Không Muốn Nằm Mơ Giữa Ban Ngày Cũng Nhìn Thấy Anh! Mộ Linh Dược ngồi trên ghế sô pha, mặc bộ áo đầm màu đen thon dài cao cổ, phía trên bao quanh chặt chẽ khiến cô ta trở nên hoạt bát, nhưng không còn cao ngạo như trước mà dường như nhuộm màu cô đơn, nản lòng. Đúng vậy, gặp biến cố lớn, từ một thiên kim tiểu thư bỗng chốc trở thành hai bàn tay trắng, cô ta như vậy đã xem như đủ kiên cường rồi.
Nhìn chú Trung không rời khỏi nhà họ Mộ đang đứng trước mặt, đôi mắt rét lạnh của Mộ Linh Dược không khỏi trở nên nhu hòa. Cười nhạt nhìn ông: “Chú Trung, chú đi về nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại để con xử lý!” Nói xong, khóe môi hơi giơ lên tạo thành một nụ cười ý vị thâm trường. Người Thượng Quan Ngưng muốn không phải là cô ta sao? Làm cho cô ta đến bước đường cùng không phải là vì muốn cô ta chôn cùng với kẻ tiện nhân kia sao?
“Tiểu thư, cô đừng làm càn đấy, bây giờ nhà họ Mộ chỉ có thể dựa vào cô, cô nên vì lão gia mà suy nghĩ lại, đừng lẩn quẩn trong lòng!” Chú Trung mặc đồ Tôn Trung Sơn, nhìn Mộ Linh Dược không d\'đ/l\'q/d bình thường như vậy, vội vàng lo lắng mở miệng, ông Mộ đã nằm viện, ông cũng không thể để vợ con ông ấy gây ra chuyện gì quá giới hạn, nếu không, làm sao ông có thể nói rõ với lão gia chứ!
“Ha ha ha...” Mộ Linh Dược nhẹ nhàng nở nụ cười, ưu nhã đứng dậy đi tới trước mặt chú Trung, bàn tay thon dài trắng nõn vỗ nhẹ bờ vai của ông, khẽ nói: “Yên tâm đi chú Trung, con sẽ không làm càn, con giao ba cho chú chăm sóc, con sẽ khiến bản thân bình yên vô sự trở về!”
Một Mộ Linh Dược bình dị gần gũi như vậy, đúng là chưa từng có người nào nhìn thấy, cô ta ngoại trừ đối xử dịu dàng, hữu lễ với ông Mộ ra thì lúc nào đối xử với người khác cũng là dáng vẻ kiêu căng, lạnh lùng, rất ít khi có được vẻ mặt ôn hòa, chú Trung thấy cô ta như vậy, d\'đ/l\'q,d nghĩ rằng cuối cùng tiểu thư cũng trưởng thành, cũng hiểu chuyện, cái này rất tốt, như vậy là tốt rồi, nhưng mà... Ông Mộ còn có cơ hội nhìn thấy không? Nhà họ Hạ sẽ bỏ qua cho nhà họ Mộ sao?
Mộ Linh Dược quyết định, cô ta muốn tìm tới Thượng Quan Ngưng, bất kể anh đối xử với cô ta như thế nào, cô ta cũng sẽ không từ chối, chỉ cần anh bỏ qua cho nhà họ Mộ, bỏ qua cho ba cô ta. Trở lại phòng, có thể trang điểm tỉ mỉ một chút, thay một bộ váy dài màu đen khác, vén tóc lên cao, sạch sẽ lưu loát. Khuôn mặt vốn dĩ vô cùng tinh xảo càng thêm xinh đẹp kiều diễm. Dù sao, người đó cũng là người mà bản thân cô ta tâm tâm niệm niệm mười mấy năm, coi như là tình cờ gặp một chút cũng muốn để cho anh nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của bản thân, huống chi là cố ý đi gặp anh chứ? Làm sao có thể không sửa soạn tốt một chút. Nhìn bản thân mình trong gương, không nhìn ra một chỗ khuyết điểm, mặt mày không khỏi nở nụ cười, nhưng đang cười bỗng nhiên lại cảm thấy đau, đau lòng! Mộ Linh Dược hết sức đè иgự¢ của mình lại, chỗ đó đau khiến cô ta không chịu nổi, giống như bị một cây gậy đâm vào mà trước kia chưa từng phát hiện, bây giờ chỉ cần động một chút là đau thấu tim, nhổ không ra, bỏ qua không được.
