Dính Vào Người Giàu Có Đang lúc Tiêu Hòa Nhã và Tiêu Tiểu Bảo chuẩn bị lên máy bay thì bị người ta cản lại.
"Tại sao à? Vé máy bay cũng đã mua rồi, không đi thì rất lãng phí tiền!" Tiêu Hòa Nhã nhìn hai người trước mắt, luôn cảm thấy mình đã gặp ở đâu đó, nhưng lại có chút không giống như vậy.
"Phu nhân, tiểu thiếu gia, lão đại nói rồi, cho dù Trung Nhật khai chiến cũng không cần ngài phải đi thăm dò tình hình của địch, lão đại còn nói, nếu hiện tại không trở về, người vợ này lão đại cũng không cần nữa, những đồ chuẩn bị cho lễ kết hôn lão đại sẽ đưa cho người khác. Còn nói. . . . . ."
"Không cần nói nữa, chúng tôi không đi Nhật Bản nữa, chúng tôi trở về thành phố Hoa!" Tiêu Hòa Nhã rất là dứt khoát thay đổi mục đích, nói nhảm, sẽ đưa những đồ dùng chuẩn bị cho lễ kết hôn cho người khác là có ý gì chứ? Không phải là có ý kết hôn với người khác chứ? Khó mà làm được, cô đã sớm nghĩ thông suốt, mặc kệ thế nào hiệu trưởng cũng là của cô. Vì nguyên do gì cô cũng sẽ không buông tay.
Tiêu Hòa Nhã ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Bảo, có chút lo lắng hỏi: "Tiểu Bảo, chúng ta không đi Nhật Bản có được không?"
Tiêu Tiểu Bảo nhún nhún vai. "Con không có ý kiến!" Lại nói cậu vốn không muốn đi Nhật Bản, chỉ là mẹ cậu muốn đi nên cậu mới đi theo thôi.
Thấy con trai mình gật đầu, vì thế hai người vội vàng đi đổi vé máy bay, đi được hai bước lại dừng lại, như có điều suy nghĩ nhìn hai người phía sau bọn họ: "Này, sao tôi cứ có cảm giác đã gặp anh ở đâu đó rồi nhỉ?"
Lúc này Tiểu Lục khẽ bật cười. "Trí nhớ của phu nhân thật không tồi, thay đổi lớn như vậy rồi mà ngài vẫn còn ấn tượng."
"Thật sự đã gặp qua à!" Tiêu Hòa Nhã có chút giật mình, cô vừa mới thấy đã có cảm giác có chút quen mặt, cho nên mới hỏi một chút bởi vì không thế nào xác định được.
"Tôi là A Long, nó là em trai!" Hiện tại đổi tên là Tiểu Ngũ - A Long mỉm cười nói.
Em trai của A Long, lần này Tiêu Hòa Nhã đã hoàn toàn nhớ ra, chỉ là không ngờ người lại đẹp trai như vậy! Dường như nam tính khí phách hơn chàng trai lúc trước, Tiêu Hòa Nhã nghĩ đây chính là hình mẫu đàn ông trong truyền thuyết, cô còn nhớ rõ, bọn họ rõ ràng là người bắt cóc cô cuối cùng lại xông về phía trước để cứu cô.
"Đúng rồi, thương thế của anh đã tốt chưa? Khi nào thì bị hiệu trưởng lừa gạt đi vậy?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, bộ dạng tươi cười rạng rỡ.
Tiểu Ngũ cười cười. "Tôi đã sớm khỏi rồi, đúng rồi, từ bây giờ ngài gọi tôi Tiểu Ngũ, gọi nó Tiểu Lục là được! Tiểu Lục, cậu đi đổi vé máy bay trước!"
"Được!" Tiểu Lục cầm hộ chiếu của hai người bọn họ, tiếp đó lập tức đi đổi vé máy bay.
