Nhất Tuyến Sinh Cơ Cuối cùng cũng là lần đầu tiên khoác lên người bộ áo cưới cô dâu tinh xảo bằng lụa đặc biệt xinh đẹp nhất thế giới gả cho người đàn ông trong lòng cô xem trọng 5 - 6 năm .
"Mẹ, có phải người rất hồi hộp hay không?" Tiêu Tiểu Bảo đứng ở trước mặt của cô, mặc bộ tây trang nhỏ với giày da vô cùng nghiêm chỉnh.
Tiêu Hòa Nhã đỏ mặt gật đầu một cái, "Bảo, hiện tại khẩn trương có phải rất mất thể diện hay không?"
Tiêu Tiểu Bảo lắc đầu một cái, mặt mỉm cười, cô nhất định phải được hạnh phúc, đột nhiên khom lưng rất là thân sĩ đưa một bàn tay ra, "Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể mời cô nhảy một điệu hay không?"
Tiêu Hòa Nhã hết sức vui vẻ, sau đó vươn tay đặt vào trong tay tiểu vương tử mặc áo Tuxedo(áo đuôi tôm), thản nhiên mở miệng nói: "Vinh hạnh của tôi!"
Khi Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc tới nhìn thấy một lớn một nhỏ nhìn rất buồn cười nhưng lại tao nhã nhảy điệu waltz. Một là cô gái trời sinh xinh đẹp còn một là tiểu vương tử ưu nhã tuấn mỹ thấy thế nào cũng rất động lòng người.
Một khúc nhạc kết thúc, Tiêu Hòa Nhã nhấc váy nhún gối Tiêu Tiểu Bảo khom lưng đáp lễ.
Sau đó hai vị khách hồi hồn lại kích động chạy tới, "Không được, không được, Bảo dì cũng muốn khiêu vũ với con!" Hai người Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc không tha nói.
Tiêu Hòa Nhã nhìn bọn họ, sau đó khéo léo ngồi xuống, hai người kia tính tình lúc nào cũng như thế nào, bề ngoài cũng không hơn không kém đại mỹ nhân. Ôn Tiểu Noãn nhẹ nhàng khoan khoái, Cố Ngộ Bắc xinh đẹp. Hiện tại hai người đều mặc lễ phục của phù dâu lại có sự xinh đẹp đến thuyết bất thanh đạo bất minh(không biết nên nói thế nào). Nhìn đến đây, khuôn mặt Tiêu Hòa Nhã đau khổ.
"Tại sao tớ lại tìm các cậu làm phù dâu!" Tiêu Hòa Nhã che mặt rất uất ức nói, "Xem xem hai người các cậu, còn đẹp hơn cô dâu là tớ đây, chẳng phải tớ rất mất thể diện sao?"
"Nào có? Hôm nay vì làm nền cho cậu, bà cô đây cũng không có trang điểm!" Cố Ngộ Bắc rất không khách khí nói.
"Chính là như vậy, cậu xem vì cậu, lão nương hy sinh bao nhiêu!" Ôn Tiểu Noãn chỉ chỉ váy lụa trắng trên người nói, trang phục của cô luôn luôn là áo sơ mi quần dài, bởi vì chân tương đối dài, tùy tiện như vậy là có khí chất của mỹ nhân, ngược lại mặc loại váy đáng yêu đến gối này thật chẳng ra làm sao, dĩ nhiên cái này chỉ là cách nhìn của chính cô.
"Thôi, cậu cũng đừng rối rắm nữa, hôm nay ai cũng không đẹp bằng cậu!" Cố Ngộ Bắc phất phất tay lại chạy đến trước mặt của Tiêu Tiểu Bảo, "Bảo, con cũng mời dì nhảy một bản đi! Có được hay không?"
Tiêu Tiểu Bảo lắc đầu một cái, "Không được, điệu nhảy này là quà tặng cho mẹ! Độc nhất vô nhị!"
"Không nhảy điệu waltz cũng được, nhảy cái khác thì thế nào?" Cố Ngộ Bắc uất ức cầu xin, cậu và tiểu Nhã nhảy đẹp như thế ấm áp như vậy, cô nhìn thôi cũng đã ngứa ngáy khó chịu, "Đến đây đi Bảo!"
"Dì Cố, chờ người kết hôn con cũng tặng cho người có được hay không?" Tiêu Tiểu Bảo có chút khó xử, mới vừa rồi vì nhìn thấy mẹ rất hồi hộp cậu mới làm như vậy.
Cố Ngộ Bắc cho cậu một cái mặt quỷ, "Tiểu Bảo, dì quyết định, dì muốn tuyệt giao với con một ngày!"
