Suy Nghĩ Lung Tung Tiêu Hòa Nhã liếc mắt nhìn chiếc nhẫn cưới được thiết kế có chút phức tạp nhưng xem ra cũng rất ưu nhã cao quý, nhìn lại vật đính ước trong tay, đột nhiên cảm thấy không tốt lắm. Nụ cười trên mặt cũng trở nên mơ hồ.
"Cái đó không còn cái nào khác sao? Những chi nhánh khác cũng không có?" Tiêu Tiểu Bảo hỏi, người mù cũng nhìn ra được cô thích cái nào.
Nhân viên bán hàng cười cười xin lỗi: "Thật xin lỗi, cái này là do ông chủ của chúng tôi tự mình thiết kế, nói về sau kết hôn sẽ dùng, chỉ có một đôi như vậy. Các vị hãy thử xem các mẫu khác đi! Chúng tôi còn rất nhiều kiểu dáng độc nhất vô nhị, nhất định sẽ có kiểu các vị thích!"
Sau đó, Tiêu Hòa Nhã lại bị bọn họ mang đi xem những cái khác, đáng tiếc đều không hứng thú lắm, Tiêu Hòa Nhã nghĩ đây chính là tâm lý của một người, đồ của người khác vĩnh viễn đều đẹp mắt, vì vậy không chiếm được càng hấp dẫn. Hiện tại cô rất muốn hung hăng tát mình hai bạt tay, thật là quá vô dụng, chút chuyện như vậy cũng không làm được, có phải kiếp này chỉ thích duy nhất một chiếc nhẫn hay không? Coi như lấy được, chẳng lẽ chiếc nhẫn có thể nói rõ cô là của riêng Thượng Quan Ngưng sao? Quá vô dụng.
Vì đáp lại tâm ý, cũng vì để bản thân không còn khổ sở, cô chọn hai mẫu nhẫn cưới, bao gồm cái vừa đính ước, dù sao lúc quẹt thẻ cô cũng nhìn Dương Liễu, mắt to chớp chớp hình như có thể chớp ra nước mắt, cuối cùng Dương Liễu bất đắc dĩ, quẹt thẻ. Cô cũng biết, Dương Liễu là người của Thượng Quan Ngưng, mình mua không nổi, thì cứ để Dương Liễu trả tiền, dù sao cuối cùng Thượng Quan Ngưng cũng sẽ hoàn tiền cho Dương Liễu. Nếu chính cô tự mua, số tiền nhỏ của cô hoàn toàn không đủ dùng, coi như đủ cô cũng không thể lấy ra, nếu lấy ra nhưng Thượng Quan Ngưng không chịu trả lại cho cô thì làm sao?
"Bảo, xem quan hệ của hai chúng ta tốt như vậy, hai đôi nhẫn cưới này mẹ chỉ giữ một, một cái khác bán giá thấp cho con được không?" Ở trên xe lúc trở về, Tiêu Hòa Nhã cảm thấy mình dùng tiền vẫn có chút phung phí, nên lấy hai đôi nhẫn cưới ra nói với Tiêu Tiểu Bảo ngồi ở bên cạnh.
Tiêu Tiểu Bảo liếc cô một cái, vô cùng tò mò: "Mẹ tính toán giá thấp ra sao?"
"Mẹ lấy con tám phần thì như thế nào?" Tiêu Hòa Nhã hỏi. Bộ dạng ngoan ngoãn.
"Phốc!" Chỗ ngồi kế bên tài xế, Dương Liễu vừa mới uống một hớp nước liền bị kinh sợ nên không nhịn được phun ra ngoài.
Tiêu Tiểu Bảo im lặng liếc mẹ của mình một cái, sau đó ngắm cảnh ngoài cửa sổ, cuối cùng cảm thấy phong cảnh ngoài cửa rất tốt nên không có quay đầu lại nhìn mẹ.