Tiêu Hòa Nhã nghe tên của bọn họ thì không nhịn được lập tức bật cười, hiệu trưởng đại nhân thật đúng là lười lợi hại, bốn sư huynh còn chưa tính, Nhất - Nhị - Tam - Tứ, hiện tại lại có Tiểu Ngũ Tiểu Lục, nếu như thủ hạ của anh có nhiều người có phải toàn bộ sẽ phải đi xuống xếp hàng hay không.
Ba người bọn họ tìm một chỗ ngồi xuống, chờ Tiểu Lục đổi vé máy bay trở lại.
Chỉ chốc lát sau Tiểu Lục đã chạy tới. "Phu nhân, tiểu thiếu gia, anh Ngũ, máy bay đi thành phố Hoa chỉ có chuyến chín giờ tối nay!"
Tiểu Ngũ đứng lên, chuẩn bị gọi điện thoại xin phép lão đại, lúc này lại vang lên giọng nói của Tiêu Tiểu Bảo.
"Chú Ngũ, chú khoan gọi đã, mẹ, mẹ gọi điện thoại cho bác, bác sẽ có biện pháp để chúng ta trở về ngay lập tức!" Tiêu Tiểu Bảo cười nói với Tiêu Hòa Nhã.
Tiêu Hòa Nhã không quá tin tưởng, trở về ngay lập tức, chẳng lẽ anh Hạ sử dụng ma thuật sao? Chỉ là, để tỏ lòng mình tin tưởng con trai, Tiêu Hòa Nhã không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hạ Ngưng Nhật.
Sau khi Hạ Ngưng Nhật nghe được vấn đề này, nhẹ nhàng bật cười. "Loại chuyện như vậy, hiệu trưởng nhà em cũng có thể giải quyết dễ như trở bàn tay!"
"Không phải là em muốn cho anh ấy một bất ngờ sao?" Tiêu Hòa Nhã thuận miệng nói.
Hạ Ngưng Nhật sửng sốt, ngay sau đó bật cười, "Được, bốn người ở bên kia chờ, anh sẽ sai người qua đón!"
Cho đến khi ngồi lên trực thăng tư nhân, Tiêu Hòa Nhã mới phục hồi tinh thần từ trong kinh ngạc.
"Bảo, có phải chúng ta là người giàu có không?" Tiêu Hòa Nhã ghé vào bên tai Tiêu Tiểu Bảo đè nén kích động nhỏ giọng hỏi. Ở trong nước có bao nhiêu bản lãnh còn chưa tính, thế nhưng đang ở nước ngoài cũng hành động tùy ý như vậy, rốt cuộc nhà họ Hạ có bao nhiêu tiền chứ?
Tiêu Tiểu Bảo rất là bất đắc dĩ nghiêng đầu liếc mẹ của mình một cái, đưa tay tới gần mặt của cô chỉ chỉ: "Mẹ, cái bộ dạng của mẹ lúc này quá mất mặt rồi!"
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, được rồi, quả thật có chút mất thể diện, giống như một bộ dạng đã quen mất mặt rồi. "Nhưng Bảo à, mẹ còn đang kích động đây!" Tiêu Hòa Nhã đưa tay ôm đầu con trai mình, cười hì hì nói: "Thì ra là thiếu chút nữa mẹ thành Đại Phú Bà, đáng tiếc là đã đào hôn, nhưng mà sau khi trở về mẹ vẫn là Đại Phú Bà, ha ha ha. . . . . ."
Giọng cười đó nhẹ khuếch tán trong bầu trời xanh mây trắng, thấy Tiêu Tiểu Bảo Tiểu Ngũ Tiểu Lục cùng với một đám nhân viên im lặng ngồi ở một chỗ sững sờ một hồi lâu. Cuối cùng dưới ánh mắt kinh ngạc của tiếp viên hàng không, ba người Tiểu Bảo Tiểu Ngũ Tiểu Lục cùng nhau hất mặt, giống như sau gáy viết vài chữ to, tôi không biết người này!