"Nhìn cậu thật không có tiền đồ!" Ôn Tiểu Noãn bay lên một cước đá cô ra ngoài, nhưng chân vừa định chuyển động lại nhớ tới bộ quần áo mình đang mặc, cứng rắn đè lại. "Còn tuyệt giao một ngày? Tại sao cậu còn chưa đi. . . . . ."
"Ngừng!" Tiêu Hòa Nhã đang mỉm cười xem trò vui ra tay ngăn lại, không cần nghĩ cũng biết trong miệng của cô nhả ra không có lời gì tốt, "Hôm nay tớ kết hôn, hai người các cậu có thể nể mặt không cần tranh cãi hay không!"
"Nào có ầm ĩ?" Hai người Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc trăm miệng một lời.
Mắt Tiêu Hòa Nhã trợn trắng, "Hiện tại trái lại phối hợp rất ăn ý!" Tiêu Hòa Nhã cười cười: "Nếu như để cho tớ nghe thấy các cậu cãi nhau, tớ sẽ nhờ anh cả và anh Tống đến trông nom các cậu đấy!"
Lời này vừa nói ra, hai người nhất thời biến thành cô gái ngoan ngoãn. Chỉ là ánh mắt vẫn buồn bã như cũ.
Tiêu Hòa Nhã nhẹ nhàng bật cười, sau đó vẫy vẫy tay khiến Tiểu Bảo đi tới.
"Mẹ, lần này không khẩn trương chứ?" Tiêu Tiểu Bảo cười hì hì hỏi.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, "Ừm! Không khẩn trương!"
Lúc này Tiêu Vô Hiền đi vào, vẻ mặt tươi cười nhìn cô, "Bảo bối, đến lúc!" "Lê Quý Đôn"
Nhìn ánh mắt hiền hòa như vậy, Tiêu Hòa Nhã có cảm giác xúc động đến rơi lệ. Trên thế giới này người bảo vệ cô nhiều như vậy, chỉ có người này cho cô mạng sống, cho cô ba anh trai yêu cô như mạng. Rõ ràng là một người phiêu hốt bất định cuối cùng vì cô chấp nhận gông cùm xiềng xiếc (bị trói buộc) ở nơi này.
"Con ngàn vạn lần đừng rơi nước mắt!" Tiêu Vô Hiền cắt đứt cảm giác thương tâm của cô, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, đi tới trước mặt cô cong cánh tay lên, "Con gái ta xinh đẹp như vậy dĩ nhiên là cô dâu xinh đẹp nhất thế giới, khóc làm lem hết lớp trang điểm có thể xấu đi!"
Tiêu Hòa Nhã nghẹn ngào nói không ra lời, đầu ngưỡng thật cao, cứ thế nén nước mắt trở về, đứng lên đôi tay mang găng tay màu trắng kéo cánh tay của ông. Cha yêu của cô sẽ giao cô cho người cô yêu.
Trong trang viên vô cùng rộng lớn, Thượng Quan Ngưng ở tại một đầu thảm đỏ chờ cô dâu của anh. Bên kia, Tiêu Hòa Nhã kéo tay Tiêu Vô Hiền nở một nụ cười nhu hòa đi tới.
"A, tiểu Nhã, tại sao cậu chỉ đeo có một khuyên tai!" Ôn Tiểu Noãn đi theo phía sau bọn họ đột nhiên khẽ gọi.
"Cái gì?" Tiêu Hòa Nhã sờ sờ vành tai của mình, lúc này mới phát hiện đúng là chỉ đeo có một khuyên tai, Tiêu Hòa Nhã ngây người, rõ ràng tất cả đều chuẩn bị vô cùng tốt! Chẳng lẽ mới vừa rồi lúc khiêu vũ với Tiểu Bảo không cẩn thận làm rớt?
"Ba, làm sao bây giờ? Có phải bộ dạng này rất xấu hay không?" Tiêu Hòa Nhã có chút khẩn trương, vội hỏi cha đang ở bên cạnh.
"Không xấu, coi như cái khuyên tai đó có đẹp cũng không đẹp bằng con gái của ta!" Tiêu Vô Hiền mỉm cười thản nhiên nói.
"Mẹ, người đừng vội, con trở lại tìm giúp người!" Tiêu Tiểu Bảo nói xong, lập tức chạy đi.
"Dì đi cùng con!" Ôn Tiểu Noãn nói.
"Không được..., dì là phù dâu. . . . . ." Cố Ngộ Bắc cũng chưa từng thấy qua tình trạng này, dù gì cũng là hôn lễ của bạn thân, nhất định phải hoàn mỹ!
"Hiện tại cậu gánh vác luôn đi!" Ôn Tiểu Noãn nói xong, trực tiếp đuổi theo Tiểu Bảo.