"Bảo, con cảm thấy không được sao? Mẹ có thể bớt một chút nữa, dù sao về sau lúc con kết hôn sẽ dùng được, hơn nữa cũng thật đẹp mắt, nói không chừng vợ chưa cưới của con sẽ rất thích, hơn nữa là tám năm mười năm sau, chiếc nhẫn này khẳng định không còn bán, khi đó sẽ là bảo bối." Tiêu Hòa Nhã không ngừng cố gắng, cảm thấy tám phần rất tốt. Dĩ nhiên đối với con trai của mình, tự nhiên cũng có thể hạ giá một chút.
"Mẹ, coi như tám năm mười năm sau con cũng chưa đến tuổi kết hôn, khi đó con mới mười bốn mười lăm tuổi, cho dù con đặc biệt yêu sớm, đến lúc đó nếu vị hôn thê của con không muốn đeo chiếc nhẫn này thì làm thế nào? Không phải con mất trắng sao? Giữ lại vô dụng thôi" Tiêu Tiểu Bảo quay đầu lại nhìn mẹ rất nghiêm túc nói.
"Vậy cũng không sao, đến lúc đó trước khi con tìm bạn gái để cho cô ấy xem trước, nếu không đeo con cũng đừng cho cô ấy cơ hội, nếu đeo thì con có thể cùng người ta phát triển không được sao!" Tiêu Hòa Nhã rất nghiêm túc nói.
Tiêu Tiểu Bảo tiếp tục lắc đầu, "Mẹ, chuyện gì cũng có ngoài ý muốn, nếu như sau này con vừa thấy đã yêu một người phụ nữ nào đó, nhưng cô ấy chính là không chịu đeo chiếc nhẫn này không phải con phải mua lần nữa sao?"
"Tiểu Bảo, con như vậy rất không có tiền đồ!" Tiêu Hòa Nhã rất nghiêm túc nói, "Làm gì có người đàn ông nào mà người phụ nữ nói gì nghe nấy, con phải học được cách làm chủ, bằng không phải làm sao đây? Phải hay không?"
"Mẹ muốn con phải làm gì đây? Để cho con rời khỏi người trong lòng hay để cho người con yêu đi thay đổi kích thước ngón tay?" Tiêu Tiểu Bảo rất là nghi ngờ hỏi, một đôi mắt to ngập nước không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm.
Tiêu Hòa Nhã cũng rất nghiêm túc nhìn cậu, suy nghĩ về lời nói của cậu, cảm thấy thực sự khác nhau, trong khoảng thời gian ngắn tiến lùi đều khó: "Cũng vậy, vậy làm sao bây giờ?"
"Mẹ không bằng đưa cho con đi, đến lúc đó bạn gái tương lai của con có thể dùng vào dịp khác, nhận rồi về sau đưa cho cháu gái của mẹ cũng rất tốt không phải sao?" Tiêu Tiểu Bảo lại nói.
"Vậy hay là mua đi!" Tiêu Hòa Nhã nghe đến đó, rất là nghiêm túc nói, "Coi như con mua là được, mẹ giảm cho con 5 phần thì như thế nào? Đây chính là mua bán bằng vốn ban đầu, con hãy mua đi!" Tiêu Hòa Nhã nói, cảm thấy vụ mua bán này đối với hai bên đều rất có lời.
Tiêu Tiểu Bảo cực kỳ im lặng, cảm thấy bản thân có một người mẹ là thiên hạ vô địch. "Mẹ, con trả cho mẹ 100 đồng, nếu mẹ muốn thì bán cho con, nếu như mẹ không đồng ý thì coi như xong đi!"
"Tiểu Bảo, tấm lòng của con quá nhỏ đi? Mẹ dùng hơn mười vạn mua mà con chỉ trả cho mẹ có 100 đồng? Có phải quá độc ác hay không?" Tiêu Hòa Nhã cảm thấy con trai của mình và cha cậu quả thực là một loại mặt hàng, tâm đều đen tối giống như nhọ nồi. Không phải nhân vật dễ đối phó.
"Không bán coi như xong!" Tiêu Tiểu Bảo cực kỳ không sao cả nói, "Dù sao con cũng không cần!" Sau khi nói xong thì nhắm mắt to lại không để ý tới cô nữa.
