có tên trong bảng một trăm người hả? Thật sự là áp lực như núi mà, hu hu hu... Làm sao cô lại cảm thấy bản thân mình có dự cảm không tốt đây? Không phải trời cao thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình chứ?
Xa xa, Thượng Quan Ngưng đã thấy Tiêu Hòa Nhã đang cúi đầu bước từng bước một đi về phía lớp học, ngay cả bản thân mình đang lệch hướng cũng không phát hiện ra, chút xíu nữa là ᴆụng vào cột điện rồi.
Thượng Quan Ngưng vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này mới vội vàng vọt tới. Lúc cô sắp ᴆụng đầu vào cột điện phía trước nhanh chóng kéo cô lại.
“A!” Tiêu Hòa Nhã hoảng sợ kêu một tiếng, sau đó chưa hết hoảng hồn nhìn người đang giữ chặt mình. “Hiệu trưởng, anh muốn hù ૮ɦếƭ em hả?”
Thượng Quan Ngưng liếc cô một cái, lúc này mới lành lạnh hỏi: “Rốt cuộc là ai dọa ai hả? Nếu như phía trước có con sông có phải em sẽ đi thẳng xuống luôn không?”
Lúc này Tiêu Hòa Nhã mới nhìn về phía trước, rất không hiểu tại sao bản thân mình lại đi lệch ra đây: “Hiệu trưởng, cảm ơn anh đã cứu mạng nhé!”
Thượng Quan Ngưng hừ lạnh một tiếng, lúc này mới dẫn đầu rời đi, Tiêu Hòa Nhã vội vàng đi theo.
“Hiệu trưởng! Sao anh lại đến sớm vậy?” Tiêu Hòa Nhã không biết nói gì đành mở miệng hỏi.
Thượng Quan Ngưng không quay đầu lại, cũng không để vấn đề cô hỏi vào trong mắt, hỏi thẳng: “Tại sao lúc nãy lại không tập trung?”
“Em có hơi căng thẳng!” Tiêu Hòa Nhã nói, thực ra không phải hơi căng thẳng mà là vô cùng căng thẳng. Nhưng nếu như nói là vô cùng căng thẳng, vậy không phải lãng phí hết bao nhiêu tâm ý của Hiệu trưởng ngày hôm qua sao, đó là lý do không nên phụ lòng khổ tâm của hiệu trưởng, đành phải nhịn một chút thôi.
Thượng Quan Ngưng vừa định trách móc, nhưng mà nghĩ đến người nào đó sắp đến lớp để thi, cảm xúc không thể nhấp nhô lên xuống, đành cố gắng nuốt hết những lời trách móc xuống họng, ngược lại mềm giọng nhẹ lời hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Hiệu trưởng, thật ra nếu anh ở bên cạnh em, cho dù không giúp em gian lận, không cần làm gì chỉ cần ngồi trước mặt em, em cũng có thể yên tâm không ít!” Đây chính là lời nói thật, Tiêu Hòa Nhã nhìn bóng lưng Thượng Quan Ngưng vô cùng nghiêm túc nói, không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy hiệu trưởng nhà mình là bản thân cô sẽ không nảy sinh ra lo lắng, dù có xảy ra chuyện gì lớn hơn nữa cũng có thể yên ổn đối mặt.
Trong khoảng thời gian ngắn Thượng Quan Ngưng không biết trả lời như thế nào. Chỉ là im lặng đi về phía trước.
Tiêu Hòa Nhã cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đi theo hiệu trưởng nhà mình. Đi thẳng đến... “Không đúng, đây không phải là đường tới lớp học của em mà?”
Lúc này Thượng Quan Ngưng mới quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Hòa Nhã đang trợn to hai mắt, rốt cuộc không nhịn được mà nở cụ cười nhạt, nhìn anh cười đến vui vẻ, ánh mắt Tiêu Hòa Nhã lại càng trừng lớn hơn, cô đã bị muộn rồi mà anh còn cười vui vẻ như vậy?
“Ai bảo em đi theo tôi?” Thượng Quan Ngưng đúng lý hợp tình nói: “Tôi đi đến phòng hiệu trưởng của tôi, em đi đến lớp học của em, tự mình đi sai chỗ lại còn trách tôi?”
Trong lúc nhất thời Tiêu Hòa Nhã không biết nói gì, chỉ có thể hung hăn trừng anh, như thế này không phải dẫn đường sai thì là cái gì hả?
“Được rồi được rồi!” Thượng Quan Ngưng phất phất tay, “Đại Nhất, cậu đưa Tiêu Hòa Nhã đến lớp học!”
“Vâng!” Cách đó không xa, bạn học Đại Nhất giơ cao tay phải lên trả lời. Sau đó chạy chậm từng bước nhỏ tới, vẻ mặt mỉm cười nhìn Tiêu Hòa Nhã: “Chị dâu tương...”
“Bốp!” một tiếng, bạn học Đại Nhất còn chưa nói hết lời, đã bị một cái đập của Thượng Quan Ngưng trực tiếp đánh gãy, Thượng Quan Ngưng trợn mắt nhìn anh, ánh mắt này giống như muốn nói nếu cậu nói lung tung một câu nào coi chừng tôi lột da cậu ra.
Đại Nhất oan oan ức ức nhìn thoáng qua lão đại nhà mình, lúc này mới quay đầu vô cùng cung kính nói với Tiêu Hòa Nhã: “Tiểu sư muội, chúng ta đi thôi!” Tiêu Hòa Nhã vẫn luôn gọi bốn người bọn anh là sư huynh, cho nên anh gọi cô ấy là tiểu sư muội chắc không sai chứ?