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, buộc phải ngẩng đầu lên dồn ép trở lại. Đúng vậy, không thể khóc vì anh ta nữa, anh ta cũng không biết, ánh mắt anh ta mãi mãi chưa từng dừng lại trên bản thân mình, anh ta cũng mãi mãi không biết, năm mười mấy tuổi ấy, vừa nhìn thấy anh ta đã quyết định nhớ mãi không quên. Hao tổn tâm sức chỉ vì muốn gả cho anh ta. Cho dù anh ta không thương bản thân mình cũng được, chỉ cần tin tưởng bản thân mình yêu anh đủ lâu, trái tim anh cũng sẽ buông tha, sau đó sẽ chia cho cô ta một chút tình yêu.
Nhưng mà... Làm sao anh có thể thích một người như vậy, rõ ràng chỉ là một cô nhóc với bộ dạng chưa lớn, cô ta có gì tốt? Không phải chỉ sinh cho anh một đứa con thôi sao? Làm sao có thể khiến anh yêu cô ta đến khắc cốt ghi tâm chứ? Chuyện đó khiến cô sinh lòng đố kị, từ khi nhìn thấy anh chăm sóc cô ta bằng mọi cách liền hận không thể Gi*t ૮ɦếƭ cô ta, vì sao người anh thích lại không phải là bản thân cô ta chứ?
Đây là một người cô ta yêu say đắm, Thượng Quan Ngưng không biết cô ta thích anh mười mấy năm, cho nên không có cách nào chịu trách nhiệm, cho dù là đã biết từ mười mấy năm trước, chuyện này cũng không nhất định có thể chịu trách nhiệm được. Đôi khi, tình yêu là chuyện của một người, bạn yêu trời đất mù mịt người khác cũng không có quyền can thiệp. Nhưng có lúc cũng là chuyện của hai người, bạn tùy tiện làm bậy liền quấy nhiễu tới thế giới của người khác.
Khi Thượng Quan Ngưng vừa cúp điện thoại liền nhìn thấy vẻ mặt quái dị của Đại Nhị từ trên lầu đi xuống. Thượng Quan Ngưng không nói chuyện, chỉ là nhíu mày nhìn anh.
“Lão đại, nếu không phải em hiểu rõ anh là người thế nào, em còn tưởng rằng anh làm như vậy không phải báo thù cho Tiểu Nhã, mà là muốn được ôm mỹ nhân về!” Đại Nhị đứng trên bậc cuối cùng của cầu thang, hai tay ôm иgự¢ nhìn Thượng Quan Ngưng không sợ hãi một chút nào.
“Đại Nhị, cậu rảnh rỗi lắm sao?” Thượng Quan Ngưng dựa vào cạnh cửa sổ, ánh sáng sau lưng khiến vẻ mặt của anh không nhìn thấy rõ, môi mỏng hé mở, giọng nói không chứa một chút tình người truyền tới: “Nếu thật sự rảnh rỗi đến nỗi bản thân cũng muốn ૮ɦếƭ, thì chuyện giải quyết này tôi không để ý cậu giúp một tay!”
