Anh Nói Anh Thích Em Sao? Nghe cô nói lời nói mê sản, tay đưa đến giữa không trung bỗng nhiên cứng đờ, trong đầu có một cô nhóc ăn mặc như một tiểu công chúa đang chạy đến càng gần, cuối cùng chậm rãi chồng lên gương mặt của Ôn Tiểu Noãn hiện tại.
Tiêu Mặc Tân kinh hãi, trực tiếp đưa tay bưng lấy gương mặt cô từ trong иgự¢ của mình ra, sau đó. . . . . ."Tiểu Hàn?"
"Rốt cuộc anh đã nhớ ra em. . . . . . ." Còn chưa nói hết lời, đồng chí Ôn Tiểu Noãn đã hoa lệ hóa đá. Không phải cô đang nằm mơ chứ? Cô điên rồi, sao có thể cho rằng đây là nằm mơ? Ôn Tiểu Noãn rất muốn tìm một cái lỗ chui vào, coi như không có lỗ đất chui vào chăn cũng được, không biết sao Tiêu đại minh tinh lại rất dùng sức bưng lấy mặt cô, dáng vẻ rất là kích động, chính là không để cho cô động đậy một chút nào.
Ôn Tiểu Noãn muốn khóc, toàn bộ sự kìm nén ngày hôm qua đã lộn trở về, hu hu hu. . . . . . Đều do con bé Tiêu Hòa Nhã đáng ૮ɦếƭ, để cho cô uống thuốc kích thích gì đó, bây giờ cô còn có một chút hình tượng nào sao? Còn có, làm sao bây giờ? Cũng đã bị ăn sạch sành sanh rồi? Muốn anh chịu trách nhiệm? Chuyện này, cô nói ra rất mất mặt, cô cũng không hy vọng anh chỉ vì trách nhiệm với mình. Xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra? Những thứ khác hay gì đó cô không để ở trong lòng cũng không thích so đo làm gì, thế nhưng là trinh tiết cô giữ hai mươi mấy năm, mà anh lại là người cô thích mười năm, nếu như là người xa lạ cô có thể làm như bị chó cắn, nhưng đối tượng lại là anh cô nên làm cái gì bây giờ? Còn có Tiểu Hàn. . . . . .
"Anh nhớ ra em rồi hả?" Ôn Tiểu Noãn mở to hai mắt, đôi tay gắt gao ôm chặt cổ Tiêu Mặc Tân.
"Em thật sự là Tiểu Hàn?" Tiêu Mặc Tân hỏi, anh tìm nhiều năm như vậy không ngờ cô ở gần ngay trước mắt, Tiểu Noãn Tiểu Hàn. . . . . ."Anh đã tìm được em rồi! Lãnh Tiểu Hàn, em hại anh tìm thật khổ cực!" Tiêu Mặc Tân kích động, nâng mặt của cô lên dùng sức hôn.
Lần này đổi thành Ôn Tiểu Noãn đờ đẫn, chưa bao giờ nghĩ tới anh cũng sẽ như cô vậy trân quý đặt cô ở trong lòng của anh mười năm. Nếu sớm biết. . . . . . Nếu sớm biết anh đang tìm mình, cô đã sớm vọt tới trước mặt của anh chất vấn. Sao bọn họ sẽ lãng phí thời gian mười năm chứ?
Đột nhiên trong lúc đó cảm thấy rất uất ức, chưa từng nghĩ thời điểm anh biết mình sẽ kích động như vậy, nhớ tới con đường thầm mến gập ghềnh nhiều năm như vậy, Ôn Tiểu Noãn càng cảm thấy uất ức, dầu gì cô cũng đường đường là thiên kim nhà Thị trưởng, lúc nào thì chịu qua uất ức này.
"Đừng khóc đừng khóc! Không phải anh ở chỗ này sao?" Tiêu Mặc Tân ôm cô vào trong иgự¢ mình, rất thương xót nói. Một tay ôm lấy eo của cô một tay khác nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên lưng của cô.
