Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ -Chương 102

Tác giả: Chấp Loạn

Lần Này Không Có Tác Dụng Của Thuốc.

"A a a. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã phục hồi tinh thần hét lớn, "Anh mau trở về phòng khách đi! Chạy vào phòng em làm gì hả?" Tiêu Hòa Nhã chạy tới kéo cái chăn mỏng trên người anh liền bắt đầu đuổi người, coi như cô không phải hoàng hoa đại khuê nữ cũng không thể hào phóng như vậy.
Tiêu Hòa Nhã trước mặt biểu hiện rất đứng đắn nhưng lần này Thượng Quan Ngưng muốn bắt đầu vô lại rồi, cứ thế động cũng không động! Giữ chặt chăn mỏng trên người mình nằm ở trên giường cô.
"Tiêu Hòa Nhã, hôm nay em làm cơm thật khó ăn!" Thượng Quan Ngưng nói cực kỳ nghiêm túc.
"Anh nói cái gì?" Tiêu Hòa Nhã nhìn anh chằm chằm, rất dễ bị chuyển đề tài, được rồi, cô thừa nhận, trước kia cô nấu cơm không thể nào ngon được, nhưng thức ăn tối nay một chút lỗi cũng không có, đường là đường muối là muối. Hơn nữa trước khi bưng lên bàn cô cũng đã nếm lại, bảo đảm không có sai lầm nào mới bưng lên bàn!" Sao anh có thể ghét bỏ món ăn em làm như thế!" Tiêu Hòa Nhã chỉ vào anh cực kỳ khổ sở nói.
"Vốn là như thế mà!" Thượng Quan Ngưng cũng bày ra bộ dạng uất ức như cô, diện mạo tuấn tú lại lộ ra vẻ mặt đáng thương như thế, không khỏi khiến Tiêu Hòa Nhã sững sờ, ngơ ngác bị anh mê hoặc. Hình như đồ ăn mình tự làm thật khó ăn tới cực điểm.
"Được rồi được rồi!" Tiêu Hòa Nhã hồi hồn, phất phất tay coi như là nhận thua, "Khó ăn thì lần sau không cần ăn là được, bộ dạng này có mất mặt hay không!"
"Em không thể nói lần sau em sẽ làm tốt hơn sao?" Thượng Quan Ngưng tiếp tục uất ức.
"Được rồi được rồi, em sẽ học được chưa?" Tiêu Hòa Nhã bị anh làm cho tâm phiền ý loạn, tùy tiện phất phất tay nói được.
Thượng Quan Ngưng cười như hoa mùa hè, rực rỡ sáng rỡ, hình như còn chói mắt hơn ánh mặt trời mùa hè.
Tiêu Hòa Nhã nhìn ngơ ngác sững sờ, bộ dạng lòng dạ rối bời, thật lâu mới hoàn hồn, trừng mắt liếc anh một cái, người này, luôn dùng sắc đẹp của mình quyến rũ cô, dù là vô ý thức cũng đạt được hiệu quả như vậy. Khiến cô rất là khổ sở, đúng rồi. . . . . . Tiêu Hòa Nhã liếc mắt nhìn Thượng Quan Ngưng còn nằm ở trên giường cô, mới nhớ tới lời nói của cô trước khi bị ngắt lời, cô muốn đuổi anh ra khỏi phòng.
"Mau trở về phòng khách!" Tiêu Hòa Nhã rống to về phía anh.
Thượng Quan Ngưng lắc đầu, sau đó khi cô chưa chuẩn bị đưa tay ra trực tiếp kéo cô lên trên giường.
"Anh. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã vẫn chưa nói hết, nhìn anh ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, theo ánh mắt của anh nhìn xuống, nhất thời mặt đỏ tim đập nhanh, sau đó một đôi mắt to nhìn chòng chọc vào anh mắng lên: "Cái người đại sắc lang này!"
Vốn là váy áo ngủ trễ иgự¢, bị anh lôi kéo như vậy vốn đang lộ thấp thoáng nhất thời đều lộ ra hết! Thấy anh còn nhìn chằm chằm vào đó, Tiêu Hòa Nhã càng thêm thẹn quá hóa giận: "Anh còn nhìn? Cái người này. . . . . ." Vốn chuẩn bị một sọt lớn mắng người, nhưng lại bị anh nói ra một câu làm cho tất cả như bị nghẹn mà nuốt trở về.
Thượng Quan Ngưng nói: "Sao em lại không mặc áo иgự¢, không sợ chảy xệ sao?" Thái độ nghiêm túc này muốn có bao nhiêu nghiêm túc là có bấy nhiêu nghiêm túc, giống như đang bàn bạc quốc gia đại sự vậy.
Sau đó Tiêu Hòa Nhã hoàn toàn bộc phát! Trực tiếp leo lên eo của anh, sau đó hung dữ trừng mắt nhìn anh, hận không thể Ϧóþ ૮ɦếƭ anh ngay tại chỗ. "Anh đã gặp qua phụ nữ nào khi ngủ còn mặc áo иgự¢ chưa? Không mặc mới là khỏe mạnh anh có hiểu hay không?" Nhìn Thượng Quan Ngưng lắc đầu, một bộ dạng rất vô tội, Tiêu Hòa Nhã càng tức giận hơn, "Anh cái gì cũng không hiểu, còn dám nói ẩu nói tả (phát ngôn bừa bãi)? Không phải Chủ tịch Mao đã nói rồi ư, chưa tìm hiểu thì không có quyền lên tiếng, cấu tạo cơ thể của người phụ nữ giống với các anh hả? Không giống nhau thì sao anh có thể dùng suy nghĩ của các anh tới phán xét chúng em chứ? Cái gì mà chảy xệ với không chảy xệ chứ? Em nào có chảy xệ? Ánh mắt gì đâu không!"