“Ha ha ha...” Đại Nhị nghe nói như thế lập tức giơ tay đầu hàng, nói giỡn, tính mạng nhỏ của anh đang thời kì nở rộ. Làm sao có thể muốn ૮ɦếƭ, “Lão đại, nói giỡn một chút thôi, chỉ là gần đây xem tiểu thuyết hơi nhiều, trong sách đều miêu tả đại thiếu gia nhà giàu yêu thích một cô gái, dùng hết tâm cơ nhất định phải ép cô ấy đến đường cùng, sau đó tự động d;đ]l)q/d đưa tới cửa, sau đó nữa là cái đó, cuối cùng kết thúc hoàn hảo. Hôm nay nhìn thấy trường hợp tương tự cho nên mới nói một câu như vậy, ngài trung thành như một với cô nhóc, làm sao có thể coi trọng đại tiểu thư kiêu ngạo nhà họ Mộ chứ! Ha ha ha...” Dáng vẻ Đại Nhị vô cùng chân chó, vừa vuốt ௱ôЛƓ ngựa vừa cười gượng, chỉ vì bảo vệ cái mạng nhỏ như hoa như ngọc của mình.
Thượng Quan Ngưng chỉ khẽ liếc anh một cái, sau đó bỏ lại điếu thuốc lá trên ngón tay, từ từ đến ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, lành lạnh mở miệng: “Nói đi, việc gì?”
“Đại tiểu thư nhà họ Mộ muốn gặp anh!” Đại Nhị thu lại ý nghĩ vui đùa, nói lại rất rõ ràng. Dáng vẻ này muốn bao nhiêu nghiêm chỉnh liền có bấy nhiêu, không giống dáng vẻ bình thường của anh một chút nào, trong lòng anh vẫn còn có chút lo lắng, dĩ nhiên là lo lắng cho cô nhóc Tiêu Hòa Nhã rồi, mặc kệ nói như thế nào, tiểu thư nhà họ Mộ vẫn là một mỹ nhân, một mỹ nhân lạnh lùng hiếm thấy, nếu cô ta tự động quy hàng, thi hành chính sách sắc dụ với lão đại nhà mình, nếu lão đại nhà mình là một người không khống chế được giữa người nhà và mỹ nhân kế, vậy không phải cô nhóc nhận đắc tội không sao? Cho nên anh phải nhìn thật tốt mới được.
“Hả?” Thượng Quan Ngưng liếc mắt nhìn Đại Nhị một cái, trước mắt là không biết tâm tư của anh, nếu đã biết rõ, nói không chừng bây giờ đã xử tử anh rồi, ૮ɦếƭ như thế nào cũng đều không phải do anh nghĩ, bản thân đã giao cho anh quyết định.
“Có gặp không?” Đại Nhị hỏi, vẻ mặt vẫn không thả lỏng như trước.
“Gặp chứ, tại sao lại không?” Chuyện anh chờ đợi mấy ngày nay là gì? Không phải là chuyện cô ta tự động đưa tới cửa sao? Anh cũng không kéo dài nữa, giải quyết sớm một chút rồi trở về.
“Lão đại, anh sẽ không bội tình bạc nghĩa với cô nhóc đấy chứ?” Đại Nhị nhìn anh nói vội vàng như vậy, rất là cẩn thận mở miệng hỏi, nếu như anh dám mở miệng nói ‘đúng vậy’ một cái, có thể bản l\'q.d thân anh sẽ bất chấp hy sinh mà ngăn cản rồi. Cô nhóc như một đóa hoa mười bảy tuổi đã bị anh phá hủy, nếu anh bội tình bạc nghĩa thì cô nhóc phải sống như thế nào chứ? Người sáng suốt ai lại không nhìn ra chút tâm tư này của cô nhóc! Nếu...
Không đợi Đại Nhị mơ màng xong, một quả đấm hoàn mỹ đã rơi xuống trên chiếc cằm được coi là duyên dáng của anh, ngay sau đó là những nắm tay giống như cuồng phong mưa rào rơi xuống trên người anh.
“A...” May mà Đại Nhị phản ứng nhanh nhạy, đã trúng một quyền sau đó bắt đầu phản kích, dĩ nhiên đối phương không phải là kẻ địch mà là ông chủ của mình, cho nên anh đối phó vô cùng vất vả, đầu tiên thân phận của đối phương quyết định việc anh không thể liều ૮ɦếƭ phản kích, nhưng người ta là lão đại nha, đáng lẽ anh không nhất định có thể đánh thắng được anh ấy, nhưng nếu không dốc hết toàn lực thì làm sao có thể tự bảo vệ mình?