Khi bọn họ trở lại thành phố Hoa, vừa hay đọc được một tin tức quan trọng, đó chính là một lãnh đạo quan trọng của quốc gia phát bệnh tim không chữa trị kịp thời qua đời. Người lãnh đạo quan trọng không phải là người khác, chính là ông Mộ bị tước quyền trước đây không lâu, ba ruột của Mộ Linh Dược. Ngày đó bọn họ trở về thành phố Hoa, đại tiểu thư nhà họ Mộ cũng mang theo Dương An trở lại thủ đô. Tiểu Ngũ nói, rốt cuộc ૮ɦếƭ vì bệnh tim hay vì người khác thì chỉ có ông Mộ biết được mà thôi!
Sau tất cả, cũng không biết sao mọi người lại đưa ra kết luận này, Tiêu Hòa Nhã nghĩ, chuyện này cuối cùng cũng không có người nào thắng cả, Mộ Linh Dược mất đi tất cả bao gồm cả người ba yêu thương cô ta nhất, hiệu trưởng và cô mất một đứa bé cùng với mất khả năng sinh đẻ. Trận chiến này cả hai bên đều tổn hại, vì vậy kết thúc đi sao còn phải không ૮ɦếƭ thì không ngừng chứ?
Thượng Quan Ngưng tự mình ra đón, Tiêu Hòa Nhã Tiêu Tiểu Bảo ra khỏi sân bay đã nhìn thấy dáng người cao gầy dựa vào trên xe, vẫn là Đại Nhị đảm đương tài xế, Tiêu Hòa Nhã vừa nhìn thấy người nọ trái tim liền nhảy thình thịch. Không nói hai lời trực tiếp vọt tới.
"Hiệu trưởng, em rất nhớ anh!" Tiêu Hòa Nhã ôm anh, vẻ mặt tươi cười không ngừng cọ xát trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh. "Hiệu trưởng Hiệu trưởng. . . . . ." Cọ xát nửa ngày, cũng không thấy người này mở miệng nói một câu, Tiêu Hòa Nhã thận trọng ngẩng đầu liếc nhìn anh, lại nhìn vẻ mặt căng cứng của anh đúng là bộ dạng mất hứng.
Mất hứng ư! Tiêu Hòa Nhã cúi đầu, hai tay còn ôm thật chặt hông của anh, lại nói chuyện này thật đúng là khiến cho người ta yêu thích không buông tay được! Từ lúc ban đầu cô đã xác định eo của anh rất nhỏ rồi, hắc hắc. . . . . . Dĩ nhiên chuyện này không thể để cho hiệu trưởng biết, nếu không nhất định sẽ chém cô ra mất, nhưng mà bây giờ làm thế nào đây? Dám chắn hiệu trưởng đang tức giận vì cô đào hôn! Cô nên giải thích thế nào đây? ૮ɦếƭ không nhận? Bị người ta lừa trốn hay sao?
"Hiệu trưởng, Hiệu trưởng, anh làm sao vậy? Có phải có người chọc anh tức giận phải không?" Tiêu Hòa Nhã ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh giọng nói mang theo buồn bực hỏi.
Thượng Quan Ngưng nhìn đỉnh đầu cô chằm chằm, có phải có người chọc anh tức giận phải không? Lời thế này mà cô còn không biết xấu hổ hỏi ra được? Anh rất phục. Da mặt đã ở trình độ nào rồi hả?
"Hiệu trưởng. . . . . . Hiệu trưởng, anh cũng đừng tức giận, em mua cho anh rất nhiều quà tặng đó! Thật! Anh đại nhân đại lượng đừng so đo với người nọ có được hay không?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn anh, hai tay đổi thành cầm lấy tay anh.