"Chú, tiểu Nhã, các người đi chậm một chút!" Cố Ngộ Bắc quay đầu lại, nhìn thấy còn cách đầu kia của thảm đỏ một đoạn, như vậy nhất định kịp lúc.
"Ừm!" Tiêu Hòa Nhã ừ một tiếng, trong lòng không còn khẩn trương nữa.
"Không có chuyện gì, chớ khẩn trương, đến lúc đó nếu như bọn họ còn chưa tìm được, con hãy lấy cái khuyên tai còn lại xuống, kết hôn mang một cái là điềm xấu!" Tiêu Vô Hiền nói.
"Ừm!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu. Xem ra vẫn không thể khẩn trương. Chỉ hy vọng tiểu Bảo và tiểu Noãn tìm được cái còn lại nhanh một chút.
Lúc Ôn Tiểu Noãn chạy đến phòng nghỉ, còn chưa nhàn rỗi tìm khuyên tai, đã nhìn thấy một bóng người nhỏ bé quen thuộc té xuống đất, Ôn Tiểu Noãn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa không đứng vững được. Thật vất vả ổn định tinh thần nhìn người đàn ông ở bên cạnh Tiểu Bảo.
"Ông đã làm gì thằng bé?" Ôn Tiểu Noãn lớn tiếng hỏi.
Người đàn ông đột nhiên thấy có người xông vào, chân mày nhíu lại, sau đó lại thấy là một người phụ nữ vô dụng rốt cuộc lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: "Tôi đã làm gì nó? Yên tâm, tôi sẽ khiến cô tự mình nếm thử!"
Lý Qua, người của ông Mộ, tổ trưởng tổ đặc công của quốc gia, anh Lý Ngải bị trượt chân rơi lầu. Trượt chân rơi lầu, người bình thường có lẽ sẽ tin, nhưng anh sẽ không tin, Lý Ngải là ai, là em trai của anh, là bộ đội đặc công tinh anh, làm sao có thể trượt chân rơi lầu?
Hiện tại ông Mộ đã ૮ɦếƭ, anh đã không còn bị ràng buộc, ông Mộ đối với anh em bọn họ rất tốt không gì báo đáp được, hiện tại anh khẳng định không thể để cho ông ૮ɦếƭ đi một cách vô ích, dĩ nhiên không thể để cho em trai của anh còn có ba tổ viên của anh ૮ɦếƭ một cách vô ích. Anh muốn báo thù cho bọn họ, dù phải dùng hết tiền đồ của anh cũng sẽ không hối tiếc. Tiểu thư không còn, mà Thượng Quan Ngưng vừa đúng lúc cho bọn anh cơ hội cuối cùng.
Thật đúng là may mắn trong nguy hiểm, anh biết Thượng Quan Ngưng bảo vệ hiện trường hôn lễ đến mức gió thổi cũng không lọt, nhưng anh ta đã bỏ quên phòng nghỉ của cô dâu, vốn là sau khi Tiêu Hòa Nhã trang điểm xong rồi đuổi những người đó ra ngoài chỉ để lại mình và con trai của cô, khi đó anh đã muốn động thủ, không tiếng động Gi*t bọn họ. Nhưng đột nhiên hai người khác lại tiến vào, hai người kia anh hoàn toàn không xa lạ gì, một là đại tiểu thư của Hoa thị, cũng là con gái của đương kim thị trưởng, một người khác là con gái của bí thư trưởng thành phố. Hai người kia đã phá hủy kế hoạch của anh, vốn còn tưởng rằng nhiệm vụ sẽ thất bại, lại không nghĩ tới đứa bé này sẽ một thân một mình quay lại. Ha ha ha. . . . . . Cái này gọi là ông trời không phụ lòng người!
"Hừ! Anh cho rằng anh có thể an toàn rời khỏi đây sao?" Trong lòng vô cùng khủng hoảng, Ôn Tiểu Noãn lạnh lùng nhìn người đàn ông một thân áo da màu đen đang đứng đối diện. Đôi tay nắm thành quyền, nghĩ, hôm nay coi như liều mạng cũng không thể để anh ta tổn thương Tiểu Bảo.
"Chỉ bằng cô?" Lý Qua nhẹ nhàng cười cười, vẻ mặt đầy giễu cợt.
Sau đó một cuộc chém Gi*t như vậy bắt đầu. Cho đến khi gương mặt bị đá một cước, Lý Qua mới phát hiện cô bé này cũng không phải là phế vật, xem ra là mình coi thường cô! Vươn tay hung hăng lau vết máu ở khóe miệng, hình như tuyệt không cảm thấy đau. Mặc dù không phải phế vật, Lý Qua anh cũng không đặt cô ở trong mắt. Trước là bởi vì khinh địch, lần này sẽ không đơn giản như vậy.