Sau khi Thượng Quan Ngưng nghe cô nói xong, ánh mắt rất là tự nhiên chuyển từ trên mặt cô xuống trước иgự¢ cô, sau đó vô cùng thành khẩn gật đầu một cái mở miệng nói: "Quả thật không có chảy xệ!"
"Thượng Quan Ngưng, em muốn Gi*t ૮ɦếƭ anh!" Tiêu Hòa Nhã bị tức điên rồi, người này không coi cô như phụ nữ để nhìn, trắng trợn đùa giỡn cô như vậy! Giang hai tay ra trực tiếp Ϧóþ cổ anh, nghĩ thầm Ϧóþ ૮ɦếƭ cho rồi. Thằng bé không có ba cũng được! Người như vậy giữ làm gì chứ?
Thượng Quan Ngưng rất là bất đắc dĩ cầm hai tay cô, tuy sức lực không lớn nhưng anh chịu được, vẫn không cần khó xử chính mình, giữ chặt hai tay cô, lúc này mới không chút để ý liếc khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận của Tiêu Hòa Nhã một cái, rất là lơ đễnh mở miệng nói: "Tiêu Hòa Nhã, bây giờ có gì cần phải xấu hổ! Anh nhớ một đêm kia em vẫn tương đối hào phóng, hơn nữa chỗ nào không được nhìn cũng đã nhìn qua rồi, còn có gì cần xấu hổ chứ!"
"Nhìn sao?" Tiêu Hòa Nhã không thừa nhận, nhưng khí nóng trên mặt lại không ngừng dâng trào, không cần nghĩ cũng biết bây giờ mặt của mình chắc chắn giống như ௱ôЛƓ khỉ rồi. Đều là do anh gây ra cả. Lần này trong lòng càng tức giận hơn!
"Là không thấy được, nhưng. . . . . ." Thượng Quan Ngưng cố ý dừng một chút, thấy cô tò mò nhìn mình cằm chằm, lúc này mới tiếp tục mở miệng: "Nhưng có sờ! Nơi nào trên người em anh chưa sờ qua? Đúng rồi, quên nói cho em biết, anh rất là sạch sẽ, phụ nữ khác anh ngay cả nhìn cũng lười nhìn, lần đó nếu không phải là em hèn hạ vô sỉ, anh sẽ không ᴆụng vào em, vừa sờ lại vừa hôn đâu, thế nên em phải bồi thường tổn thất cho anh đấy!"
Oanh một tiếng! Khuôn mặt của Tiêu Hòa Nhã giống như bị nấu chín vậy, sau đêm hôm đó, cô cố gắng không muốn nhớ tới mình phóng túng trầm luân như vậy, đau đớn mới biết mùi đời cùng với niềm vui khi nếm thử trái cấm, cô chưa bao giờ nhận thức được cực hạn của mình, mà người đó như trả thù cô vậy, một lần một lần dẫn dắt cô đi về phía đỉnh Dụς ∀ọηg, mặc kệ cô cầu xin tha thứ như thế nào đều không bỏ qua, sau đó toàn thân như bị xe tải lớn nghiền ép lên vậy, hình như khung xương cũng muốn giải tán luôn rồi. Cô không bắt anh chịu trách nhiệm thì thôi, thế mà anh còn không biết xấu hổ muốn cô bồi thường tổn thất. Sao da mặt của người này lại dày như vậy chứ?
Nhìn bộ dạng cô nói không ra lời, khóe miệng của Thượng Quan Ngưng thoáng qua một chút ý cười, cánh tay dài duỗi thẳng một cái trực tiếp kéo cô vào trong иgự¢ mình, dưới tình huống cô còn chưa phản ứng kịp, kéo chăn mỏng che cơ thể của hai người cứ thế nhắm mắt lại đi gặp Chu Công!
Tiêu Hòa Nhã ngơ ngác nhìn hai tay đang ôm chặt eo của mình, đầu mình đang tựa vào trước иgự¢ của Thượng Quan Ngưng, đưa tay ra muốn đập vào bàn tay của anh thì sững sờ dừng lại ở giữa không trung, nhìn giống như đứa bé đang ngủ vậy, khiến cô không nỡ không thôi, lông mi thật dài giống như đôi cánh con bướm, ngũ quan tinh xảo đến hoàn mỹ như vậy, coi như cô thích thu thập tài liệu của những người đẹp thì cũng không có người nào có thể bằng. Không thể không nói, người nhà họ Hạ có gen di truyền xinh đẹp, Thượng Quan A Nghị cùng chú Hạ đều là người có diện mạo tuyệt đẹp, nhất là Thượng Quan A Nghị, thật không giống như người thế giới này, như có tiên khí vậy.
Lúc này mới phát hiện Tiểu Bảo của cô rất giống với Hiệu trưởng nhà cô. Chỉ có đôi mắt kia là có từ cô, tròn trịa thật to không giống như mắt phượng màu đỏ như trâm cài đầu cổ đại của anh. Nhưng khi ngủ lại giống nhau như tạc, như thiên sứ, thuần khiết tự nhiên!