Thượng Quan Ngưng vẫn chỉ nhàn nhạt nhìn cô như cũ, cũng không muốn nói chuyện. Tuy rằng chính mình để mặc cho cô đi, anh cũng biết suy nghĩ bây giờ của cô, nhưng vẫn nên dạy dỗ một chút, chuyện này chơi một lần thì có thể, nếu là chơi nghiện rồi thì không phải là trò chơi vui rồi. Cho nên anh không thể đơn giản bỏ qua cho cô như vậy, vừa đi còn đi nhiều ngày như vậy!
Tiêu Hòa Nhã vừa cẩn thận quan sát hiệu trưởng nhà cô một cái, lần này mới phát hiện chuyện có biến, cô cũng biết hiệu trưởng nhà cô bình thường không phải là người thích tức giận, nhất là không tùy tiện tức giận cô, nhưng khi tức giận rồi thì hậu quả khá là nghiêm trọng, lần anh tức giận trước kia chính là ba năm không để ý tới cô. Sẽ không phải là thêm ba năm nữa chứ? Nghĩ đến đây, Tiêu Hòa Nhã có chút nóng nảy. Có ૮ɦếƭ cũng cứng rắn dính trên người anh.
"Hiệu trưởng Hiệu trưởng. . . . . . Anh đừng tức giận, em biết em sai rồi, em không nên tự ti không nên tự mình quyết định không nên. . . . . . Tóm lại chính là rất nhiều không nên, anh đừng giận em có được hay không?"
"Biết sai rồi chứ!" Thượng Quan Ngưng cúi đầu, giọng nói không mặn không nhạt khiến cho người ta nghe không ra vui buồn.
Tiêu Hòa Nhã nhìn Thượng Quan Ngưng, vô cùng nghiêm túc gật đầu một cái: "Em sai rồi em thật sự sai rồi! Anh đừng tức giận có được hay không? Em bảo đảm không bao giờ có lần sau nữa!"
"Tốt, lên xe trước đi!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói.
Tiêu Hòa Nhã lắc đầu một cái, vốn chỉ là dính ở trên người anh, lần này sử dụng cả tay chân, trực tiếp coi anh như đại thụ vậy trèo lên, cuối cùng cả người cũng trèo trên người của anh: "Hiệu trưởng, nếu anh còn tức giận em sẽ không xuống!" Tiêu Hòa Nhã uy Hi*p.
Hành động này, làm cho mọi người dừng chân nhìn, Thượng Quan Ngưng cũng không để ở trong mắt, chỉ không muốn người không có liên quan gì được xem diễn trò miễn phí. Trực tiếp đưa tay ôm cô lên xe.
"Hiệu trưởng, em biết ngay anh tốt nhất mà!" Tiêu Hòa Nhã cười hì hì nói xong, sau đó dùng sức moa một cái trên gương mặt Thượng Quan Ngưng, in một dấu nước miếng lớn.
Tiêu Tiểu Bảo đuổi theo lên xe khó có được có lúc đen mặt. Người mẹ này thật đúng là. . . . . .
"Nhị sư huynh đã lâu không gặp, tôi cũng rất nhớ anh đó!" Tiêu Hòa Nhã ngồi trên đùi của Thượng Quan Ngưng, hướng về phía Đại Nhị đang lái xe vui vẻ nói.
"Ừm!" Đại Nhị chỉ cười đáp lại, không trả lời lại câu tôi cũng nhớ cô, nếu không hiệu trưởng của cô lão đại của anh còn không biết sẽ tức giận thế nào nữa!
Quả nhiên tay đặt ở trên eo cô xiết lại, Tiêu Hòa Nhã không nói mà trực tiếp nhào tới. Đôi môi đỏ thắm vừa đúng dừng ngay trên đôi môi đẹp đẽ của anh. Tiêu Hòa Nhã đỏ mặt. Vội vàng đẩy ra vùi mặt vào trong cổ anh.
Cuối cùng vốn là vẻ mặt không thay đổi gì chậm rãi khẽ động khóe miệng, nâng thành một nụ cười dịu dàng.