"Một vạn đồng thì như thế nào?" Tiêu Hòa Nhã không ngừng cố gắng.
Tiêu Tiểu Bảo nhắm mắt dưỡng thần như cũ, bộ dạng không có hứng thú gì.
"Mua đi mua đi, Bảo! Con mua đi, 9000 đồng có được hay không? Con mua đi có được hay không?" Tiêu Hòa Nhã Lại ở trên bả vai nhỏ của Tiêu Tiểu Bảo, đung đưa cánh tay nhỏ bé của anh bắt đầu làm nũng.
Dương Liễu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, kể từ khi phun ra ít nước miếng lại bình tĩnh rất nhiều. Cho nên nghe những lời này của cô cũng không có phản ứng gì, chỉ có 9000 đồng? Hơn mười vạn mà giờ chỉ còn 9000 đồng nhưng người bán còn phải cầu người mua sao? Cô im lặng.
"Tốt lắm tốt lắm, con mua là được!" Tiêu Tiểu Bảo giống như nói rất khó khăn, chỉ là khóe miệng tươi cười rất đắc ý.
diễn đàn "L,ê Q,ú.y Đ,ô.n"
Tiêu Hòa Nhã cuối cùng cũng cảm thấy không còn đau lòng, dù sao lúc cô mua một phân tiền cũng không phải bỏ ra, hiện tại đưa chiếc nhẫn cho con trai của mình còn lấy được 9000 đồng, ha ha ha. . . . . .
Dương Liễu coi như là được mở mang kiến thức, 9000 đồng thôi đã có thể kích động thành cái bộ dáng này thật là khâm phục. Về đến nhà, hai người tiền trao cháo múc. Vốn bởi vì không mua được chiếc nhẫn vừa lòng đẹp ý nên Tiêu Hòa Nhã hết sức khổ sở nhưng lại có 9000 đồng mà từ mưa to chuyển sang quang đãng.
Lúc Thượng Quan Ngưng nhìn thấy cô chính là bộ dạng vui mừng, đã sớm nghe Dương Liễu báo cáo, tự nhiên biết cô là vì chuyện gì mà kích động. Anh đối với chuyện này tự nhiên cũng im lặng, người của nhà họ Hạ trong chuyện buôn bán, đầu óc đều là số một, anh lại cố tình cưới một tên phá của về nhà, mẹ anh cũng phá sản, nhưng mẹ anh phá sản mà vẫn còn biết kiếm tiền, nhưng mà không phải Thượng Quan Ngưng anh xem thường cô, đúng là bộ dạng không biết kiếm tiền. Thật may con trai anh cũng là một gian thương như anh, coi như là đền bù thiếu sót của cô.
"Hiệu trưởng, hiệu trưởng, như thế nào, đây là chiếc nhẫn em mua, đẹp không?" Phòng ngủ Tiêu Hòa Nhã quỳ gối trên giường, cầm chiếc nhẫn mới mua kêu Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng liếc cô một cái, sau đó trực tiếp xoay người vào phòng tắm.
"Này này này. . . . . . Hiệu trưởng, anh cũng quá không nể mặt đi? Dù gì em cũng tỉ mỉ lựa chọn!" Tiêu Hòa Nhã bò xuống giường rồi dùng sức vỗ lên cửa phòng tắm. Hình như đối với chuyện này vô cùng bất mãn.
"Xoạt!" một tiếng, cửa phòng tắm bị kéo ra, vẻ mặt Thượng Quan Ngưng không tốt quan sát cô: "Em muốn cùng anh tắm uyên ương?"
"Chậc. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã cực kỳ cẩn thận lui về phía sau hai bước, "Hiệu trưởng, anh hiểu lầm ý tứ của em, anh tắm tiếp đi, em không quấy rầy anh!" Nói giỡn, cùng anh tắm uyên ương? Cô đoán chừng đến xương cũng có thể bị anh phá hủy.
Tiêu Hòa Nhã vội vàng chạy về trên giường, tiếp tục vui mừng nhìn chiếc nhẫn trong tay."Ha ha ha. . . . . . Thật là đẹp mắt, nếu cái đó cũng là của mình thì quá tốt!"