Rối loạn trong lòng cũng dần dần bình phục, nhưng luôn cảm thấy như vậy không đúng lúc, coi như anh là ba của con cô cũng không thể chiếm giường của cô như thế được, rồi lại không đành lòng ở đánh thức anh, nghĩ thầm lùi một bước, tặng giường mình cho anh rồi đi phòng khách ngủ vậy!
Nhìn cánh tay đang ôm eo của mình, Tiêu Hòa Nhã thận trọng liếc anh một cái, lúc này mới nhẹ nhàng muốn lấy cánh tay bên eo ra, vì không muốn đánh thức anh, cô thiếu chút nữa ngay cả hô hấp cũng nín thở luôn, cẩn thận nâng cánh tay của anh lên, từ từ chuyển qua bên cạnh, đang trong giây phút cô gần thành công, cánh tay kia giống như là tự nhiên có ý thức, kéo cô vào lại trong lòng. Hình như sức lực không có khống chế tốt, bộ иgự¢ sữa đang lộ ra bên ngoài của cô vừa lúc ᴆụng phải mặt của anh.
Mặt Tiêu Hòa Nhã nóng lên, tức giận trừng mắt liếc anh một cái, nhưng người nọ không biết, còn ngủ rất ngon.
Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu nhìn trần nhà, một bộ dạng khóc không ra nước mắt, ông trời đây là muốn trừng phạt con sao? Sao ђàภђ ђạ con như thế? Tiêu Hòa Nhã thở một hơi thật dài, không ngừng cố gắng dịch chuyển, len lén liếc anh một cái, nhưng trong nháy mắt tối mặt, đôi môi đỏ mỏng kia ngẫu nhiên dính vào trước иgự¢ của cô. Tiêu Hòa Nhã giơ tay lên hận không thể một tát đập ૮ɦếƭ anh, tên đại sắc lang, ngủ rồi mà vẫn không quên ăn đậu hũ của cô. Nhưng khi nhìn thấy dung mạo tinh khiết kia vẫn không nhẫn tâm xuống tay, die,en,da.n.l.e.q..u.y.d.o.n vẫn là nên tranh thủ thời gian thoát đi ma chưởng mới quan trọng hơn. Người nọ có một khuôn mặt của thiên sứ nhưng lại có tâm hồn của một ác ma. Mình bị dung mạo này lừa còn chưa tính, cũng không thể trở thành con dê tự động đưa tới cửa được.
Vì vậy lại bắt đầu đặt tay lên cánh tay bên eo gắng sức. Khi tay của cô đặt lên cánh tay của anh, tay của anh lại dùng lực kiềm chế cô, cùng một tay khác đặt ở dưới eo cô hợp lại, mười ngón tay đan xen ôm cô thật chặt trong иgự¢ của anh.
"Sao em không ngủ đi? Đừng lộn xộn!" Thượng Quan Ngưng ngay cả mở mắt cũng lười bất mãn nỉ non, "Ngủ cũng không thành thật như vậy!"
Tiêu Hòa Nhã nhìn anh chằm chằm, người này còn trách cô nữa chứ, chỉ là cũng vô thức (không tự giác) ngoan ngoãn nằm xong, không có lộn xộn nữa. Ở trong tiềm thức của cô, Thượng Quan Ngưng vẫn là Hiệu trưởng của cô, dường như tất cả mệnh lệnh cũng sẽ tự nhiên thi hành theo. Cho nên coi như mệnh lệnh không hợp lý thế này cô cũng cắn răng thi hành, trong lòng âm thầm thương tiếc, xem ra đêm nay ngủ không được rồi!
Chỉ là. . . . . . Trước đó không lâu có người than thở mình không ngủ được, nhưng chỉ chốc lát sau còn ngủ nhanh hơn người ta nữa, lúc này người nào đó đang cực kì mệt mỏi nghe tiếng hít thở có quy luật lại mỉm cười mở mắt, nhìn người ngủ say trong иgự¢, nụ cười trên mặt càng thêm dịu dàng, ánh mắt kia giống như sẽ cưng chiều cả đời, chỉ vì người không tim không phổi trước mắt này.
Cô nói anh ngủ như thiên sứ, trong mắt anh sao cô lại không phải chứ, cô chỉ là thiên sứ của anh. Rõ ràng là một người trưởng thành hai mươi mấy tuổi nhưng lại như đứa bé vậy, thế nhưng mắt kính cũng quên lấy ra.
"Ngu ngốc!" Thượng Quan Ngưng mở miệng nói, rõ ràng là mắng nhưng lại giống như một câu nói yêu thương đầy ắp dịu dàng, anh cẩn thận lấy mắt kính của cô ra, mắt kính của cô đều là Tiêu Mặc Vân tự mình thiết kế, dien.;dan.;le.;quy;.dom tất nhiên đặc biệt tốt hơn trên thị trường rồi. Đủ để thấy rõ ba anh trai của cô cưng chiều cô đến cỡ nào. Có đôi khi cũng trách bọn họ đối tốt với cô như vậy, làm anh đối tốt với cô cũng có vẻ chẳng quan trọng. Nhưng trong lòng lại thấy may mắn, thật may là có nhiều người cưng chiều cô, để khi những lúc anh không ở bên cô, cô có thể trôi qua vui vẻ như vậy.
"Hiệu trưởng. . . . . . Hiệu trưởng. . . . . . ."
