Có Chuyện Gì Thì Từ Từ Nói Không để ý đến ánh mắt của người khác, mà Tiêu Hòa Nhã lại quá mức không nhạy bén, có lẽ cũng sẽ không chú ý đến, mặt vui vẻ đi theo sau lưng Thượng Quan Ngưng hưởng thụ sự đối xử khác biệt. Thức ăn của Hiệu Trưởng tất nhiên sẽ không kém!
"Hiệu Trưởng, sự khác biệt này có phải quá kém hay không, các giáo viên được ăn cơm với món ăn ngon như vậy, sao món ăn của chúng ta lại khó ăn như thế!" Tiêu Hòa Nhã vừa ăn cơm vừa nói.
"Rất khó ăn sao?" Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu hỏi, cái vấn đề này anh cũng không có nghĩ tới.
Tiêu Hòa Nhã nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Dù sao cũng rất khó ăn, về sau em sẽ tự mang theo, không biết hiện tại thế nào!" Lúc vừa bắt đầu tiến vào trung học, cô còn hấp ta hấp tấp tới căn tin ăn cơm, ăn hai bữa thật sự là không chịu nổi, về sau mỗi sáng sớm anh hai cũng sẽ làm hộp bento để cô mang theo. Không để cho cô lại chịu áp bức ở căn tin trường học.
Thượng Quan Ngưng nhíu mày, thì ra phần cơm của công nhân viên chức cùng học sinh còn có sự khác biệt?
"Hiệu Trưởng, cái này bình thường mà!" Nhìn Hiệu Trưởng cau mày, Tiêu Hòa Nhã vội vàng an ủi: "Các trường học đều như vậy, bên trong cơm có hạt cát, bên trong rau cải có sâu, ăn canh còn thấy con ruồi, đây là điểm chung mà tất cả các trường học đều có, các học trưởng đã sớm nhắc nhở chúng em, khi chúng em gặp phải loại tình huống này nhất định phải bình tĩnh! Lại nói, lần đầu tiên thấy con ruồi trong canh em thiếu chút nữa là ói!"
Nghe cô an ủi, Thượng Quan Ngưng không chỉ không có vui vẻ, chân mày ngược lại càng nhíu chặt hơn, để chén đũa trong tay xuống, trực tiếp đến bên khu học sinh kia chọn một phần thức ăn tới đây tự mình nếm thử.
Tiêu Hòa Nhã cũng từ trong chén anh gắp chút rau cải nếm thử, được rồi, mùi vị vẫn là giống lúc trước. Hoặc là nhạt như nước, hoặc là mặn muốn ૮ɦếƭ.
"Cạch!" Một tiếng, Thượng Quan Ngưng trực tiếp đập chiếc đũa lên trên bàn, sắc mặt lạnh lẽo đứng lên. Dọa Tiêu Hòa Nhã giật mình.
Tiêu Hòa Nhã cũng vội đứng dậy, kéo Thượng Quan Ngưng: "Này này này. . . . . . Hiệu Trưởng, thầy không cần kích động, tâm bình khí hòa, có chuyện gì thì từ từ nói!"
Vốn là lòng tràn đầy lửa giận Thượng Quan Ngưng nhìn vẻ mặt khẩn trương của Tiêu Hòa Nhã đột nhiên bật cười, "Được rồi, em tiếp tục ăn cơm! Chuyện này tôi sẽ giải quyết sau!"
"Vâng vâng vâng!" Tiêu Hòa Nhã không ngừng gật đầu, sau đó đẩy anh tới chỗ ngồi ngồi xuống: "Thầy cũng ăn đi, ăn xong rồi mới giải quyết tốt được!"
Vốn là tức cũng tức no rồi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ có chút khẩn trương của cô bé này, rốt cuộc cầm bát đũa lên, nhìn thấy thế Tiêu Hòa Nhã mới ngồi vào đối diện với anh, cũng bắt đầu ăn cơm .
"Hiệu Trưởng, mấy người sư huynh đâu rồi?" Tiêu Hòa Nhã vừa ăn vừa dời đi lực chú ý của Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng bĩu môi: "Mấy người bọn họ dĩ nhiên là đi ăn bên ngoài rồi!"
"Hiệu Trưởng, bình thường em cũng không thấy thầy tới căn tin trường ăn cơm, tại sao lần này lại tới nơi này ăn cơm?" Thức ăn ở căn tin học viện Nam Cực mặc dù tốt hơn rất nhiều so với những trường học khác, nhưng dù sao cũng là cơm tập thể, cũng sẽ không hợp khẩu vị với tất cả mọi người được, huống chi, đa số học sinh của học viện Nam Cực đều là **, hạng người Phú Nhị Đại, cho nên ăn ở căn tin cũng không quá nhiều.
Nghe câu hỏi của cô, Thượng Quan Ngưng mới nhớ tới mục đích mình tới căn tin, sau đó nhìn lướt qua bên khu dành cho công nhân viên chức, anh chính là vì nói cho bọn họ biết Tiêu Hòa Nhã là người anh che chở, học tập không giỏi có thể dạy nhưng không thể đả kích nhân sinh, nếu không chính là cùng anh đối nghịch, đó chính là không muốn học ở Nam Cực nữa.
"Em đi học chính là tới để ngủ sao?" Thượng Quan Ngưng thu hồi ánh mắt lành lạnh hỏi.
Được rồi, ánh mắt lại thay đổi, Tiêu Hòa Nhã rụt cổ một cái, sao lại đột nhiên nghĩ đến cái vấn đề này vậy? "Hiệu Trưởng, thầy cũng biết, bây giờ là lúc nào, lúc vừa đến người đã mệt rã rời, hơn nữa còn là tiết cuối! Em thật sự không phải cố ý!"
"Hừ!" Thượng Quan Ngưng hừ lạnh một tiếng, "Nếu để cho tôi nhìn thấy em còn ngủ trong giờ học cẩn thận tôi lột em!"
"Hiệu Trưởng, thầy quá bỉ ổi! Em còn là học sinh đấy!" Tiêu Hòa Nhã có chút xấu hổ nói.
Lời này vừa nói ra, Thượng Quan Ngưng tối mặt, cuối cùng có chút cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi nói là lột da của em đấy!"
"À À!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu, dọa cô giật mình, cô còn tưởng rằng muốn lột quần áo của cô! Từ nhỏ đến lớn chỉ có một lần bị người xa lạ kia lột quần áo, dĩ nhiên đó cũng là cô tự chuốc phiền, không trách được người khác.
"Hiện tại em có thể đứng thứ mấy trong năm nay?" Thượng Quan Ngưng lạnh giọng hỏi.