“Lão đại, em sai rồi, anh...” Chỉ một lát sau, người vốn dĩ vô cùng cao lớn, anh tuấn, phóng khoáng liền biến thành Đại Gấu Mèo, bảo vật của quốc gia.
Thượng Quan Ngưng vỗ vỗ tay mình, lúc này mới tao nhã đứng dậy, giống như người vừa mới động thủ đánh nhau hoàn toàn không phải là anh, nhìn thấy cục xanh, cục tím trên mặt Đại Nhị, anh vô cùng vừa lòng gật gật đầu, “Được rồi, cho cô ta vào đi!”
“Dạ!” Đại Nhị cố sức đứng lên, người này thật sự là không cho chút tình cảm, không phải chỉ nói sai một câu thôi sao, có cần phải ra tay nhân tâm như vậy không? Thực ra anh đã nói sai rồi, l\'q/d nếu câu này nói về người khác, Thượng Quan Ngưng cũng đại nhân đại lượng không tính toán với anh, nhưng cố tình người mà anh bội tình bạc nghĩa trong miệng cậu ta lại là bảo bối của mình, cho dù chỉ là nói đùa, anh cũng không muốn nghe! Cho nên cũng chỉ có thể oan ức Đại Nhị chịu loại mệt nỏi này, dù sao thì họa là từ miệng mà ra, không thể trách người khác không phải sao?
Thượng Quan Ngưng ngồi trên ghế sô pha, yên lặng chờ Mộ Linh Dược đến. Không tới một lát, Đại Nhị đã dẫn Mộ Linh Dược đi vào, giống như Mộ Linh Dược ở Sở phán, không hề mang chút tỳ vết, đáng tiếc là không có ai kinh động vỗ tay cho cô ta. Lãnh đạm, chính là lạnh nhạt! Theo như lời Như Thạch Lưu đã nói, thật lòng cũng không phải lý do để người ta làm chuyện xấu. Cho nên dù xinh đẹp cũng không có người yêu mến vỗ tay, đau thương cũng không có người thương tiếc.
“Thả ba tôi ra, anh muốn tôi làm gì cũng được!” Mộ Linh Dược đứng trước mặt Thượng Quan Ngưng, mặt không chút thay đổi nói thẳng vào vấn đề.
Thượng Quan Ngưng ngước mắt, không chút để ý liếc cô ta một cái, cuối cùng cũng dừng lại trên khuôn mặt trang điểm khéo léo của cô ta, lành lạnh mở miệng nói: “Bây giờ tôi có thể khiến cho cô làm tất cả những việc mà tôi muốn xem!”
Hô hấp Mộ Linh Dược cứng lại, thân thể không tự chủ được lui về phía sau hai bước, gương mặt vốn dĩ không có huyết sắc lại càng thêm trắng bệch, giống như một tờ giấy trắng không có hơi thở người sống. Đúng rồi, vốn dĩ anh đang chơi đùa nhà họ Mộ, tất cả những người trong nhà họ Mộ đều không trốn thoát, nhất là cô ta, lại càng trốn không thoát, sự sống hay ૮ɦếƭ của cô ta chỉ phụ thuộc vào một câu nói của anh, bây giờ cô ta có thể yên ổn đứng trước mặt anh cũng là mưu kế của anh, nếu không chưa chắc khi nào thì bị phơi thây nơi hoang dã.
“Bây giờ, cô không có gì để đàm phán với tôi!” Thượng Quan Ngưng lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, khóe miệng câu lên độ cong tà mị, rét lạnh tàn nhẫn.