Ôn Tiểu Noãn nghĩ, mình đánh nhau từ nhỏ tới lớn, cũng không sai biệt lắm coi như là đả biến thiên hạ vô địch thủ (đánh đâu thắng đó), không nghĩ tới hôm nay lại phí sức như vậy. Nghĩ đến một tên côn đồ cắc ké đánh với một cao thủ vẫn còn chênh lệch rất nhiều! Mà bây giờ cô cũng hoàn toàn chưa có cơ hội thắng, nhưng cô lại không thể lui về phía sau nửa bước. Nếu không bọn họ sẽ dùng Tiểu Bảo để uy Hi*p Thượng Quan Ngưng và tiểu Nhã. Không được, nếu như bọn họ phát điên Gi*t Tiểu Bảo cũng không phải là không thể!
"Phốc!" Đột nhiên bụng bị một đòn nghiêm trọng, cả người Ôn Tiểu Noãn bị đá bay ra ngoài, thẳng tắp ᴆụng vào tường, chất lỏng ấm nóng dâng lên rồi phun ra, cũng trong nháy mắt chuông báo động vang lên.
Người đàn ông biến sắc, nắm Tiểu Bảo hôn mê bất tỉnh trên mặt đất lên bỏ chạy.
Bên này, mất hết một ít thời gian cô dâu mới bắt đầu đi lên thảm đỏ, các loài hoa phủ đầy.
Đầu còn lại của thảm đỏ, Thượng Quan Ngưng chờ đợi đến sốt ruột, người này cho rằng mình là ốc sên chậm chạp sao? Mỗi bước đi đều giống như người già mất hết sức khỏe. Không tồi rốt cuộc cũng bước lên thảm đỏ. Trên mặt cuối cùng cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Anh vui mừng nhưng cô lại chẳng vui mừng như vậy, khuyên tai rất đẹp, cùng kiểu dáng với dây chuyền của cô, rõ ràng phối hợp lại đẹp như thế, nhưng bây giờ không thể dùng, cô nghĩ mình nhất định là cô dâu xấu nhất trên thế giới, thận trọng đưa tay gở chiếc khuyên tai còn lại xuống. Cũng lúc này tiếng còi báo động vang lên đầy trời.
Tiêu Hòa Nhã sợ hết hồn, nghĩ thầm hiệu trưởng sẽ không vì hôn lễ này mà cố ý phóng hỏa chứ? Vậy cũng quá dọa người! Nhưng cho dù là không phải cố ý phóng hỏa vẫn sẽ dọa đến cô!
Ở đầu kia của thảm đỏ ngay từ lúc còi báo động vang lên trong nháy mắt sắc mặt của người nào đó đã thay đổi, Nhất - Nhị - Tam - Tứ vốn đứng ở hai đầu, nghe được âm thanh sau đó lập tức phân tán đi ra ngoài, Thượng Quan Ngưng đi đến đài chủ trì, sắc mặt nghiêm túc nói vào Microphone: "Mong tất cả tân khách không nên tùy ý đi lại, nếu không phải chuyện gấp xin giữ nguyên chỗ cũ, cám ơn đã phối hợp!" Âm thanh trầm thấp nói xong, tân khách vốn hốt hoảng trong nháy mắt ngồi lại vào chỗ của mình, không huyên náo cũng không tùy ý đi lại, yên lặng chờ chủ nhà xử lý.
Thượng Quan Ngưng giao mọi chuyện lại cho Hạ Ngưng Nhật, mình thì đi ra ngoài.
"Xảy ra chuyện gì?" Anh đến bên cạnh Tiêu Hòa Nhã, Tiêu Hòa Nhã một tay kéo tay anh, vẻ mặt lo lắng.
"Không có chuyện gì!" Thượng Quan Ngưng vỗ vỗ tay của cô, khom người hôn một cái lên gương mặt của cô rồi nhẹ nhàng nói, "Em ở đây đợi anh...anh đi một chút sẽ trở lại!"
Tiêu Hòa Nhã còn muốn nói tiếp, cuối cùng cũng không mở miệng, Tiêu Vô Hiền dẫn cô đến ngồi xuống trên một chiếc ghế, người nhà họ Hạ và người nhà họ Tiêu cũng vây quanh, khuyên giải an ủi để cho cô yên tâm.
Tiêu Hòa Nhã kéo khóe miệng miễn cưỡng cười, bàn tay nắm một chiếc khuyên tai kim cương thật chặt. Thượng Quan Ngưng nói cái này là do anh tự mình thiết kế cho cô. Vậy mà, cô lại làm mất một chiếc. Ba nói mang một là điềm xấu, vậy đã xảy ra chuyện gì?