"Ngày hôm qua anh còn nói rất thất vọng về em!" Ôn Tiểu Noãn uất ức, nhớ tới tối qua thì khổ sở tột đỉnh, anh nào biết rằng lòng của cô đau xót.
"Không có. . . . Không có! Làm sao anh sẽ thất vọng về em! Nhất định em nghe lầm rồi!" Tiêu Mặc Tân không thừa nhận. Anh nào biết rằng, người mười năm ở cùng với mình đang ở ngay bên cạnh anh chứ? Nếu biết đánh ૮ɦếƭ anh, anh cũng sẽ không rống to với cô, cô yêu thương nhớ nhung anh cầu còn không được!
Ôn Tiểu Noãn hết chỗ nói rồi, người này chơi xấu thế nhưng mặt không đỏ tim không đập nhanh.
"Tiểu Hàn, sao em lại trở thành con gái của Thị trưởng vậy?" Tiêu Mặc Tân hỏi.
Ôn Tiểu Noãn cọ xát ở trên người của anh. "Em vốn là con gái của lão Ôn, chỉ là hắn ta ly hôn với Tiểu Lãnh nhà em, em liền đi theo Tiểu Lãnh, sau đó Tiểu Lãnh tái giá với lão Ôn, bà sợ chồng cũ ngược đãi em nên mang em theo đến bên cạnh ông ấy, khi đó ông ấy còn chưa phải là Thị trưởng thành phố Hoa, mà là bí thư ở địa phương nhỏ. Ông ấy nói Lãnh Tiểu Hàn không được, không có chút không khí nóng hầm hập, liền đổi tên em thành Ôn Tiểu Noãn!"
Tiêu Mặc Tân gật đầu, nếu như biết em đang ở thành phố Hoa, làm sao anh có thể để lỡ mất em nhiều năm như vậy! Rõ ràng anh theo ước định, trưởng thành đi tìm em nhưng em cũng là người đi nhà trống, hàng năm anh cũng sẽ đi thành phố kia mấy lần, cuối cùng cũng không có gặp được cô gái nhỏ nào để tóc dài thích mặc váy dài nữa.
"Lão Ôn nói chân em quá dài, mặc váy quá xấu. Nên em không mặc váy nữa!" Ôn Tiểu Noãn mếu máo, sớm biết ở trong ấn tượng của anh, mặc váy cùng với mái tóc dài chính là dấu hiệu của cô, coi như xấu xí đi nữa cô cũng sẽ mặc bất cứ giá nào. Mà tóc dài quá phiền toái, kể từ sau khi Lãnh nhà cô vứt bỏ cô bỏ trốn cùng với người đàn ông khác cô sẽ không còn có người xử lý tóc miễn phí cho cô nữa, sau lại đến nơi lão Ôn, tự nhiên sẽ không nghĩ chu đáo như vậy, cô cũng tiết kiệm phiền toái, chỉ để tóc đến trước иgự¢, dài ra thì bắt đầu cắt.
"Tiểu Hàn, chúng ta kết hôn đi!" Rất lâu sau đó, Tiêu Mặc Tân nhỏ giọng nhưng nói rất chân thành, vốn là mình đồng ý chờ đến lúc sau khi cô lớn lên sẽ kết hôn cùng với cô, hiện nay cộng thêm chuyện tối ngày hôm qua mình càng không thể nào buông cô ra được rồi, như vậy chỉ có một đường kết hôn.
"Hả. . . . . ." Ôn Tiểu Noãn vừa nghe, nhất thời ngẩng đầu lên một đôi mắt to nhìn chòng chọc vào anh, giọng nói có chút gấp gáp hỏi: "Anh mới vừa nói gì?"
"Chúng ta kết hôn đi!" Tiêu Mặc Tân cười nói lại một lần nữa.