"Tốt lắm, đã trễ thế này còn chưa ngủ, hôm nay đi dạo lâu như vậy không mệt sao?" Thượng Quan Ngưng mặc áo choàng tắm bước ra ngoài thản nhiên nói.
Tiêu Hòa Nhã để chiếc nhẫn xuống, nhận lấy máy sấy tóc anh đưa tới, bộ dạng giống như cô vợ nhỏ sấy tóc thay anh.
"Hiệu trưởng, trước kia không có em lúc sấy tóc anh làm thế nào?" Tiêu Hòa Nhã cảm thấy kỳ quái hỏi, đây chính là một chuyện xấu, mặc dù không mệt mỏi, nhưng mà cũng lãng phí thời gian không đúng sao? Tốt xấu gì cũng phải cho cô một chút ích lợi chứ!
"Không có sấy!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói.
"Vậy tại sao hiện tại muốn sấy?" Tiêu Hòa Nhã cũng không có buông tay vẫn tiếp tục truy vấn.
"Bởi vì em!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói. Một bộ dạng đương nhiên.
"Ồ!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu, mặc dù vẫn nghi ngờ tại sao mình lại là nguyên nhân. Không cho lợi ích cô cũng sẽ giúp, dù sao đây chỉ là một chuyện nhỏ."Tốt lắm!"
"Ừm!" Thượng Quan ngồi dậy, nhìn Tiêu Hòa Nhã khe khẽ gật đầu: "Chiếc nhẫn mới vừa rồi đâu, lấy ra cho anh xem một chút!"
"Ồ! Ở đây này!" Tiêu Hòa Nhã nghe anh hỏi, vội vàng đi tới chỗ hộp nhung mới vừa đặt ở đầu giường, "Sao, đây là do em mua, anh xem có đẹp mắt không?"
"Em mua? Bao nhiêu tiền? Lấy tiền ở đâu mua?" Thượng Quan Ngưng mở hộp nhung ra không chút để ý hỏi.
"Chậc. . . . . . Là em mua! Em chọn, chính là em mua!" Tiêu Hòa Nhã cười gượng, thấy anh vẫn còn nhìn mình, vội vàng mở miệng nói: "Anh xem chiếc nhẫn đi, không cần nhìn em! Anh xem anh xem, có phải rất đẹp hay không?"
"Vậy? Em có thích hay không?" Thượng Quan Ngưng hỏi, sau đó từ bên cạnh lấy ra một cái hộp nhung khác.
"A, anh cũng mua một cái à?" Tiêu Hòa Nhã có chút kinh ngạc, vội vàng thò tay tiếp nhận, mở ra xem càng thêm kinh ngạc, "A, cái này bị anh mua, vừa bắt đầu em cũng muốn mua cái này! Nhưng họ nói đã có người khác đặt trước. Thì ra là bị anh mua!" Tiêu Hòa Nhã nói, sau đó cầm chiếc nhẫn chuẩn bị đeo vào ngón áp út của mình, lại bị Thượng Quan Ngưng cản lại."Đây không phải là mua cho anh sao?"
"Làm gì có người nào tự đeo nhẫn kết hôn cho mình!" Thượng Quan Ngưng liếc cô một cái, sau đó cầm lấy chiếc nhẫn trong tay cô rồi cực kỳ cẩn thận đeo vào ngón tay áp út của cô.
"A, em đeo vào nhìn thật đẹp!" Nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay, Tiêu Hòa Nhã rất kích động nói.
Thượng Quan Ngưng liếc cô một cái, rõ ràng chính là mua cho cô, nếu không thích hợp anh mua làm gì?
"Hiệu trưởng, anh tới đây đeo thử cái này xem!" Tiêu Hòa Nhã lấy chiếc nhẫn kiểu nam, kéo tay anh lại gần, rồi tỉ mỉ đeo lên cho anh, sau đó mới phát hiện tay của hiệu trưởng nhà cô thật là đẹp."Hiệu trưởng, em phát hiện anh toàn thân cao thấp cũng không có một chỗ nào là không đẹp!"