Thượng Quan Ngưng đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Đại Nhất mang Ôn Tiểu Noãn cả người tràn đầy vết máu đến. Sắc mặt Thượng Quan Ngưng vô cùng khó coi.
"Lão đại, tiểu thiếu gia bị người ta mang đi!" Đại Nhất đau thương nói.
Thượng Quan Ngưng vung tay lên, lập tức có người tới đỡ Ôn Tiểu Noãn đi."Đưa cô ấy đến bệnh viện, chuyện này trước không cần tuyên bố!"
"Dạ!"
Phịch một tiếng, Nhất - Nhị - Tam - Tứ toàn bộ quỳ xuống ở trước mặt của Thượng Quan Ngưng, "Lão đại, là lỗi của chúng tôi, anh hạ lệnh xử lí chúng tôi đi!"
"Tôi sẽ xử lí các cậu, hiện tại lập tức lục soát cứu tiểu thiếu gia cho tôi!" Thượng Quan Ngưng lạnh lùng nói, bộ dạng làm cho người khác nghe không ra hỉ nộ.
Nhưng người quen thuộc với anh đều biết đây điềm báo trước anh sắp nổi giận.
"Dạ!" Bốn người không biết nên nói gì, chỉ biết hiện tại quan trọng nhất là phải tìm tiểu thiếu gia về!
"Đại Nhất, bây giờ cậu đi xác nhận vị trí của Tiểu Bảo!" Thượng Quan Ngưng phân phó, "Đại Nhị, cậu lập tức triệu tập nhân thủ đợi lệnh tùy thời xuất phát, Đại Tam cậu phái người bảo vệ tân khách, không có lệnh của tôi bất cứ ai cũng không được ra ngoài, Đại Tứ, cậu đi kiểm tra băng ghi hình xem những nhân viên nào đã ra vào trang viên, tôi muốn biết là ai đã mang tiểu thiếu gia đi! Mặt khác, phong tỏa tất cả tuyến đường giao thông quan trọng ở Hoa thị, kiểm tra tất cả các xe, tôi muốn khiến những người đó cho dù chắp cánh cũng khó thoát khỏi Hoa thị!"
"Dạ!"
Nửa giờ sau, người bắt Tiêu Tiểu Bảo đi hình như đã phát ra đến các đoạn đường đều có người được bố trí chờ sẵn ở đó, trong đó có cảnh sát cũng có người của vương triều Liệt Diễm. Tất cả các con đường đều bị phong tỏa, toàn bộ những chiếc xe đi ngang qua đều phải dừng xe tiếp nhận kiểm tra.
Trên xe, Tiêu Tiểu Bảo bị đánh ngất xỉu rốt cuộc cũng tỉnh lại, nhìn hai người trên xe, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra, nhất là sau khi nhìn thấy người phụ nữ kia, cậu thật sự không nghĩ đến, lúc một người phụ nữ điên cuồng lên thật sự không có giới hạn, chỉ là. . . . . . Người đàn ông này cũng không có đầu óc sao?
"Không có ích lợi gì!" Tiêu Tiểu Bảo lành lạnh nói: "Các người có thể mang tôi từ trong trang viên ra ngoài đã nói rõ năng lực của các người không tệ, nhưng cũng chỉ có thể phát huy đến trình độ này! Nếu các người muốn thoát khỏi Hoa thị thì đó là chuyện không thể nào xảy ra!"
"Bốp!" Mộ Linh Dược hung hăng tát cậu một cái. Không hề nương tay vì cậu chỉ là một đứa bé, bởi vì ở trong mắt của cô ta cậu chính là một nghiệt chủng không nên tồn tại. "Đừng quên mày vẫn còn ở trong tay của tao, tao tin tưởng Thượng Quan Ngưng cũng không dám làm loạn!"
"Ha ha ha. . . . . ." Tiêu Tiểu Bảo nhẹ nhàng cười cười, đưa tay lau vết máu bên khóe miệng, trên khuôn mặt trắng noãn hiện lên dấu năm ngón tay có thể thấy rõ thế nhưng cậu lại không để mắt đến, "Đây chính là nguyên nhân cô không chiếm được Thượng Quan Ngưng nhưng mẹ tôi lại làm được!"
"Mày nói cái gì?" Khuôn mặt Mộ Linh Dược vốn đang tức giận vì một câu nói của cậu mà trở nên dữ tợn, nếu cậu không phải là lợi thế để bọn họ có thể bình yên thoát khỏi đây cô hận không được lập tức Ϧóþ ૮ɦếƭ cậu."Mày nói thêm một câu nữa đi, cẩn thận bây giờ tao sẽ Gi*t ૮ɦếƭ mày! Cái người phụ nữ đê tiện đó vốn không xứng đáng để so sánh với tao!"