"Hiệu trưởng, ông Mộ bệnh tim ૮ɦếƭ rồi!" Hai tay Tiêu Hòa Nhã ôm cổ anh, nghĩ đến tin tức ở sân bay, giọng nói của Tiêu Hòa Nhã có chút trầm thấp nói.
Cơ thể của Thượng Quan Ngưng hơi cứng đờ, còn tưởng rằng cô nhớ lại vụ tai nạn xe cộ trước đó, vốn là tay đặt ở trên eo cô nâng lên nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng của cô. "Yên tâm đi, cái ૮ɦếƭ của ông ta không liên quan đến chúng ta, anh sẽ không để em lại xảy ra bất kỳ chuyện gì cả!"
Tiêu Hòa Nhã khẽ gật đầu, cũng không nói chuyện. Cuối cùng lòng của cô không đủ hung ác tàn nhẫn, không thể nhìn chuyện này như đương nhiên, rất nhiều việc cô đều nghe mấy vị sư huynh nói rồi, tuy rằng bọn họ cũng có giữ lại một chút, ví dụ như chuyện đứa bé của cô mất, chuyện cô không có khả năng mang thai nữa, rồi chuyện người bảo vệ cô trở thành người thực vật. Tiêu Hòa Nhã nghĩ có lẽ coi như vì người kia cô cũng nên cảm thấy nhà họ Mộ sụp đổ là chuyện đương nhiên.
"Hiệu trưởng, sau này chúng ta sẽ không liên quan đến cô ta, có được hay không?" Trong giọng nói của Tiêu Hòa Nhã mang theo vẻ yếu ớt nói
Cô ta trong miệng cô tất nhiên Thượng Quan Ngưng biết là ai, chỉ là giọng điệu như vậy nghe mà đau lòng, Thượng Quan Ngưng khẽ gật đầu. "Được!" Chỉ cần cô ta không tái phạm, như vậy cô ta trôi qua thế nào anh sẽ không nhúng tay vào.
Thủ đô, vừa xuống máy bay Mộ Linh Dược liền nhận được tin tức, trong nháy mắt dường như tất cả cây đại thụ đều sụp đổ, người ba yêu thương nuông chìu cô ta vô pháp vô thiên cuối cùng đã mất rồi! Là chính cô ta đã đẩy ông xuống địa ngục.d∞đ∞l∞q∞đ
"Ha ha ha. . . . . ." Mộ Linh Dược cười điên cuồng, nước mắt bởi vì cười to mà không có chỗ nào che giấu, vốn là đôi mắt đen bóng trong trẻo mà lạnh lùng cùng kiêu ngạo trước sau như một, đã vỡ vụn thành trăm mảnh vụn biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại trống rỗng mênh ௱ôЛƓ vô bờ.
Dương An nhìn Mộ Linh Dược đột nhiên như vậy cảm thấy trong lòng đau xót, loại đau này lại dường như chỉ trong nháy mắt, nháy mắt sau đó đã bị anh ta cố nén xuống, vẻ mặt càng lo lắng, một tay gắt gao lôi kéo tay Mộ Linh Dược, giống như mất khống chế, cho đến khi ánh mắt mờ mịt của cô ta nhìn qua anh ta, anh ta mới ngoan độc mở miệng: "Không cần ở trước mặt tôi muốn ૮ɦếƭ muốn sống! Loại kết quả này cô nên sớm ngờ tới, ba cô bị cô bức mà ૮ɦếƭ!"
Âm thanh vô tình lạnh lùng giống như một tảng băng đâm thẳng vào trái tim của cô. Đúng vậy, đều là cô tùy hứng hồ đồ bức ૮ɦếƭ, không chỉ có ba của cô còn có cả nhà họ Mộ cùng với tất cả thế lực sau lưng nhà họ Mộ, đều là bởi vì cô mà bị hủy trong một đêm.