Lời gọi nỉ non hấp dẫn sự chú ý của Thượng Quan Ngưng, Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn đang hé mở ra của cô, đỏ thắm giống như anh đào được rửa sạch.
"Cái gì?" Thượng Quan Ngưng tới gần trước mặt cô, môi đỏ mọng gần sát môi cô mang theo dụ dỗ nhẹ giọng hỏi.
"Hiệu trưởng là một quả trứng thúi!" Đúng như anh mong muốn, cô tiếp nói mớ.
"Quả trứng thúi?" Thượng Quan Ngưng nguy hiểm nheo cặp mắt lại, "Anh là quả trứng thúi?"
"Ừ. . . . . ." Giống như là đang trả lời vậy, Tiêu Hòa Nhã ừ một tiếng.
Thượng Quan Ngưng lườm cô một cái, người không nhạy bén thì khi ngủ cũng chả nhạy bén gì cả, không cảm giác được nguy hiểm đang đến gần, còn ngẩng đầu lên thân mật cọ xát mặt anh, giống như là trong Ⱡồ₦g иgự¢ mình đang ôm gấu bông vậy.
Dụ dỗ như thế, tất nhiên là Thượng Quan Ngưng không khách khí với cô, vốn chỉ là sờ nhẹ đổi thành hôn, lưỡi nóng miêu tả hình dáng đôi môi ngọt ngào của cô, giống như rơi vào cảnh đẹp vậy, thăm dò vào trong miệng của cô, đẩy hàm răng đang đóng chặt của cô ra quấn lấy cái lưỡi thơm tho của cô dây dưa, anh gần như tham lam ʍúŧ lấy hương thơm trong miệng cô, hai tay không tự giác ôm cô thật chặt vào trong иgự¢, một mùi thơm độc đáo phản phất truyền vào trong mũi anh, làm anh càng thêm khó có thể tự giữ mình được.
Tiêu Hòa Nhã ưm một tiếng tỉnh lại, cặp mắt mờ mịt nhìn vẻ mặt của anh, anh không nói lời nào cũng bất động, cứ lẳng lặng nhìn cô giống như là độc dược mê hoặc cô vậy. "Em nói anh là một quả trứng thúi quá đúng mà!" Tiêu Hòa Nhã cắn răng oán hận không thôi, cũng thừa lúc anh không kịp phản ứng đưa tay ra giữ đầu của anh cam nguyện dâng đôi môi của mình lên.
Giống như học sinh tiểu học hôn, cũng học từ anh nụ hôn của cô cũng miêu tả lại hình dáng môi mỏng của anh, sau đó có chút dò xét vươn lưỡi thơm tho thăm dò vào trong miệng của anh, trêu chọc bừa bãi.
"Cái người đần độn này!" Thượng Quan Ngưng khẽ nguyền rủa một tiếng, đổi bị động thành chủ động, xoay người đè cô ở bên dưới, môi của anh rơi vào trên mặt sao đó là vành tai cuối cùng trở về đôi môi kiều diễm ướƭ áƭ, dieenddanleequyddon trằn trọc triền miên.
Tiêu Hòa Nhã thở gấp, cảm giác trong cơ thể có một cổ Dụς ∀ọηg mãnh liệt bị nụ hôn nóng bỏng của anh làm thức tỉnh, hai tay ôm chặt cổ anh, cô ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ, "Thượng Quan Ngưng, lần này. . . . . . Không thể trách em. . . . . . Không có tác dụng của thuốc. . . Lần này không có tác dụng của thuốc vào. . . A!"
Giống như là trừng phạt cô vậy, sau khi cô nói xong, anh dùng sức cắn trước иgự¢ của cô. "Câm miệng!"
Tiêu Hòa Nhã nghe lời câm miệng, nhưng mà trong lòng lại không cam lòng, rõ ràng là cô nói sự thật! Còn . . . . . Đột nhiên đau đớn kịch liệt cắt đứt suy nghĩ của cô, Tiêu Hòa Nhã đau kêu ra tiếng! Tiếp đó trong phòng có một cảnh xuân kiều diễm.
"Còn đau không?" Điên cuồng đi qua, Thượng Quan Ngưng ôm cô khẽ cười hỏi.
Tiêu Hòa Nhã đỏ mặt, trực tiếp quấn chăn không để ý tới anh, trong lòng hận ૮ɦếƭ những truyện kia, rõ ràng viết là lần thứ hai sẽ không đau, cô vẫn đau muốn sống muốn ૮ɦếƭ! Đều là tên lường gạt!
Thượng Quan Ngưng vẫn cứ ôm cô trong chăn vào trong иgự¢ mình! Nhìn xanh xanh tím tím trên người Tiêu Hòa Nhã, trong mắt đều là thương tiếc. Lần trước là ăn cô sạch sành sanh trong bóng tối, lần này cũng là dưới ánh đèn. Thời gian đi qua bốn năm, anh lại có cô một lần nữa.
"Tiêu Hòa Nhã, sau này em chính là của anh! Không cho phép em rời khỏi anh dù có bất kỳ lý do gì!" Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng nói xong, giống như là nói cho mình nghe vậy, cúi đầu phát hiện đúng là người nọ không nghe thấy, đã ôm cánh tay của anh ngủ say sưa.
Thượng Quan Ngưng hôn một cái lên trên môi của cô, sau đó đưa tay tắt đèn, bởi vì em, anh nguyện ý thử sống trong hoàn cảnh không thấy gì! Thượng Quan Ngưng mỉm cười, ôm lấy cô cùng nhau nghênh đón bóng tối.