"A. . . . . ." Tiêu Tiểu Bảo cười khẽ một tiếng, tròng mắt vừa lớn vừa tròn đều là giễu cợt, "Lời này của cô nên nói ngược lại, cô vốn không xứng so sánh với mẹ tôi, mẹ tôi đơn thuần thiện lương làm mọi người đều hi vọng có được!"
"Mày. . . . . ." Mộ Linh Dược sốt ruột, vung tay lên muốn đánh cậu lại bị một người đàn ông khác ở bên cạnh bắt được.
"Cô tức giận với một đứa bé làm gì, có thời gian không bằng suy nghĩ cách rời khỏi Hoa thị đi!" Người đàn ông cau mày trầm giọng nói. Bọn họ đã đi rất lâu rồi, lại phát hiện tất cả đoạn đường đều có chướng ngại vật, bọn họ dẫn theo Tiêu Tiểu Bảo tất nhiên không có biện pháp thuận lợi đi qua, hiển nhiên bọn họ nghi ngờ năng lực của Thượng Quan Ngưng, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, đã có thể nắm giữ tư liệu của bọn họ. Anh tin tưởng, không chỉ có những chỗ này, đoán chừng tất cả khách sạn cũng nhận được những tư liệu này. Nói tóm lại, hiện tại bọn họ là chó cùng rứt giậu (vì tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy). Lợi thế duy nhất chính là đứa bé trước mắt, nếu như bọn họ an toàn rời khỏi đây, điều kiện trước tiên chính là đứa trẻ này phải bình yên vô sự.
"Bây giờ tốt nhất cô nên thương lượng với cha tôi, dùng tôi làm lợi thế, các người còn có một chút phần thắng, nếu không thời gian lâu như vậy cha tôi cũng sẽ không nhẫn nại cuối cùng cũng chỉ là lưới rách cá ૮ɦếƭ (gần giống với mất cả chì lẫn chài), mặc dù không có tôi cha tôi vẫn có thể có đứa bé khác, nhưng tất nhiên sẽ không để cho người Gi*t con trai ông sống an ổn. Đại tiểu thư nhà họ Mộ chắc hiểu rõ, người đắc tội cha tôi, không chỉ bị cha tôi trừng phạt mà còn có cả gia tộc của ông, những người có quan hệ với họ bất luận thế nào cũng có thể gặp nguy hiểm." Tiêu Tiểu Bảo tuyệt không sợ hãi, giống như kể chuyện xưa. Đột nhiên chuyển hướng mũi nhọn lên hai người đàn ông, "Xem ra quan hệ của các người và nhà họ Mộ cũng thân thiết đó, vì thù hận cá nhân mà Mộ đại tiểu thư không để ý đến người nhà của mình! Cả đời có thể gặp được tri kỷ như vậy quả thật vô cùng khó khăn, ૮ɦếƭ vì tri kỷ, thật ra thì tôi nghe mà cũng bội phục các người, vì tri kỷ có thể hại ૮ɦếƭ cả nhà cũng sợ chỉ có hai người các người thôi!"
"Mày câm miệng cho tao!" Lái xe Lý Qua hung hãn nói. Người đàn ông ngồi kế bên tài xế rõ ràng đã lộ ra vẻ mặt chần chờ. Anh có thể vì báo thù cho anh em mà quên đi tính mạng của bản thân, nhưng anh chưa từng nói không để ý đến người nhà của mình, gia tộc nhà anh nhiều người như vậy nếu bởi vì anh mà toàn bộ bị mất mạng anh còn có thể gặp liệt tổ liệt tông sao?
Tiêu Tiểu Bảo nhẹ nhàng cười, cũng rất ngoan ngoãn im lặng.
"Lý Qua, bây giờ chúng ta làm thế nào?" Vốn còn tin tưởng Mộ Linh Dược cuối cùng cũng sợ, đối với thủ đoạn trả thù của Thượng Quan Ngưng cô cũng biết, tới giờ cô có thể lưu lại cái mạng này cũng là vì anh thương hại. Cũng bởi vì Dương An, Dương An. . . . . . Nhớ tới người này, Mộ Linh Dược đột nhiên ngũ vị tạp trần, cho dù anh đối với mình tàn nhẫn như thế nào, nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . Ngoài ba cô ra cũng là người đối với cô tốt nhất, mặc dù giấu sự tàn nhẫn sau lưng, nhưng cuối cùng cũng dành sự ấm áp cho cô. Không để cho cô tuyệt vọng, nếu như có thể gặp anh sớm một chút thì tốt biết mấy, nếu như gặp anh trước lúc gặp Thượng Quan Ngưng thì thật tốt, cô biết, từ nay về sau cô cùng bọn họ cho dù là Thượng Quan Ngưng hay là Dương An đều không có khả năng.