"Ha ha ha. . . . . . Dương An, làm sao anh còn dám ở lại bên cạnh tôi chứ, anh không sợ bởi vì tôi anh ta sẽ phá hủy anh sao?" Mộ Linh Dược cười mà nước mắt giàn giụa. Người kia, nhìn như tao nhã vô hại lại tàn nhẫn cực kỳ, Thượng Quan Ngưng, xem như anh lợi hại!
"Hừ!" Dương An lạnh lùng hừ một tiếng. "Cô yên tâm, nếu quả thật có một ngày như thế, tôi sẽ tự tay phá hủy cô để giảm bớt cơn giận của anh ta!" Vốn chỉ là một câu nói lẫy, dù thế nào Dương An cũng không nghĩ tới sẽ thật sự có một ngày như vậy. Cho dù là đích thân anh ta phá hủy cô người kia cũng không hết tức giận, nếu như không phải là có người cầu tình cho anh ta, thiếu gia nhà họ Dương là anh ta chút nữa là nhà họ Mộ thứ hai.
"Mang tôi đi nhìn ba một chút!" Đột nhiên giống như là nghĩ tới điều gì đó, Mộ Linh Dược gắt gao bắt lấy tay của Dương An run rẩy nói.
Dương An chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, cũng không nói lời nào.
"Cầu xin anh, tôi van cầu anh!" Rốt cuộc vứt bỏ một chút tôn nghiêm cuối cùng, Mộ Linh Dược quỳ xuống, khóc cầu xin anh ta.
"Thiếu gia!" Người tới đón vẻ mặt không chút thay đổi kêu một tiếng.
"Đi!" Dương An nhìn cô ta chằm chằm trong chốc lát, cuối cùng đưa tay kéo cô ta lên.
Cái gọi là lòng người dễ thay đổi, trong giờ khắc này Mộ Linh Dược đã nhận thức được! Tin tức ai cũng thương tiếc trong đám tang lớn trên TV cùng với bây giờ môn khả la tước* rõ ràng rất khác biệt.
(*Môn khả la tước (门可罗雀): Nghĩa đen: Ngoài cửa vắng vẻ đến nỗi có thể giăng lưới bắt chim sẻ được.
Nghĩa bóng: Nói về cửa nhà cực vắng vẻ, không có khách khứa tới thăm.)
Trong đại sảnh, trong quan tài thủy tinh óng ánh trong suốt, là người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời cô, Dương An không có đi vào, sau khi đưa cô về tới thì nói cho cô ta thời gian ba ngày tất cả trong nhà sẽ bị thu hồi. Ba ngày? Ha ha ha a. . . . . . Ba ngày là đủ rồi.
"Tiểu thư!" Chú Trung như già hơn nhiều, đi tới trước mặt Mộ Linh Dược đột nhiên quỳ xuống. "Tiểu thư, lão gia mất rồi, nguyện vọng duy nhất của ngài ấy chính là tiểu thư có thể sống tự do thoải mái, không nên vì ngài ấy mà bị người khác uy Hi*p!"
"Chú nói là ba không phải. . . . . ." Cơ thể Mộ Linh Dược như hết sức lực, cả người thiếu chút nữa ngã xuống lại được một bàn tay đột nhiên đưa tới đỡ cô.
"Lý Qua!" Mộ Linh Dược khẽ gọi.
"Thầy ấy biết bởi vì cô bị anh ta cho người uy Hi*p mới lựa chọn trở thành tình nhân cho kẻ khác cho nên thầy ấy mới lựa chọn tự sát!" Lý Qua lạnh lùng nói.
"Bốp!" Một tiếng, Mộ Linh Dược trở tay hung hăng tát anh ta một cái. "Tại sao không ngăn cản?" Mộ Linh Dược lạnh lùng hỏi, tại sao không ngăn cản? Chỉ cần ông có thể còn sống, cô sẽ đau khổ thế này sao?
"Chỉ vì thầy ấy không muốn liên lụy tới cô! Thầy là hạng người gì chẳng lẽ cô không biết sao? Chuyện thầy đã quyết định ai có thể sửa đổi?" Lý Qua đành chịu một cái tát kia. "Tất cả đây là sai lầm của cô, người kia rốt cuộc có cái gì tốt? Để cho cô mê muội như thế!"