Anh giống với cậu của anh vậy, chưa bao giờ ngủ trong bóng tối, phòng của anh đều bật đèn vào buổi tối. Người mắc chứng bệnh quáng gà đều có một loại sợ hãi không tên với bóng tối, nhưng anh có thể nguyện ý thử vì cô.
Buổi sáng, hai người đang ngủ say sưa thì bị một tiếng la vui sướng đánh thức.
"Mẹ mẹ mẹ. . . . . ." Tiêu Tiểu Bảo từ dưới lầu chạy lên trên lầu, cho đến sau khi mở cửa phòng Tiêu Hòa Nhã ra liền lập tức im lặng. Ngơ ngác sững sờ nhìn hai người trên giường vẫn còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ.
"A. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã phục hồi tinh thần lại, nhanh tay kéo chăn bao lấy chính mình, lại làm cho khu vực quan trọng của Thượng Quan Ngưng vốn còn bị che đậy trong nháy mắt liền hiện ra!
Tiêu Hòa Nhã phù một tiếng bật cười, sắc mặt Tiêu Tiểu Bảo một lát hồng một lát trắng, ngược lại vẻ mặt Thượng Quan Ngưng rất thản nhiên, sau đó mặt không chút thay đổi giành chăn với Tiêu Hòa Nhã.
"Thật biết giả bộ! Lúng túng thì lúng túng thôi! Còn không không biết xấu hổ!" Tiêu Hòa Nhã cười giống như một tên trộm, nhưng mà vẫn còn tốt bụng chia một chút chăn cho anh, sau đó đưa hai cánh tay nhỏ trắng nõn ra với Tiêu Tiểu Bảo, "Bảo, con trở lại rồi, mẹ nhớ con muốn ૮ɦếƭ, mau tới đây với mẹ nào Bảo Bảo!"
Mặt Tiêu Tiểu Bảo đỏ lên, trực tiếp xoay người đi ra ngoài thuận tiện còn đóng cửa lại.
"Chậc. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã có chút ngây ngô, đứa con nhà mình nhìn thấy mình không kích động ngược lại bỏ chạy? Đây là tình huống gì?
Sau khi nhìn Tiêu Hòa Nhã, Thượng Quan Ngưng trực tiếp lắc đầu, chẳng lẽ cô sẽ không phát hiện khi cô đưa tay muốn ôm Tiểu Bảo thì chăn mỏng vốn đắp ở trước иgự¢ lại rơi xuống sao?
"Đều là tại anh, Tiểu Bảo cũng không cần em, hu hu hu. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã khóc, còn chưa có phát hiện vấn đề nằm ở đâu, thái tử phi thiên tài!
Thượng Quan Ngưng hết chỗ nói, lúc này mới liếc mắt nhìn bộ иgự¢ của cô một chút cũng là nhắc nhở cô!
"Chẳng lẽ không đúng? Nhìn cái gì vậy, mắt anh bị đau à!" Tiêu Hòa Nhã đúng lí hợp tình, sau đó theo ánh mắt của anh nhìn mình một chút, ngu! "Thượng Quan Ngưng, anh chính là tên khốn kiếp!" Tiêu Hòa Nhã vội vàng kéo chăn đắp lên trên người mình, như vậy, lại để cho người bên cạnh nhìn thấy. Lần này mặt càng đỏ!
"Em muốn anh nhìn thì cứ việc nói thẳng, không cần giở thủ đoạn!" Thượng Quan Ngưng rất là thản nhiên nói."Anh đã là người của em rồi, cho em xem thì hai mắt cũng sẽ không mất miếng thịt nào, anh sẽ không tính toán xét nét với em!" Kéo một áo ngủ khác qua mặc ở trên người, ngồi ở trên ghế sofa yên lặng chờ người khác rời giường.
"Anh anh anh. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã chỉ vào anh, nửa ngày nói không ra lời.
Ngoài cửa. Tiêu Tiểu Bảo rất là bất đắc dĩ nghe đoạn đối thoại rất không có dinh dưỡng trong phòng. Đây là cha và mẹ à?
Lúc này Tiêu Mặc Tân đi tới, nhìn Tiêu Tiểu Bảo rất hăng hái hỏi: "Như thế nào? Có phải mẹ con nhận được một một món quà lớn hay không?"
Tiêu Tiểu Bảo suy nghĩ một chút liền lắc đầu một cái, vui mừng không có đoán chừng còn bị kinh sợ. Làm sao cậu biết được mẹ cậu sẽ cùng cha cậu sẽ cuốn ra trải giường!(Nghĩa câu này thì chắc mọi người hiểu hết rồi*cười gian*) Nếu như biết trước cậu chắc chắn sẽ không đi gõ cửa!
"Thế nào không vào được à? Mẹ con còn đang ngủ!" Tiêu Mặc Tân hỏi xong liền muốn tiến lên gõ cửa, giữa ngày hè còn có thể ngủ lâu như vậy không sợ đầu bị choáng váng sao?
Tiêu Tiểu Bảo vội vàng ngăn cản, nhớ tới hai người trong phòng quần áo xốc xếch! Còn phải nhờ cậu che giấu cho bọn họ! Thiệt là!