"Cứ để nó nói, cậu đừng quan tâm, tôi sẽ để cậu yên bình rời đi!" Lý Qua nói với mọi người, mặc dù trong lòng không có niềm tin tuyệt đối, tuy nhiên không thể lo lắng nếu chưa thua.
"Miêu Tông, cậu đừng nghe nó nói bậy, coi như bây giờ rút lui không làm, Thượng Quan Ngưng cũng sẽ không bỏ qua cho người nhà của cậu, hiện tại chúng ta là châu chấu trên một sợi thừng, bây giờ cậu chỉ có thể phối hợp với chúng tôi mới có cơ hội sống sót!" Lý Qua nói với Miêu Tông ngồi kế bên tài xế.
Lúc này Tiêu Tiểu Bảo im lặng rốt cuộc lại bị chọc cười, giương mắt nhìn Lý Qua đang lái xe, vừa liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Mộ Linh Dược, "Các người nói thật đúng là buồn cười, châu chấu trên một sợi thừng chỉ có thể cùng ૮ɦếƭ tất nhiên cũng không nhất định có khả năng cùng sống!" Tiêu Tiểu Bảo lành lạnh nói một câu nhưng trong nháy mắt phá vỡ hi vọng của bọn họ. Khiến mấy người kia hận không thể lập tức Ϧóþ ૮ɦếƭ cậu.
"Cô xuống xe, ở chỗ này chờ tôi, chờ tôi giải quyết mọi chuyện sẽ tới tìm cô!" Chạy đến một khu vực phồn hoa, Lý Qua bảo Mộ Linh Dược xuống xe.
"Tôi. . . . . ." Mộ Linh Dược không yên lòng.
"Đi xuống đi, tìm chỗ ở lại!" Lý Qua lạnh lùng nói, sau đó trực tiếp xuống xe đến phía sau kéo cô xuống.
"Lý Qua, là tôi hại các anh!" Mộ Linh Dược nhỏ giọng nói, nước mắt đã sớm mất khống chế.
Đột nhiên Lý Qua một tay kéo cô vào trong иgự¢, gần như đã dùng hết hơi sức ôm cô, "Mộ Linh Dược, nếu như có thể vượt qua cửa ải này, tôi hi vọng cô có thể sống thật tốt, vì ông Mộ cũng vì mấy anh em đã ૮ɦếƭ, có được hay không?"
"Tốt! Tốt! . . . . . ." Mộ Linh Dược không kiềm chế được, tại sao phải đi tới bước này?
Thù nhất định phải báo! Trong lòng Lý Qua suy nghĩ, buông cô ra hy vọng có thể mang tất cả tai họa đi.
"Miêu Tông, hiện tại cậu tự mình lựa chọn, cùng tôi rời đi hay là một mình cậu rời đi!" Trở lại trên xe, Lý Qua bình tĩnh hỏi người ngồi chỗ kế bên tài xế.
"Ha ha. . . . . ." Miêu Tông cười nhạt một tiếng, "Tôi còn có cơ hội lựa chọn sao?" Trừ phi, Lý Qua buông tha báo thù bọn họ mới còn có một con đường sống, nếu không vậy cũng chỉ có thể cùng ૮ɦếƭ!
Lý Qua nhìn anh một cái, sau đó đạp mạnh chân ga vội vã rời đi. l,ê .qúy. đ,ôn
Mặc dù hi vọng mong manh, bọn họ cũng chỉ có thể liều lĩnh đánh cuộc!
Cửa sau xe bị khóa, Tiêu Tiểu Bảo một mình ngồi ở phía sau, hiện tại cậu chỉ có thể đợi, trong tay của cậu còn nắm thật chặt một chiếc khuyên tai mẹ cậu làm mất, chiếc khuyên tai này là cha cố ý đưa cho mẹ cậu. Khóe miệng Tiêu Hòa Nhã dần dần hiện lên một chút ý cười. Chỉ sợ hành tung của bọn họ đã sớm bị cha nắm trong tay rồi? Nếu không chuyện cố ý này có ích lợi gì?
Đúng như Tiêu Tiểu Bảo suy nghĩ, chiếc khuyên tai này được đặc chế, kim cương khổng lồ phía dưới được cài đặt hệ thống định vị, Thượng Quan Ngưng tùy thời có thể nắm trong tay vị trí của người đeo khuyên tai. Hiện nay anh đã phái người ở trên đường chuẩn bị chặn lại. Chỉ vì bảo đảm an toàn cho Tiểu Bảo bọn họ không dám lỗ mãng làm việc thôi.