Tiêu Hòa Nhã nhìn Đại Nhất như vậy, tuy rằng không biết vì sao anh lại bị đánh, nhưng mà bản thân vẫn là được tiêu khiển, cho nên cười hì hì đi theo anh đến lớp học của mình.
Chỉ là sau khi đến lớp học, vất vả lắm Tiêu Hòa Nhã mới khôi phục được tâm trạng thoải mái, bây giờ nhìn thấy bàn học bị phân chia lại bắt đầu căng thẳng rồi. Ôi chúa ơi, nhất định phải vô dụng như vậy sao? Trong lòng Tiêu Hòa Nhã âm thầm phỉ nhổ bản thân mình.
“Được rồi, các bạn học sinh, hãy cất những tài liệu có liên quan đến bài thi vào, bây giờ sẽ phát đề thi!” Chẳng biết lúc nào, giáo viên đã đi lên bục giảng, quay xuống phía dưới uy nghiêm nói với các học sinh.
Tiêu Hòa Nhã thật sự căng thẳng, bỗng chốc làm rơi hộp 乃út vang lên tiếng lách cách, lại nói, cô lớn như vậy nhưng vẫn chưa từng chịu uất ức qua, trước kia mỗi lần đến cuộc thi cô vẫn nhẹ nhàng như thường, nào có giống như đoạt mệnh như thế này chứ?
Nhìn bài thi trống rỗng trước mắt, Tiêu Hòa Nhã mới phát hiện tay mình đang run, lúc viết tên mình lên giấy có hơi xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Sau khi chuẩn bị xong rồi thì hãy bỏ 乃út xuống, chờ tiếng chuông cuộc thi vang lên thì bắt đầu làm bài!” Vẻ mặt giáo viên không chút biểu cảm nói xong, lúc này mới nhìn lướt xung quanh một chút, xác nhận tất cả học sinh đều đã cất hết tài liệu có liên quan vào túi xách.
Đúng lúc này, Thượng Quan Ngưng đi tới, lại nói, hiệu trưởng Thượng Quan Ngưng là người đứng số một, xem như hiệu trưởng là một trong những người cao nhất học viện Nam Cực, không những giàu có đẹp trai, lqd mà tính cách còn quyến rũ hạng nhất. Fans hâm mộ rất nhiều rất nhiều, thiếu chút nữa là vượt qua tiếng tăm cao ngất của một vị vua học viện Nam Cực trước đây trong lòng học sinh rồi.
“Chào Hiệu trưởng!” Các học sinh lập tức đồng thanh chào hỏi.
Tiêu Hòa Nhã nghe như thế, mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn thấy Thượng Quan Ngưng đang nhìn về phía mình, trong lúc nhất thời có hơi động lòng. Hiệu trưởng, anh...
Thượng Quan Ngưng liếc cô một cái, lúc này mới nhìn về phía những học sinh khác, giọng nói nhẹ nhàng mạnh mẽ vang lên: “Các bạn là những tinh anh trong tinh anh của học viện Nam Cực, tôi hy vọng các bạn đều có thể hoàn thành tốt cuộc thi, hôm nay tôi làm giám khảo, hy vọng các bạn sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người!”
Học sinh và giáo viên đều ồ lên, chỉ cảm thấy hiệu trưởng đối xử với lớp bọn họ thật sự là quá tốt, chỉ có Tiêu Hòa Nhã cúi đầu, trong lòng ấm áp! Quả thật là không còn lo lắng như trước nữa!
Không phải nói chỉ cần anh ở bên cạnh em cho dù không cần làm gì thì em cũng sẽ yên tâm sao? Vậy bây giờ yên tâm làm bài thi đi! Khóe miệng Thượng Quan Ngưng hiện lên nụ cười thản nhiên. Sau đó, tìm một chỗ gần cô rồi ngồi xuống.
Dốc lòng làm bài thi, Tiêu Hòa Nhã trả lời xuôi gió xuôi nước(trơn tru), nghĩ rằng lần này sẽ thi được khá hơn một chút chứ?
Liên tiếp ba ngày, mỗi cuộc kiểm tra, Thượng Quan Ngưng đều ngốc ở lớp một năm hai. Người khác không biết, cho rằng hiệu trưởng đại nhân coi trọng học sinh tinh anh của lớp một, nhưng thật không ngờ rằng trong mắt anh chỉ có mỗi mình Tiêu Hòa Nhã, Tiêu Hòa Nhã biết, người mới chuyển tới Đông Phương Lỗi cũng biết.
“Cậu và Hiệu trưởng có quan hệ như thế nào?” Sau khi thi xong, Đông Phương Lỗi chặn ngang Tiêu Hòa Nhã đang phải về nhà, cười quái gở.
Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu, nhìn về phía người bạn học mới này tuy đẹp nhưng lại không được lòng cô, giọng điệu có chút không tốt trả lời: “Thầy ấy là hiệu trưởng, tôi là học sinh, còn có thể có quan hệ gì?”
“Chỉ là quan hệ hiệu trưởng và học sinh mà thầy ấy sẽ vì cậu đứng ở lớp chúng ta ba ngày sao?” Đông Phương Lỗi cười nhạo một tiếng, rất không tin tưởng lời nói của Tiêu Hòa Nhã. Chỉ có những kẻ ngu muội kia mới tin lời nói dối hoang đường của hiệu trưởng.
Tiêu Hòa Nhã nhíu mày: “Vậy thì như thế nào?”
“Vậy thì như thế nào?”
“Ừ, vậy thì như thế nào?”