Ôn Tiểu Noãn vui mừng, nước mắt khó khăn lắm mới ngừng lại bắt đầu rơi xuống, anh muốn kết hôn cùng với mình! Anh thật sự muốn kết hôn cùng với mình, nhưng. . . . . .
"Em. . . . . . Em đã không giống với dáng vẻ mười năm trước nữa rồi!" Ôn Tiểu Noãn có chút thấp thỏm nói, mười năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, tuy rằng cô thích anh, rất thích rất thích, anh cũng giống vậy tìm cô mười năm, nhưng cô không bao giờ là công chúa đáng yêu trong miệng anh nữa rồi. Nếu như anh phát hiện tính tình của mình khác biệt với trước kia quá nhiều thì làm sao? Anh còn nguyện ý muốn mình nữa sao?
"Anh cũng vậy, đã không phải là anh trước đây mười năm nữa rồi!" Tiêu Mặc Tân ấm áp cười nói. "Mặc dù không như suy nghĩ trong lòng, nhưng nếu không thể buông tay tại sao không thử ở chung một chỗ một chút, hơn nữa em cho là hiện tại chúng ta tách ra được sao?" Tiêu Mặc Tân có ngụ ý.
Ôn Tiểu Noãn theo ánh mắt của anh nhìn xuống, oanh một tiếng, cảm thấy mạch máu trong cả người mình nổ tung rồi, cảm thấy cơ thể của mình như đang thiêu đốt vậy, ánh mắt của anh vừa đúng rơi vào nơi đầy đặn của cô đang áp sát vào иgự¢ anh. Giờ phút này những dấu dâu tây xanh xanh tím tím như đang bất mãn vậy.
Mặt Ôn Tiểu Noãn như đốt lửa, một câu cũng nói không ra được.
"Mặt đỏ như vậy, có phải thuốc chưa hết tác dụng hay không?" Tiêu Mặc Tân hỏi, giọng dịu dàng nghiêm túc khác thường, lại đột nhiên lật người một cái vốn là hai người đang nằm đột nhiên biến thành một trên một dưới. "Vì không để cho người vô tội gặp em mạnh tay bẻ hoa, bản thiếu gia khổ cực một chút vậy!"
Lời nói miễn cưỡng như thế khiến bạn học Ôn Tiểu Noãn rất hoa lệ hóa đá, khi hoàn hồn lại thì đã sớm mất tiên cơ.
Những cái hôn rơi vào trước иgự¢ như mưa, cơ thể không tự chủ khẽ co lại, sau khi mới nếm thử Dụς ∀ọηg qua một lần vẫn còn muốn nếm thử thêm lần nữa, tiếng ՐêՈ Րỉ vụn vặt không ngừng phát ra từ trong miệng, ánh mặt trời ngoài cửa rất nóng, người có tình sưởi ấm an ủi lẫn nhau.
"Đúng rồi Hiệu trưởng, em có một chuyện vẫn quên hỏi!" Tiêu Hòa Nhã chạy ra từ trong phòng tắm, trên người bọc một cái khăn tắm lớn, chỉ là tóc ướt nhẹp vẫn còn nhỏ nước, hình như nghĩ đến vấn đề rất nghiêm trọng cũng không kịp lau đã chạy ra ngoài.
Đang đi Thượng Quan Ngưng dừng lại, thấy bộ dạng cô có chút nhếch nhác như vậy không tự chủ nhíu mày một cái, vốn định đi thư phòng bước chân nhất thời đổi phương hướng, trực tiếp vào phòng tắm lấy khăn lông lớn trùm lên trên đầu của cô, không dịu dàng lau tóc cho cô.
"Ha ha ha. . . . . . Hiệu trưởng, cái khăn lông này là màu đỏ, anh nói cái khăn này giống cái khăn trùm đầu đỏ của tân nương khi thành thân ở cổ đại không?" Tiêu Hòa Nhã cười hì hì nói xong, sau đó rất không khéo hắt hơi một cái.
"Lần sau còn ướt nhẹp mà chạy ra như vậy xem anh có đánh em không!" Sắc mặt Thượng Quan Ngưng không tốt uy Hi*p.
"Á. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã sờ lỗ mũi một cái, cũng không phải tất cả nhảy mũi đều là bị cảm mạo, không phải người ta nói có người nhớ bạn thì bạn cũng sẽ nhảy mũi sao? "Đúng rồi đúng rồi, câu hỏi, trọng điểm là câu hỏi!" Tiêu Hòa Nhã một phen gạt khăn lông trên đầu sau đó rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ bình lặng không gợn sóng. "Em có thể có vấn đề gì chứ?"
Ánh mắt khinh thường kia rất là đả thương người, Tiêu Hòa Nhã che trái tim nhỏ rất là ai oán liếc anh một cái. "Hiệu trưởng, cái gì gọi là em có thể có vấn đề gì! Em cũng không phải là người chuyện gì cũng biết làm sao mà có thể không có vấn đề chứ?"
"Trọng điểm!" Thượng Quan Ngưng khoanh cánh tay trước иgự¢ lành lạnh nhắc nhở.
"Ồ! Hiệu trưởng, em vẫn quên hỏi, anh tốt với em như vậy rốt cuộc là thích điểm nào ở em? Nói đi, nhìn tình cảm qua lại giữa hai ta sâu như thế, anh trực tiếp nói cho em biết anh thích điểm nào ở em, em sẽ không chê cười anh!" Tiêu Hòa Nhã rất là khí khái nói.
"Anh nói anh thích em sao?" Sau đó, dưới ánh mắt sững sờ của Tiêu Hòa Nhã rất là tao nhã xoay người, theo mục tiêu đã định đi tới thư phòng.
Tiêu Hòa Nhã sững sờ nhìn bóng lưng của anh cho đến sau khi bóng dáng của anh bị cửa ngăn cách thần trí mới phản ứng, một cỗ lửa giận dâng lên từ trong lòng trong nháy mắt di chuyển khắp tay chân, choáng nha, anh không thích em anh ăn em phấn khởi như vậy làm gì? Càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng không nhịn được tức miệng mắng to: "Thượng Quan Ngưng, cái người khốn kiếp này!"
Âm thanh cao đó khiến Thượng Quan Ngưng vừa mới đẩy cửa thư phòng ra trượt chân. Sau đó bốn người Nhất - Nhị - Tam - Tứ nhịn quái dị trong ánh mắt cố giả bộ trấn định đi về phía bàn học của mình.
Sau đó nữa. . . . . .
Tiêu Hòa Nhã mất tích! Chỉ nói là đi dạo phố cùng với Ôn Tiểu Noãn mà thôi, người đã mất tích rồi!
"Cậu nói cái gì?" Ngồi ở trong phòng khách, Thượng Quan Ngưng nghe Tiểu Ngũ báo cáo lại giống như không nghe thấy, chỉ là giọng nói lại lạnh thêm mấy độ.
"Lão đại, chị dâu đi dạo phố cùng với Ôn tiểu thư, bị người tưởng lầm là bạn gái Mạc Tân, bị fan hâm mộ của Mạc Tân vòng vậy, chị dâu sợ báo chí đưa tin Ôn tiểu thư, nên để cho chúng em hộ tống Ôn tiểu thư rời đi, mà chị dâu lại biến mất không thấy!"
"Biến mất không thấy gì là có ý gì?" Thượng Quan Ngưng hỏi.