"Đúng vậy, có cái gì tốt chứ?" Mộ Linh Dược tự lẩm bẩm. Ánh mắt mờ mịt rốt cuộc thêm sắc lạnh.
Thành phố Hoa.
Cô dâu trở về, rốt cuộc hôn lễ hoãn lại có thể cử hành, bởi vì tất cả mọi thứ đều đã có sẵn, cho nên mặc dù thời gian eo hẹp gấp gáp cũng không lộ vẻ hốt hoảng. Vừa về tới Sướng Viên, Nhất - Nhị - Tam - Tứ - Ngũ - Lục nhận mệnh lệnh. Ba ngày sau cử hành hôn lễ, vì vậy mọi người liền vui mừng mở đồ ra.
"Đồ đâu!" Trong phòng ngủ Thượng Quan Ngưng, Tiêu Hòa Nhã ngồi ở trên giường, sắp ngã đầu đi ngủ Tiêu Hòa Nhã bởi vì một bàn tay đột nhiên duỗi ra mà dừng động tác lại, đầu tiên là nhìn bàn tay hoàn mỹ vô cùng kia, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía gương mặt hoàn mỹ, vẻ mặt mờ mịt."Sao?"
"Em cứ nói đi?" Thượng Quan Ngưng thu tay lại, khoanh tay trước иgự¢ nhìn từ trên cao xuống hỏi.
Tiêu Hòa Nhã tiếp tục mờ mịt, cẩn thận nhìn mặt của anh muốn từ bên trong nhìn ra một chút đầu mối, đáng tiếc gương mặt đã hoàn mỹ càng trở nên hoàn mỹ, đó chính là hoàn mỹ đến mức làm cho người ta không nhìn ra được gì, chỉ còn lại một chữ đẹp thôi. Đột nhiên lóe lên ý tưởng, Tiêu Hòa Nhã vỗ tay một cái rất là hưng phấn nói: "Em biết rồi, anh muốn em tặng quà có đúng không, thật may là em đã sớm chuẩn bị, em vừa tới chỗ liền mua một tấm thiệp để tặng cho anh, sau đó lại không biết đưa thế nào, cho nên để ở trong vali hành lý rồi, em đi lấy cho anh!" Nói xong liền muốn đứng dậy xuống giường. Lại bị Thượng Quan Ngưng giữ lại.
"Còn muốn đi!" Thượng Quan Ngưng lạnh lùng nói.
"Không phải sao?" Tiêu Hòa Nhã gãi gãi đầu tóc, lại ngoan ngoãn bò lên lại trên giường. "Hiệu trưởng, có phải không hài lòng quà em tặng không? Em mua rất nhiều, đến lúc đó cho anh một phần! Được không?"
"Chiếc nhẫn, chiếc nhẫn kết hôn mua lần trước để chỗ nào rồi hả?" Thượng Quan Ngưng hỏi, cũng không phải là không phải chiếc nhẫn kia thì không được, chỉ là chiếc nhẫn kia anh vì cô mà đặt làm theo yêu cầu. Khi kết hôn anh muốn dùng cái đó
"À!" Tiêu Hòa Nhã bừng tỉnh hiểu ra. "Hiệu trưởng, sao anh không nói sớm!" Tiêu Hòa Nhã tháo xuống sợi dây đỏ có hai chiếc nhẫn cô đeo trước иgự¢ xuống, "Này! Trả anh."
Thượng Quan Ngưng nhận lấy, đôi mắt phượng thoáng qua chút ánh sáng âm u. "Cái này em luôn mang theo bên mình ư?"
"Đúng vậy!" Tiêu Hòa Nhã rất là đương nhiên gật đầu, "Đây là anh mua cho em mà, em không muốn cho anh có cơ hội đưa cho cô gái khác!"