"Cậu, mẹ đang tắm, chúng ta xuống dưới lầu chờ đi! Mẹ chắc chắn rất đói bụng! Chúng ta nấu cơm cho mẹ ăn có được hay không?" Tiêu Tiểu Bảo nhìn Tiêu Mặc Tân dùng giọng trong trẻo nói.
Tiêu Mặc Tân suy nghĩ một chút cũng phải, "Được, chúng ta đi làm cơm, không biết tối hôm qua bọn họ đã ăn cái gì? Đúng rồi, con nhanh đi vào phòng khách gọi cha con, cậu xuống lầu nấu cơm!"
"A, được!" Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, sau đó liếc cửa phòng một cái lúc này mới chậm rãi đi theo Tiêu Mặc Tân về phía bên kia, phòng khách? Cha anh đang nằm ngủ ở trong phòng của mẹ. Không biết cái tin tức này nếu để cho cậu biết sẽ có phản ứng gì, rốt cuộc là nổi giận với cha hay là mắng mẹ đần hoặc là buộc hai bọn họ kết hôn? Kết hôn, cái ý nghĩ này cũng không tệ, như vậy mẹ cũng không cần lo lắng rồi! Rõ ràng yêu thích như vậy lại một mình chịu đựng, cần gì chứ! Cũng không thấy người kia không phải không thích cô đúng không? Nói không chừng trong lòng người nọ còn vui mừng đến mức nào!
Qua năm phút đồng hồ, Tiêu Tiểu Bảo quay đầu lại gõ cửa lần nữa.
"Mời vào!"
Âm thanh không mặn không nhạt, Tiêu Tiểu Bảo nghe chỉ muốn dùng hai chân đạp cha mấy cái, giống như nơi này không phải là công viên Thanh Hòa, mà là thư phòng của cha, với ý nghĩ như vậy, Tiêu Tiểu Bảo cũng không còn tính toán với cha, dù sao bây giờ cha cũng là người trong lòng của mẹ, hơn nữa không phải thích như vậy, cậu phải vì mẹ mà giữ lại một chút lợi thế. Bất luận như thế nào, người nhà họ Hạ tự nhiên sẽ không để con cháu của mình lưu lạc bên ngoài, coi như mẹ không có một chút phần thắng, cậu cũng sẽ trở thành phần thắng của mẹ cậu.
Trong phòng, Thượng Quan ngồi yên ở trên sofa nhỏ thật là đáng yêu của Tiêu Hòa Nhã, chân trái gác lên đùi phải bộ dạng rất nhàn nhã, chỉ là người tuấn tú thoát tục như vậy lại ngồi ở trên một chiếc ghế sofa nhỏ thì hơi có chút tức cười, nhưng mà bạn học Tiêu Tiểu Bảo chỉ dám nghĩ.
"Cha buổi sáng khỏe!" Tiêu Tiểu Bảo rất lễ phép gật đầu chào hỏi, giống như buổi sáng nhìn thấy người nào đó Tʀầռ tʀʊồռɢ một màn kia chỉ là tình cảnh cậu tưởng tượng.
"Bảo buổi sáng khỏe!" Thượng Quan Ngưng, cũng làm tương tự rất nghiêm túc gật đầu chào hỏi, cái này gọi là giáo dục con người bằng hành động gương mẫu. Kính già yêu trẻ!
Ngẫu nhiên lúc này Tiêu Hòa Nhã từ trong phòng tắm chạy ra, trên người mặc một bộ quần áo ở nhà rất đáng yêu, tay áo, phồng thật to, rất là đáng yêu! Tóc vẫn còn ẩm ướt đang nhỏ nước nhìn Tiêu Tiểu Bảo chạy tới muốn ôm cô.
"Bảo, mẹ nhớ con muốn ૮ɦếƭ rồi!" Tiêu Hòa Nhã nói xong, tránh khỏi hai cánh tay liền nhào tới, lúc sắp nhào tới, lại bị người ở phía sau lưng bắt được.
"Này, anh làm gì thế!" Tiêu Hòa Nhã không ngừng vẫy chân tay, để bày tỏ sự bất mãn của mình.
Thượng Quan Ngưng đặt cô qua một bên trực tiếp che đầu cô bằng một cái khăn lông lớn, "Nhanh chóng lau tóc cho anh!"
Tiêu Hòa Nhã chu mỏ, bất đắc dĩ đi qua một bên lau tóc. Sau đó vừa lau tóc vừa suy nghĩ, anh tính toán mặc đồ ngủ cả một ngày sao?
Ngay lúc này, Nhất - Nhị - Tam - Tứ đậu xe ở cửa công viên Thanh Hòa, trong tay đang xách theo quần áo mới đi tới. diễn. đàn. Lê. Quý. Đôn
Chỉ chốc lát sau, Thượng Quan Ngưng một thân âu phục xuất hiện tại tầm mắt của mọi người, một thân âu phục màu xám bạc cắt may rất khéo léo, cao quý sang trọng. Giống như hoàng tử, rất là mê người.
Tiêu Hòa Nhã nhìn có chút si ngốc, luôn cảm thấy Thượng Quan Ngưng lúc nào cũng đẹp mắt nhất! Quả thật còn xinh đẹp hơn phụ nữ!
"Cầm đi!" Thượng Quan Ngưng trực tiếp đưa cho cô một tấm thẻ vàng.
Tiêu Hòa Nhã sửng sốt hồi lâu không có phản ứng, "Gì?" Tiêu Hòa Nhã nhận lấy ngơ ngác hỏi.