“Có!” Mộ Linh Dược ổn định bản thân mình, cứng rắn không để bản thân ngã xuống, nhưng vẫn không khống chế nổi cả người run rẩy, giống như bị người ta hắt một chậu nước lạnh vào người trong mùa đông khắc nghiệt, lạnh thấu xương. Nhưng cô ta không thể ngã xuống, để cô ta có thể không để ai vào mắt, không thể không nói đến người ba đã nuôi d\'đ/l.q\'d dưỡng, nuông chiều và yêu thương cô ta cả đời, cũng là vì cô ta, nhà họ Mộ của bọn họ mới có thể tan rã trong chốc lát, cũng là vì vô ta, ba cô ta mới có thể quăng quan táng chức như núi đổ, cô ta không thể trốn phía sau nữa. Cô ta phải trả giá thật nhiều cho sự tùy hứng của bản thân mình!
Thượng Quan Ngưng nghe câu trả lời của cô ta, thật tò mò nhìn cô ta một cái, giờ khắc này anh muốn nhìn thẳng xem suy nghĩ của cô ta là gì, “Cô còn có cái gì?”
“Tự nguyện của tôi! Với năng lực của anh đúng là có thể khiến tôi làm cái gì thì phải làm cái đó, nhưng anh không thể dập tắt tôn nghiêm của tôi, tôi sẽ không chịu khuất phục trước mặt anh. Nhưng nếu anh thả ba tôi ra, tôi có thể làm như anh mong muốn!”
“Ha ha ha...” Thượng Quan Ngưng cười khẽ hai tiếng, vẻ mặt không quan tâm, “Cô Mộ, cô thật sự đánh giá quá cao bản thân mình, tôn nghiêm của cô và có tự nguyện hay không với tôi không đáng một đồng.” Thượng Quan Ngưng không thèm quay đầu lại mà đi thẳng lên lầu.
Trong phút chốc, giống như tất cả sức chống đỡ đều sụp đổ, Mộ Linh Dược nhìn bóng lưng cao gầy ấy, anh chính là ma quỷ trong lòng cô, nếu có thể nhìn thấy sớm một chút thì tốt rồi, nếu... Cô còn có thể làm lại không?
“Phá hủy đi thanh cao, ngạo mạn của cô, nếu cô có thể làm cho tôi vừa lòng, tôi có thể cân nhắc để ba cô được an hưởng tuổi già!” Đột nhiên, Thượng Quan Ngưng dừng lại, giọng nói lạnh lùng, thản nhiên vang lên. Chỉ là mặt mũi không bao giờ dừng lại trên thân thể cô ta nữa.
Mộ Linh Dược ngẩng đầu, sững sờ nhìn dáng dấp của anh, nước mắt nhịn thật lâu cuối cùng cũng rơi xuống từng giọt, từng giọt, cô sai rồi, thật sự sai rồi, cô không nên nổi sát tâm, nhưng cô cũng l\'q/d có uất ức của cô có được không? Vì sao không hiểu cho cô một chút nào chứ? Cô yêu vất vả như vậy nhưng anh lại không biết gì cả, anh một lòng một dạ đặt suy nghĩ lên người cô gái nhỏ đó. Thượng Quan Ngưng, tôi hận anh, vì sao trước kia anh lại xuất hiện trước mặt tôi? Tôi hận anh!
Thượng Quan Ngưng chỉ là nhíu mày, cuối cùng xoay người rời đi. Bất kể như thế nào, cô ta không phải là trách nhiệm của anh. Cho nên chính là do cô ta sai, cho dù cô ta có trả giá lớn thế nào đi nữa cũng không có cách nào bù đắp cho đứa con còn chưa ra đời của anh, cô ta cũng không có cách nào bù đắp lại nỗi đau mất con của cô nhóc. Mà cho đến bây giờ, cô ta chỉ mất đi những vật ngoài thân mà thôi. Cô ta còn may mắn hơn cô nhóc của anh nhiều.
Mộ Linh Dược lảo đảo rời khỏi tòa đại trạch này, Đại Nhị chỉ đưa cô ta tới cửa liền ‘bốp’ một tiếng đóng cửa lại, anh không thể mềm lòng với cô ta, nếu không thì thật xin lỗi cô nhóc, mà đối với loại người như vậy, bọn anh cũng không thể tùy tiện mềm lòng.