Hai người Tiểu Ngũ Tiểu Lục vội vàng cúi đầu. "Chúng em chỉ mang Ôn tiểu thư đi ra ngoài từ trong đám người, thời điểm tới tìm chị dâu thì bóng dáng đã biến mất. Sau đó tìm khắp cả con đường cũng không có tung tích chị dâu, sau đó Ôn tiểu thư phong tỏa cả con đường, vẫn không tìm được chị dâu như cũ!" Tiểu Ngũ nói xong, tâm muốn ૮ɦếƭ cũng đều có, hai người thế nhưng không có bảo vệ tốt một cô gái, bây giờ nghĩ lại những fans kia khẳng định là được sắp đặt. Nhưng ai dám ở Thành phố Hoa ςướק đi con dâu nhà họ Hạ đây?
"Lão đại, lần này người tới không tốt!" Vẻ mặt Đại Tứ nặng nề nói.
"Đại Nhất, cậu thử định vị vị trí của cô ấy một chút!" Mặt Thượng Quan Ngưng không chút thay đổi nói. Có thể ở Thành phố Hoa ςướק người đi, trong nước sợ là không có mấy người, như vậy. . . . . . Thượng Quan Ngưng xoay người lại nhìn thấy Tiêu Tiểu Bảo đứng ở trên cầu thang không nhúc nhích.
"Tôi sẽ không để cho cô ấy có chuyện gì!" Thượng Quan Ngưng kiên định nói xong, nhưng mà. . . . . . Lần trước anh cũng nói như vậy, lại làm cho cô mất một đứa bé cùng với. . . . . .
"Mẹ không có việc gì đâu!" Giọng nói của Tiêu Tiểu Bảo rất nhỏ lại rất nghiêm cẩn nói.
Thượng Quan Ngưng gật đầu, sau đó liền phân phó tất cả Nhất - Nhị - Tam - Tứ đều đi tìm Tiêu Hòa Nhã, thời gian không dài, chỉ cần ở Thành phố Hoa anh nhất định có thể tìm được cô.
Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào chọn tấm hình kia! Tiêu Hòa Nhã vừa bò đứng dậy liền bắt đầu mắng, rõ ràng cô và anh trai chụp nhiều ảnh đẹp mắt như vậy lại cố tình chọn hình xấu nhất mà cô muốn hủy nhất, thật là thật không có tính người.
"Mắng đủ chưa?" Tiếng Trung không tính là lưu loát vang lên ở đỉnh đầu của cô.
Trong nháy mắt Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu cảm giác long trời lở đất! Cô cắt mẹ nó lải nhải! Tuy rằng xuyên qua rất lưu hành, nhưng mà cô lại rất lỗi thời nên sẽ không tới lượt cô chứ! Tiêu Hòa Nhã nhìn người đàn ông trung niên một thân ki-mô-nô trước mắt. Cô không chỉ có xuyên qua còn xuyên đến Nhật Bản rồi hả? Coi như xuyên qua dầu gì cũng cho cô xuyên đến thời điểm Đường hưng thịnh Thanh phồn thịnh chứ, cái khác cô học không tốt nhưng lịch sử cũng không tệ lắm, cô đều đọc sách lịch sử như cuốn truyện, nhưng cô không biết lịch sử Nhật Bản! Ngài để cho tôi xuyên đến nơi này thì sống thế nào đây?♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn
"Annyeong-haseyo!" Tiêu Hòa Nhã chuẩn bị nhập gia tùy tục, rất là cung kính nói với ông lão kia một câu ngoại quốc, sau đó suy nghĩ hồi lâu mới phát hiện ra giống như là tiếng Hàn, nhất thời trở thành 囧囧.
"Hừ!" Người đàn ông Nhật Bản kia rất là không khách khí phất tay áo xuống, lỗ mũi hướng lên trời nói: "Chớ khoe khoang miệng lưỡi! Tới đây cô tốt nhất đàng hoàng lại cho tôi, nếu không gặp tai họa bất ngờ thì không thể trách người khác!"
"Á. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã cực kỳ im lặng, thành ngữ Trung Quốc là dùng như vậy sao? Hiện tại rốt cuộc trải nghiệm được, không học thức thật là đáng sợ! Choáng nha, tiếng Trung Quốc ông ta học không tốt nói qua loa, nhất định giả bộ bác học mở miệng là nói thành ngữ, buồn nôn ai vậy!