Mà bên kia, Tiêu Hòa Nhã một mực chờ đợi rốt cuộc cảm thấy vấn đề xuất hiện ở chỗ nào rồi. Tiểu Bảo và tiểu Noãn giúp cô đi tìm khuyên tai vẫn chưa về, cũng chính vào lúc đó, báo động vang lên. Không phải là. . . . . .
Nghĩ tới đây, Tiêu Hòa Nhã hốt hoảng, vội vàng đứng lên nhấc áo cưới chạy ra ngoài.
"Tiểu Nhã!" Người phía sau hô một tiếng, có mấy người vội vàng đuổi theo.
"Thiếu phu nhân, lúc này ngài không nên đi ra ngoài!" Hiện trường hôn lễ ngoài trời to như vậy, lại được nhân viên bảo vệ có chuẩn bị vũ bao vây toàn bộ, gần như khoảng cách nửa cánh tay là có một người đứng, đây cũng là một trong những nguyên nhân nhiều tân khách như vậy nhưng không người nào dám động đậy.
"Các cậu để cho tôi đi ra ngoài đi, có phải Tiểu Bảo và tiểu Noãn xảy ra chuyện hay không? Các cậu để cho tôi đi tìm họ có được hay không? Tôi van cầu các cậu!" Tiêu Hòa Nhã nắm lấy cánh tay của người kia nước mắt chảy xuôi, nhất định là bọn họ đã xảy ra chuyện, bằng không tại sao hiệu trưởng lại để cô một mình ở chỗ này.
"Thiếu phu nhân, xin không cần làm khó thuộc hạ, thiếu gia phân phó, không có mệnh lệnh của anh ấy ai cũng không được rời đi!" Người nọ có chút khó xử nhưng vẫn không đồng ý.
"Tiểu Nhã, Thượng Quan Ngưng sẽ giải quyết!" Tiêu Vô Hiền kéo cô trở lại an ủi nói.
"Ba. . . . . . Con muốn đi tìm bọn họ, ba. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã không biết làm sao, vội vàng lôi kéo cầu xin Tiêu Vô Hiền.
"Để cho con bé đi đi!" Lúc này Thượng Quan Vân Thích đi tới âm thanh ôn hòa nói.
". . . . . . Dạ, phu nhân!" Người nọ gật đầu một cái, sau đó không biết nói những gì vào điện thoại, chỉ chốc lát sau đã có một người đến.
"Cậu mang thiếu phu nhân đi tìm thiếu gia!"
"Dạ!"
Tiêu Hòa Nhã nhấc váy vội vàng đi theo.
Bên kia, vị trí của Tiểu Bảo đã được xác định, Thượng Quan Ngưng cũng đã phái người bao vây nơi đó. Hiện tại đang định tự mình đi qua. Vừa muốn lên xe lại nhìn thấy một bóng dáng màu trắng chạy như bay tới, Thượng Quan Ngưng không tự chủ nhíu mày.
"Tại sao lại đến đây?" Thượng Quan Ngưng hỏi, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô. "Không phải bảo em chờ ở đó sao? Anh sẽ lập tức trở lại!"
"Em đi theo anh!" Tiêu Hòa Nhã lau sạch nước mắt, nỗ lực không để cho mình khóc thành tiếng. Trước khi anh cự tuyệt đã chui vào trong xe.
"Lão đại!" Đại Nhị hô một tiếng.
"Lên đường!" Thượng Quan Ngưng nhíu nhíu mày, rốt cuộc chưa nói gì cũng đã lên xe.
Mục đích của bọn họ, đến gần vị trí ở vùng ngoại ô của Hoa thị, một chỗ đang khai phá nhưng bởi vì tiền vốn không đủ mà tạm ngừng, nhà lầu mới vừa xây một nửa. Trên đường, Thượng Quan Ngưng nói đơn giản tình hình hiện tại cho Tiêu Hòa Nhã biết, Tiểu Bảo trong tay người khác, Ôn Tiểu Noãn bị thương nằm viện.
Tiêu Hòa Nhã nghe nhưng không khóc! Thật ra chỉ có chính cô biết bây giờ mình muốn khóc đến mức nào, nhưng cô biết khóc cũng vô dụng, ngược lại sẽ làm rối loạn kế hoạch của hiệu trưởng, cho nên cô chịu đựng. Cô tin tưởng anh nhất định sẽ mang Tiểu Bảo về, Tiểu Bảo là mạng sống của cô, mà anh chắc chắn không để cho cô mất đi mạng sống của mình, có yêu hay không cô không dám xác định, nhưng hiệu trưởng thương yêu cô lại chưa từng hoài nghi.