“Lão đại, bây giờ chúng ta làm thế nào?” Đại Nhất xử lý xong công việc, ôm một quả táo dựa vào một bên cửa vừa cắn vừa hỏi.
Thượng Quan Ngưng quét mắt nhìn anh một cái, chỉ phun ra hai chữ, “Về nhà!”
“Oh yeah!” Một tay cầm quả táo đã cắn một nửa, một giơ lên biểu tượng chữ V, Đại Nhất vui vẻ suýt nữa nhảy lên. Sau đó, chạy xuống lầu vô cùng kích động ôm Đại Nhị xoay một vòng.
“A...” Trên người Đại Nhị bị đánh bầm tím khắp nơi, bị anh dùng sức như vậy nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt, hận không thể tát một cái đập ૮ɦếƭ anh. “Cậu... Đang tốt khi không cậu giật kinh phong làm gì?”
Đại Nhất thả anh xuống, nhìn thấy khuôn mặt vốn dĩ rất đẹp trai của anh trở nên giống như bức tượng sau khi được tô xong, quả táo ăn được một nửa liền văng ra ngoài ngay tức khắc, thật khéo toàn bộ đều phun lên mặt Đại Nhị.
“Đại Nhất, cậu muốn ૮ɦếƭ!” Khuôn mặt vốn dĩ đã thối nay càng thối hơn, Đại Nhị hung dữ trừng Đại Nhất, vươn tay ra muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ anh.
Đại Nhất cẩn thận lui về phía sau, đầu rụt lại giống như dáng vẻ cô dâu nhỏ bị ngược đãi, rất là nhỏ giọng mở miệng nói: “Tôi sai rồi! Cậu đại nhân đại lượng, tha cho tôi một mạng!”
“Tôi tha cho cậu một mạng, vậy ai tha cho tôi một mạng hả?” Đại Nhị nói xong trực tiếp xông đến, cuối cùng cũng được phát tiết những phiền muộn trong lòng ra khỏi miệng, Đại Nhất, cậu tha thứ cho tôi, nếu không trong lòng tôi cũng rất khó chịu, anh em đòi hỏi phải làm gì chứ, không phải là để bản thân tốt hơn sao?
Cuối cùng, Đại Nhị thành công biến Đại Nhất thành người như mình như mong muốn, khi Thượng Quan Ngưng xuống lầu nhìn thấy, chẳng qua chỉ là mặt không biểu cảm gật gật đầu, “Có nạn cùng chịu, được lắm!”
Được cái rắm! Đại Nhất đánh tra trong lòng, dĩ nhiên là không dám nói ra trắng trợn, nếu không cẩn thận thiệt hại càng thêm thiệt hại. Người thông minh đều sẽ không khoe miệng lưỡi vì cơn khoái trá nhất thời! Anh chính là người thông minh.
Sau khi ba người bọn họ phá hủy phòng điều khiển, liền đáp máy bay tư nhân trở về thành phố Hoa. Sau khi đến thành phố Hoa, Thượng Quan Nhưng liền đi thẳng đến biện viện Hạ thị. Bởi vì Đại Tam l/q\'d và Đại Tứ luôn nhớ kỹ lời dặn dò của Thượng Quan Ngưng, cho nên tuy bác sĩ nói Tiêu Hòa Nhã có thể xuất viện, Đại Tam và Đại Tứ vẫn ngăn lại, dù sao bệnh viện Hạ thị cũng không giống với những bệnh viện khác, nhất là khu cao cấp, thật sự là không khác nhà ở là mấy. Chỉ có điều không được đầy đủ và nơi nơi đều là màu trắng mà thôi.
“Hai anh à, hai anh để cho em về nhà đi! Em thật sự rất khỏe! Bác sĩ cũng đã nói vậy mà!” Tiêu Hòa Nhã cố ý tìm cái ghế ngồi trước mặt Đại Tam và Đại Tứ, cố gắng thuyết phục hết nước hết cái, có trời mới biết cô đã nói bao nhiêu lần rồi!
Đại Tứ có chút dao động, nhưng mà Đại Tam rất kiên định, lão đại nói, chỉ có chờ anh trở lại mới có thể quyết định cô có thể xuất viện hay không, cho nên thật xin lỗi cô nhóc rồi! Lời xin lỗi anh cũng d\'đ/l/q\'d không nói ra miệng, chỉ là mặt không biểu cảm tiếp tục đứng gác, mấy ngày nay có rất nhiều người tới thăm, nhưng vì không muốn để cho người khác quấy rầy, ngoại trừ Tiêu Tiểu Bảo có đóng giữ dài hạn ở bên ngoài, thì những người khác chỉ có thể thay phiên nhau thăm một chút chứ không thể ở lại lâu.
Tiêu Hòa Nhã thấy bản thân mình sắp lên mốc rồi! Mấy ngày trước còn buồn bã, khổ sở vì chuyện của bản thân mình, mấy ngày nay tất cả đã chạy đi đâu mất, chuyện không thể sinh con được cô đã không còn cảm thấy đau khổ nữa, đúng rồi, không phải cô còn có Tiểu Bảo sao? Chỉ là... Trong lòng vô cùng áy náy với hiệu trưởng và đứa bé chưa kịp chào đời, dù sao cũng là do cô không bảo bảo vệ được đứa con của anh. Trong lòng anh có đang trách cô không?
“Đúng rồi, khi nào hiệu trưởng về!” Tiêu Hòa Nhã hỏi
“Bây giờ...”
“Nhanh thôi, qua hai ngày nữa là về rồi!” Đại Tứ vội vàng đánh gãy lời nói của Đại Tam, tên này đúng là một tên đầu gỗ, không biết nên cho cô một bất ngờ sao? Đần muốn ૮ɦếƭ!
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, “Các anh nên nói với hiệu trưởng, đừng làm chuyện gì nguy hiểm! Cùng lắm là em không đi học nữa là được mà!” Tiêu Hòa Nhã nói, bọn họ cũng không nói cho cô biết cô đã đắc tội với ai, chỉ là bảo cô đừng lo lắng.
“Yên tâm đi, lão đại sẽ không bị nguy hiểm!” Đại Tam nói vô cùng nghiêm túc.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, “Đúng rồi, sao hôm nay Bảo chưa tới?”
“Được phu nhân đưa đến biệt thự nhà họ Hạ rồi!” Đại Tứ nói.
Tiêu Hòa Nhã lại gật đầu, rõ ràng cô đã khỏe lắm rồi sao còn ngốc ở đây làm gì chứ. Hai tay bụm mặt nghĩ không ra vì sao? Hiệu trưởng, anh hãy mau trở về đi! Nếu có thể xuất hiện trước mặt em ngay lập tức thì càng tốt! Trong lòng Tiêu Hòa Nhã đang hò hét, nhưng cũng biết là không thể nào, cô hò hét nhiều ngày như vậy mà anh vẫn chưa trở về, buồn bã ỉu xìu thả tay xuống, sau đó nhìn thấy người đang ngồi chồm hổm trước mặt, cô hoàn toàn ngây người.
“Anh Tứ, anh tới đây một chút!” Tiêu Hòa Nhã vẫy tay, nói với Đại Tứ đang đứng bên cạnh cửa.
Đại Tứ cười hề hề đi tới, hỏi: “Sao vậy?”
Tiêu Hòa Nhã liều mạng bấm đùi anh một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Anh Tứ , anh có đau không?”
Vẻ mặt Đại Tứ không chút biểu cảm lắc đầu, chỉ là giọng điệu có hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Không đau!”
Tiêu Hòa Nhã thất vọng lắc đầu, thì ra là nằm mơ à! “Đi đi, đi đi! Em không muốn nằm mơ giữa ban ngày cũng nhìn thấy anh!” Tiêu Hòa Nhã quơ tay nói với người có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi trước mặt mình.