"Thật sao?" Thượng Quan Ngưng nhìn cô, ánh mắt minh minh diệt diệt(rõ ràng) không biết đang suy nghĩ cái gì!
"Đúng vậy, đúng vậy! Hiệu trưởng, làm sao anh có thể đẹp như vậy? Hu hu hu. . . . . . Em cũng thấy ghen tỵ, nếu không, hiệu trưởng, chúng ta đổi gương mặt có được hay không?" Tiêu Hòa Nhã không ngừng hỏi, "Hiệu trưởng, chúng ta cùng đi làm phẫu thuật đi! Biết đâu. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết đã bị người ta chặn miệng lại, Tiêu Hòa Nhã ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp gần trong gang tấc, Tiêu Hòa Nhã ngây ngô, không làm phẫu thuật cũng được, nếu không chi phí. . . . . .
"Còn suy nghĩ lung tung nữa không?" Thượng Quan Ngưng chống đỡ lên đôi môi đỏ thắm của cô rất không hài lòng nói.
"Không có, em không có suy nghĩ lung tung. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, đã bị chặn lại."Ưmh ưmh. . . . . ." Cô cũng không hài lòng có được hay không?
Sau đó, không có thời gian để cho cô suy nghĩ chuyện có hài lòng hay không, một đêm đau khổ.
L.ê Q,uu.ý Đ,oo.n
Mẹ nó đau khổ! Buổi sáng, Tiêu Hòa Nhã nằm lỳ ở trên giường cả người chua xót đau đớn mắng. Rõ ràng người nhỏ yếu như vậy thế nhưng. . . . . . . Thậm chí có thể bộc phát toàn bộ sức lực, giày vò cô đến ૮ɦếƭ!
"Em còn muốn ở trên giường đến khi nào?" Trên đầu vang lên âm thanh lười biếng. Sau khi Tiêu Hòa Nhã nghe chỉ muốn chửi má nó. Anh ngược lại thư thái, cả người cô lại muốn rời ra từng mảnh. Anh lại vẫn trắng trợn như vậy. . . . . . Ghét việc cô ngủ nướng?
Tiêu Hòa Nhã nằm lỳ ở trên giường giả ૮ɦếƭ. Quyết định phải cùng anh chiến tranh lạnh đến cùng. Kiên quyết không để ý tới anh.
"Nếu em không đứng lên anh sẽ giúp em!" Trên đỉnh đầu âm thanh càng uy nghiêm, hình như không hề để tâm kế hoạch chiến tranh lạnh của cô. Nhưng người trên giường vẫn bất động như cũ, rốt cuộc quyết định tự thân động thủ.
"Tiêu Hòa Nhã, em. . . . . ."
"Hu hu hu. . . . . ." Chăn mới xốc một nửa, người trên giường đã mở miệng khóc thút thít, lưng trắng như tuyết phơi bày ra bên ngoài bởi vì khóc thút thít mà hơi run rẩy, Thượng Quan Ngưng thấy thế vội vàng đắp chăn lên cho cô.
"Em khóc cái gì?" Âm thanh nghiến răng nghiến lợi, Thượng Quan Ngưng nhìn cô chằm chằm nói.
"Hu hu hu. . . . . . Anh hoàn toàn không thương em?" Tiêu Hòa Nhã vừa khóc vừa ủy ủy khuất khuất nói.
Thượng Quan Ngưng hô hấp hơi chậm lại, cơ thể cũng có chút không yên: "Anh muốn em rời giường chính là không thương em?"
"Chính là như vậy!" Tiêu Hòa Nhã vẫn nằm ở đó như cũ, tiếp tục uất ức.
"Em. . . . . . Ngủ tiếp đi!" Cuối cùng vì không muốn gánh cái tiếng xấu đó, Thượng Quan Ngưng nhịn, trực tiếp xoay người rời đi.
"Hắc hắc he he. . . . . ." Thắng lợi! Người nào đó vui mừng ngủ tiếp. Bởi vì khi tỉnh lại sẽ tiếp tục bận rộn. Cho nên phải nghỉ ngơi nhiều một chút.