"Tiền ! Mỗi tháng anh sẽ định kỳ chuyển 10 vạn đồng vào, em thích cái gì thì cứ mua đi!" Thượng Quan Ngưng rất là đại gia nói.
10 vạn đồng? Tiêu Hòa Nhã càng ngây người, 10 vạn đồng? Mặc dù mỗi một tháng Tiêu Hòa Nhã chỉ có 5000 đồng tiền sinh hoạt phí nhưng mà nói ra đây vẫn là một số tiền khổng lồ, thế nhưng thời gian cho là phù hợp sao? Tối qua mới bị ăn sạch sành sanh, hôm nay thì cho cô tiền, chẳng lẽ anh coi cô như người tình rồi hả? Một buổi tối thôi lại nhiều tiền như vậy? Còn mỗi tháng 10 vạn đồng? Chẳng lẽ tính toán mỗi tháng đều phải cho anh ăn một lần? Có phải cách tính toán này quá đáng sợ rồi hay không, coi như cô là một người mẹ chưa lập gia đình thì thế nào? Không tính là Quốc Sắc Thiên Hương, dù gì cũng có khuôn có dạng đúng không? Gả cho người khác cũng không có được nhiều tiền như vậy!
Cấu tạo đầu óc Thượng Quan Ngưng như vậy dĩ nhiên là không nghĩ ra trong đầu cô đang suy nghĩ gì! Cho nên rất là tự nhiên tiến hành đề tài tiếp theo.
Tiêu Hòa Nhã sững sờ nửa ngày, sững sờ nhìn anh lên lầu, người này thật là nhàm chán, đó là gian phòng của cô có được hay không? Choáng nha như vậy rất không khách khí, cho là 10 vạn đồng là có thể mua được tất cả sao? Rõ ràng là. . . . . .
Sau khi cao ngạo một phen, lại chạy nhảy một hồi, rồi giơ tấm thẻ vàng được cho lên cao la hét rất kích động!
"Mình có tiền nhưng mình không biết phải làm gì. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã cầm thẻ vàng lên chỉ kém không có tiếp tục chạy nhảy.
"Dè dặt dè dặt!" Tiêu Tiểu Bảo không nhịn được phất tay ý bảo cô không cần tự làm mình mất mặt như vậy.
"Dè dặt sao! Đi, mẹ dẫn con đi ¢нơι gáι!" Nhiều tiền như vậy không tiêu xài hết thì thật phí!
"Tiêu Hòa Nhã, em thật can đảm!" Sau lưng vang lên lời nói tán thưởng, "¢нơι gáι? Thế nào không định mang theo anh à?"
Âm thanh ma quỷ xuyên qua lỗ tai âm thanh ma quỷ xuyên qua lỗ tai! Tiêu Hòa Nhã gượng cười, "Ha ha ha. . . . . . ¢нơι gáι? Anh nghe lầm, em là một tiểu thư con nhà gia giáo làm sao sẽ làm ra chuyện hoang đường như thế, em là nói mang con trai đi chơi trôi, anh mới vừa nghe lầm! Nghe lầm!"
(¢нơι gáι trong tiếng Trung đọc là [piáo], còn chơi trôi, cũng gần giống đi đua xe, đọc là [piāoyí])
"Chơi trôi? Anh không có nói qua không cho phép em lái xe sao? Là em mau quên hay là không có để tâm đến lời nói của anh?" Thượng Quan Ngưng đến gần híp mắt liếc cô lành lạnh mở miệng.
"Ha ha ha. . . . . . Không phải là em chơi trôi, mà là để Nhị Sư Huynh chơi trôi!" Tại sao ban đầu lại leo lên giường của anh sinh đứa bé cho anh rồi chiếm phòng của anh luôn vậy? Gây nghiệt trướng!
Tiêu Tiểu Bảo ở một bên cười nhạt, tại sao mẹ luôn để cho cha ăn sạch sành sanh rồi lải nhải như vậy chứ?
"Hiệu trưởng, anh có chuyện thì đi mau lên! Em sẽ sống ở công viên Thanh Hòa, buổi tối lúc anh rãnh rỗi tới đón em là được, được không?" Tiêu Hòa Nhã rất là cung kính mở miệng nói, bộ dáng rất chân chó.
Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt liếc cô một cái, lành lạnh mở miệng: "Không được, một lát anh sẽ nói Đại Nhị đưa em trở về!"
"Không cần thì thôi!" Tiêu Hòa Nhã nhào tới, gắt gao bám lấy cánh tay của anh khẩn cầu: "Hiệu trưởng tốt nhất, người tốt nhất thế giới, thật! Hiệu trưởng. . . . . ."
Từ sau lưng truyền đến tiếng cười thật nhỏ, Tiêu Hòa Nhã rất là ai oán quay đầu nhìn bọn họ, bốn người kia cười đến mức bả vai cũng run! Thấy Tiêu Hòa Nhã dùng ánh mắt đáng thương tội nghiệp nhìn mình bốn người lập tức đứng nghiêm.
"Lão đại, anh hãy để cho cô bé sống ở chỗ này đi! Một lát anh tới đón cô ấy trở về!" Đại Nhị rất là tốt bụng mở miệng nói.
Thượng Quan Ngưng ngắm bộ dáng đáng thương của Tiêu Hòa Nhã cuối cùng vẫn không nói chuyện, yên lặng xoay người đi. Coi như là đồng ý! Bốn người khác vội vàng đi theo. Đại Nhị còn làm tư thế thắng lợi với cô. Lúc này mới cười híp mắt đi!