"Cô đừng cho là im lặng là vàng, cô không mở miệng thì im lặng không nói luôn cũng được." Nói xong, cũng không quản phản ứng của Tiêu Hòa Nhã trực tiếp đạp guốc gỗ lộc cộc lộc cộc bỏ đi.
Tiêu Hòa Nhã hoàn toàn bị đánh bại! Khuôn mặt đầy vạch đen! Cô rơi xuống rồi thần linh ơi! Có muốn cho người sống nữa hay không! Tính đi liền đi, Tiêu Hòa Nhã cũng vô ý suy nghĩ thành ngữ này độc hại lỗ tai mình. Nhìn quanh bốn phía một cái. Cùng với bộ kimônô này nhất trí đây là một gian phòng. Không có giường không có ghế ngồi không có ghế sofa cô thường gặp cái gì cũng không có. Sau đó nữa phát hiện giày mình không biết bị người nào cởi. Chỉ mang một đôi tất vải màu trắng.
Đứng dậy từ dưới nền nhà, Tiêu Hòa Nhã quyết định đi ra bên ngoài xem một chút, sau đó tự hỏi mình ngã xuống đất thế nào lại chạy đến Nhật Bản! Vốn là đi dạo phố cùng với Ôn Tiểu Noãn, vừa vặn hỏi cô ấy một chút chuyện cùng với anh mình thế nào rồi, ai ngờ đến mới vừa xuống xe đã bị một đống người vây quanh, bảo vệ hình tượng to lớn của thiên kim tiểu thư Thị trưởng thành phố Hoa, cô rất là vô tư bảo Tiểu Ngũ Tiểu Lục mang Tiểu Noãn ra khỏi đám người, cô lại đột nhiên mất đi ý thức, sau đó khi tỉnh lại đã đến Nhật Bản rồi. Haizz, đúng là cuối cùng đến đây, chỉ là lần trước tính toán tới du lịch, đây mới là bị người ta bắt cóc tới! Cũng không biết người bắt cóc cô là vì tiền hay sắc! Vì tiền giải quyết được, dù sao nhà hiệu trưởng rất có tiền, vì sắc thì có chút khó làm! Dù sao hiện tại cô cũng là phụ nữ có chồng! Làm cho người ta vì cô làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy ngượng ૮ɦếƭ à!
Vừa ra khỏi cửa, chính là trong mắt hiện đầy màu trắng, trong suốt có chút chói mắt! Thì ra là tuyết đã rơi! Tiêu Hòa Nhã kích động, chân không đi ra ngoài rồi lại bị đông lạnh trong nháy mắt quay trở lại. Không ngừng dậm chân trên sàn nhà bằng gõ. Đông ૮ɦếƭ đông ૮ɦếƭ rồi! Thì ra nơi này lạnh hơn thành phố Hoa nhiều như vậy! Suy nghĩ một chút, rất nhanh bước sang năm mới rồi, làm sao mà không lạnh đây!
"Này! Đều phải mừng năm mới các người bắt tôi sang đây làm gì vậy! Đến lúc đó các người phải phát bao lì xì cho tôi đó nha!" Tiêu Hòa Nhã rống to về phía sân không có một bóng người, thế nhưng chỉ có thể nghe tiếng vang của mình, còn có mấy con chim sẽ kêu lên âm thanh khác cũng không nghe thấy. Quá không thú vị rồi.
Sau khi kêu mấy lần không ai trả lời, hứng thú hơn nữa cũng mất, Tiêu Hòa Nhã ngó trái ngắm phải tìm được giày của mình ở cửa, kết quả là một tay xách một chiếc bắt đầu đi dạo vườn. Dĩ nhiên cô vẫn rất tiếc sinh mạng, không có chạy đến trên tuyết, rất ngoan ngoãn đi ở hành lang. Phía ngoài tuyết rơi một lát dừng một lát, nhìn thấy cô cũng rất im lặng không nói gì. Tính cách này thật là không được!
"Có ai không? Xin hỏi có người hay không! Hello?おはよう*? Annyeong-haseyo?" Một cửa một câu, thế nhưng trước sau vẫn không có gặp một người. Đang lúc cô chuẩn bị buông tha cô lại giống như nghe thấy một tiếng ho khan. (*Tiếng nhật: xin chào)
Tiêu Hòa Nhã men theo âm thanh từ từ đi tới, là nơi này sao? "Này. Có người. . . . . . A. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết đã bị người phía sau lôi đi. Tiêu Hòa Nhã sợ hãi kêu quay đầu lại nhìn thấy chú Thành Ngữ đang tức giận nhìn cô chằm chằm.
"Ai cho cô tự tiện chủ trương đi loạn đấy! Con nhóc thối tha không hiểu lễ nghĩa này!" Chú Thành Ngữ rất không khách khí mắng.
Tiêu Hòa Nhã cúi đầu uất ức. "Chú cũng không có nói cho tôi biết là không thể đi loạn mà!"
"Cô. . . . . ." Chú Thành Ngữ tức thì nóng giận.
"Đợi đã nào...!" Tiêu Hòa Nhã cắt đứt lời của ông ta. "Tôi muốn hỏi một chút, giữa mùa đông chú mặc váy có lạnh không?"
"Cô nói cái gì? Váy? Con nhóc ngốc có mắt không tròng này, đây là ki-mô-nô, ki-mô-nô Đại Nhật Bản!" Chú Thành Ngữ gầm lên giận giữ. Gương mặt sung huyết đỏ bừng.
Tiêu Hòa Nhã không nói gì tránh không khỏi chỉ có thể đưa tay che lỗ tai của mình! Ki-mô-nô thì ki-mô-nô, phải mặc giống như bộ dạng bị người ta lột sạch quần áo vậy?
"Chú, nơi này là chỗ nào? Chú trói tôi tới đây làm gì? Không phải là muốn xem tôi như áp trại phu nhân của chú chứ? Nhưng tôi nói cho chú biết, tôi mới mười tám tuổi, đoán chừng cháu gái của chú cũng lớn hơn tôi! Chính là chú suy nghĩ lại người khác đi!"
"Cô nói năng bậy bạ!" Chú Thành Ngữ mặt đỏ tía tai, còn kém không có động thủ đánh cô. "Phu nhân của tôi là người phụ nữ hòa nhã nhất Đại Nhật Bản, con nhóc như cô lễ phép không bằng một phần vạn của bà ấy!"
Tiêu Hòa Nhã không có chút cảm giác nào sẽ bị đả kích, bởi vì cô cảm thấy lời của ông ta nói khẳng định không xác thực, bạn nghĩ đi, Nhật Bản có chút như vậy bọn họ không nên nói mình là Đại Nhật Bản, cho nên việc thanh danh cực kì hòa nhã tất nhiên cũng không phải là cực kỳ hòa nhã.
"Chú, chú nói thẳng đi, trói tôi tới đây là vì cái gì?" Tiêu Hòa Nhã không nhịn được vung tay, cho đến khi phát hiện có một vật thể không xác minh vừa vặn rơi vào trên gương mặt tuấn tú của ông ta mới phát hiện trong tay còn mang theo giày. Nhìn thấy vẻ mặt muốn bùng nổ Tiêu Hòa Nhã vội vàng nói xin lỗi. "Thật xin lỗi chú, tôi không cố ý, chú đừng kích động! Tôi thật sự không cố ý!"
"Sao Tiểu thiếu gia có thể thích cô gái như cô vậy! Thật là làm cho người mất hết khẩu vị!" Chú Thành Ngữ phất tay áo của ông ta xuống trực tiếp xoay người đi.