"A!" Tiêu Hòa Nhã kích động, nhảy thật cao.
"Bảo, chúng ta đi dạo phố đi! Hiện tại chúng ta có rất nhiều tiền!" Tiêu Hòa Nhã nói với Tiểu Bảo nhà cô.
Tiểu Bảo gật đầu, "Tốt tốt!". "d.iễn đ.àn L.ê Q.uý Đ.ôn"
"Anh! Anh! Anh đảm đương nhiệm vụ của tài xế cho chúng em có được hay không?" Tiêu Hòa Nhã rống về phía gian phòng của Tiêu Mặc Tân ở trên lầu.
Tiêu Mặc Tân từ trong phòng đi ra, đứng ở cửa cầu thang rất là nghi hoặc nhìn cô: "Em nói cái gì?"
"Đi dạo phố đi dạo phố, anh làm tài xế cho chúng em có được hay không?" Tiêu Hòa Nhã tiếp tục rống.
"Bãn lĩnh của em thật lớn!" Tiêu Mặc Tân lườm cô một cái, mở miệng nói: "Chờ anh một chút! Anh đi cải trang!"
"Tốt!" Tiêu Hòa Nhã bày một thủ thế ok cho anh, lúc này mới nhớ tới mình cũng phải thay quần áo. Vội vàng chạy lên lầu.
Đến phố, Tiêu Hòa Nhã mới biết quyết định của mình có bao nhiêu sai lầm, mặc dù mới bắt đầu mua đồ, quần áo còn chưa mua được thì Tiêu Mặc Tân đã gặp đại nạn!
Cô chính là một người ngu ngốc, choáng nha, còn chưa đi được hai bước đã bị fans của anh cả chôn sống rồi, Tiêu Hòa Nhã mang theo Tiêu Tiểu Bảo thật vất vả chen ra ngoài. Nhìn đại minh tinh Mạc Tân bị vây trong tầng ba. Tiêu Hòa Nhã vô lực lắc đầu một cái, thôi, không cần tài xế đi theo dạo phố."Bảo, chúng ta đi!"
"Mẹ, chúng ta có bị tính là không hào phóng hay không?" Tiêu Tiểu Bảo liếc mắt nhìn Tiêu Mặc Tân bị fans vây quanh xin chữ ký nói.
"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta không cứu cậu cả được!" Tiêu Hòa Nhã rất là vô tội nói, thật đúng là tử đạo hữu bất tử bần đạo(Bần đạo ở đây là chỉ Tiêu Hòa Nhã, còn đạo hữu là chỉ anh Mạc Tân. Câu này có nghĩa là thà hại người chứ không hại mình) không phải sao? "Chẳng lẽ con muốn bị người ta nói là con riêng của Mạc Tân sau đó cũng bị vây quanh như vậy sao?"
Tiêu Tiểu Bảo lập tức lắc đầu, "Mẹ, gần đây cậu cả đang dính scandal với một nữ minh tinh!"
"Người nào?" Tiêu Hòa Nhã hỏi.
"Chính là nữ chính trong phim Thị Trưởng Tiểu Thư! Hình như gọi là Minh Nguyệt Huyên!" Tiêu Tiểu Bảo nói.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói với Tiêu Tiểu Bảo, "Con trước trốn trong cửa hàng đó! Mẹ dẫn bọn họ đi, con và cậu tập hợp! Sau đó chúng ta dùng điện thoại liên lạc, được không?"
"Tốt!" Tiêu Tiểu Bảo gật đầu. Sau đó ngoan ngoãn chạy đến tiệm bán quần áo cách bọn họ không xa.
Cho đến khi Tiêu Tiểu Bảo hoàn toàn biến mất ở cửa ra vào, Tiêu Hòa Nhã mới rống to với đám người: "Minh Nguyệt Huyên, cô đừng chạy, cho tôi xin chữ ký!" Tiêu Hòa Nhã vừa cố ý hướng về phía bên kia hô to, vừa từ từ chạy chậm, giống như đuổi theo.
Đoàn người vừa nghe đến tên tuổi Minh Nguyệt Huyên, nhất thời dời tầm mắt, từng người một đuổi theo, chẳng lẽ cái scandal đó là thật, hồ ly tinh đó thật sự đã quyến rũ thần tượng của các cô rồi hả? Choáng nha, không được, nhất định phải bắt cô ta bỏ cái ý niệm này, chỉ thấy sau đó một đội quân fans dưới sự dẫn dắt của Tiêu Hòa Nhã chạy đi đuổi theo Minh Nguyệt Huyên không biết lưu lạc đến nơi nào rồi.
Thật vất vả Tiêu Hòa Nhã mới thoát khỏi đám người, CMN có cần phải khoa trương như vậy không? Sau đó nhìn bốn phía mới phát hiện không biết mình đang ở nơi nào!
Anh cả, một chút nữa anh phải đền đáp em thật tốt...em chỉ vì anh mà tốn rất nhiều công sức! Chỉ là sau đó thì sao? Làm sao cô có thể trở về đây?
"Cô bé, tại sao lại đi loanh quanh ở trước cửa? Đây chính là cao ốc hạng sang, không phải nơi loại người còn là một đứa bé có thể tùy tiện ra vào!" Một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc sạch sẽ gọn gàng đứng ở trước mặt của Tiêu Hòa Nhã lạnh lùng nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc