Lão Đại! Chúng Tôi Sai Lầm Rồi. Tiêu Hòa Nhã trừng mắt phòng bị nhìn anh, chẳng qua là người nọ vẫn bình chân như vại, một chút cũng không có để cái nhìn của cô vào mắt, cuối cùng không thể làm gì khác hơn, hơi nhụt chí nói: “Thầy nghĩ thế nào?”.
Thượng Quan Ngưng đứng dậy, vòng quanh người Tiêu Hòa Nhã hai vòng, tựa như đang suy nghĩ xem xử trí như thế nào.
Lúc này Tiêu Hòa Nhã mới giật mình thấy người này cao bao nhiêu, lúc ấy sao lại có thể nhận nhầm hắn là học sinh chứ, sắc nữ dại trai…a!
“Được rồi, niệm tình em lần đầu phạm lỗi, tôi cũng không quá làm khó dễ em.”. Thượng Quan Ngưng đi tới trước cửa sổ vẻ mặt rất là đại nhân đại lượng nói: “Bắt đầu từ ngày mai, trong một tháng, vệ sinh phòng Hiệu Trưởng do em phụ trách, sáng chiều mỗi buổi một lần!”.
Tiêu Hòa Nhã chỉ còn kém bay lên đạp cho tên kia một cước bay xuống dưới tầng, nói thật dễ nghe, niệm tình em vi phạm lần đầu, tôi cũng không quá làm khó dễ em, đây không gọi là làm khó thì là gì?
Thượng Quan Ngưng xoay người, thật nghi ngờ cái nhìn của cô: “Thế nào? Không đồng ý?”.
“Thật xin lỗi, em dân mù đường, từ phòng học đến phòng Hiệu Trưởng quá dài, rất dễ bị lạc!”. Cái này không phải là cô lấy cớ mà hoàn toàn là sự thật. Tiêu Hòa Nhã vô cùng nghiêm túc nói.
Thượng Quan Ngưng nhớ tới vừa rồi nha đầu này ở trong vườn hoa vòng vo nhiều vòng như vậy, thì ra là như thế, “Nếu nói như vậy, tôi cũng không miễn cưỡng, vậy thì đổi phương thức khác đi.” Thượng Quan Ngưng rất là am hiểu lòng người nói : “Viết kiểm điểm 5000 chữ, cộng thêm 10km chạy quanh sân trường.”
“Này, thầy muốn lấy cái mạng nhỏ của em thì cứ nói thẳng!”. Tiêu Hòa Nhã cũng nổi giận rồi, 5000 chữ kiểm điểm còn chưa tính, về nhà tìm anh trai giúp một tay cũng xong, chạy cư ly dài? Bình thường chạy 400m là có thể nhìn thấy đốm sao trên đầu rồi, bây giờ chạy 10km?. Có lương tâm không vậy?.
Thượng Quan Ngưng gật đầu, “Hai phương án tùy em lựa chọn! Nếu chọn cách thứ hai, bản thảo 5000 chữ ngày mai nộp, chạy 10km thì 10 phút sau bắt đầu!”. Thượng Quan Ngưng cười sáng lạn, trong đôi mắt sáng rực đều là xảo quyệt.
Tiêu Hòa Nhã uất ức, ăn nói khép nép hỏi: “Có thể cho thêm một lựa chọn nữa không?”.
Thượng Quan Ngưng lắc đầu, trên khuôn mặt tuấn mỹ ra vẻ rất khó xử: “Em cũng biết, chuyện này nếu tôi làm việc thiên vị sẽ gây ra rất nhiều phiền toái, cho nên tôi nhất định phải công chính liêm minh giải quyết. Mặc dù chúng ta có duyên gặp gỡ một lần, nhưng mà em không hi vọng Hiệu Trưởng của mình là một….”
“Dừng.” Tiêu Hòa Nhã giơ tay đầu hàng, rõ ràng là lấy việc công để báo thù riêng, không phải nói mình là người vô cùng chính trực sao, là ác tâm có được hay không?. “Em sẽ quét dọn phòng Hiệu Trưởng!”. Tình thế bây giờ là kẻ khác mạnh nha! Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt, tương lai chờ tôi lớn lên thì anh đã già rồi, đến lúc đó chờ xem tôi làm sao thu thập nhà anh!.
Thượng Quan Ngưng gật đầu mỉm cười, “Tốt, có câu nói này của em, đúng rồi, mỗi buổi sáng nhân tiện pha giúp tôi tách coffe, cảm ơn! Bây giờ em có thể ra ngoài!”.
Tiêu Hòa Nhã đầu đầy vạch đen, cố nén tức giận nói: “Xin lỗi, em là học sinh, không phải người giúp việc của thầy!”.
“Em cũng có thể chọn cách thứ hai!”. Thượng Quan Ngưng không cười, mắt chăm chú nhìn Tiêu Hòa Nhã. “Tôi cũng không miễn cưỡng người khác!”.
“Tốt….Tốt lắm!”. Tiêu Hòa Nhã giận quá hóa cười, cafe đúng không, anh chờ đó cho tôi! Nói xong trực tiếp xoay người đi.
Thượng Quan Ngưng nhìn bóng lưng kia không nhịn được bật cười. “Ha ha…Thì ra trong trường học cũng có trò đùa giỡn người hay như vậy!”.
*
“Hazz! Lão đại nhà mình không phải có đam mê với trẻ con đấy chứ?”. Ngoài cửa, Đại Nhất rất nghi ngờ hỏi.
Ba người kia tự động ‘nhượng bộ lui binh’, sau khi nhìn người bên trong không có phản ứng gì lúc này mới yên lòng lại.
Đại Tứ ‘pằng’ một tiếng thưởng cho anh ta một cái tát, “Bạn học Đại Nhất, về sau muốn phát biểu ngôn luận khủng bố gì xin trốn ở một góc không người tự mình hưởng thụ, không cần liên lụy đến chúng ta được không?”. ( ed: khổ thân thằng bé, ^ ^).
Đại Nhất ủy khuất, “Tôi nói sự thật có được không?”.
“Coi như có là sự thật cũng không thể tùy tiện nói lung tung!”Đồng chí Đại Tam bổ sung thêm một cái tát, “Cậu nói xằng nói bậy như vậy sẽ hại cái mạng nhỏ của chúng tôi có biết không! Cậu nghĩ rằng chúng tôi viết kiểm điểm 5000 chữ rất dễ dàng sao?”.
“Đúng vậy.” Đại Nhị cũng thưởng thêm cho một cái tát, “Cậu sưu tầm văn thơ rất tốt, một câu tôi đói bụng cũng có thể phát ra mấy ngàn chữ cảm khái, nhưng mà chúng tôi có dài dòng giống như cậu sao?”.
Xã hội này người trung thực càng ngày càng không thể sống nổi nữa, Đại Nhất ngửa mặt lên trời thở dài, “Trời muốn diệt tôi sao?”.
“Ông trời không có rảnh rỗi như vậy! Không muốn sống thì tự mình đi nhảy lầu đi!”. Giọng nói lành lạnh từ cửa truyền tới. Bốn người nhất trí cùng chậm rãi nhìn sang, chỉ thấy lão đại nhà mình khoanh tay trước иgự¢ tựa vào cánh cửa lạnh lùng nhìn bọn họ!
Bốn người chân mềm nhũn, nhưng vẫn cố tựa vào tường để ổn định cơ thể, bây giờ ngã xuống cũng quá mất mặt đi. “Lão đại.” Bốn người cùng hô lên.
Thượng Quan Ngưng liếc bọn họ một cái, lúc này mới xoay người vào cửa, “Đi vào!”.
Ba người kia dừng lại một chút dùng ánh mắt Gi*t người nhìn Đại Nhất, lúc này mới theo vào.
“Lão đại, có gì phân phó!”.
Thượng Quan Ngưng ngồi trước bàn làm việc, ngẩng đầu lên quét qua bọn họ một cái, “Chuyện tôi giao các cậu điều tra thế nào rồi?”.
Bốn người vô cùng ăn ý đồng loạt lắc đầu, “Lão đại, không tra ra được!”.
“Chúng tôi cho đóng quán bar, hủy toàn bộ các tin tức, sau đó…”. Bạn học Đại Nhất lẽ thẳng khí hùng bắt đầu nói, nhưng ở phía sau dần dần không còn phấn khích nữa.
“Các cậu đóng cho đóng quán bar trước, sau đó mới đi điều tra?”. Thượng Quan Ngưng nheo hai mắt lại không rõ ý tứ hỏi.
“Lão đại, chúng tôi cũng là vì tốt cho anh, chúng tôi thấy anh tức giận như vậy tất cả mới …Mới cho người phá hủy cái quán bar đó, phá xong mới nhớ tới còn phải…”. Đại Nhị muốn giải thích lại bị Đại Tam cắt đứt.
Đại Tam liếc Đại Nhị một cái, nửa câu đầu rất tốt nửa câu sau không phải tự tìm hố chôn mình sao, “Lão đại, thật ra thì anh không cần phải canh cánh trong lòng, vốn loại chuyện như vậy chính là ‘ngươi tình ta nguyện’, ăn cũng đã ăn rồi còn muốn tìm người ta tính sổ sao!”.
“Đúng vậy, Lão đại! Đầu năm nay những chuyện này thật không đáng gì! Anh cũng không cần phải thành thực như vậy!”. Đại Tứ rất cảm thụ nói.
Thượng Quan Ngưng sắc mặt tái xanh, khuôn mặt tuấn tú phi phàm gần như vặn vẹo tại chỗ, “Bốn người các cậu không muốn sống nữa phải không?”. Thanh âm vô cùng lãnh khốc có phần giống như sứ giả Âm phủ tới đòi mạng. Làm cho người ta không rét mà run.
Bốn người đối diện liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó co cẳng chạy.
Thượng Quan Ngưng âm u mở miệng: “Chạy sao, để tôi xem các cậu có thể chạy đi đâu?”.
Nghe được âm thanh ấy, thật vất vả mới chạy tới cửa bốn người liền ngoan ngoãn dừng lại, ủ rũ cuối đầu xoay người nhìn nguy hiểm trên đầu mình.
Khóe miệng Thượng Quan Ngưng câu lên một đường cong tà mị. “Như thế nào? Không chạy?”.
“Lão đại, chúng tôi sai rồi!”. Bốn người trăm miệng một lời.
“Hừ!”. Thượng Quan Ngưng hừ nhẹ, “Cấm túc một tuần không nuôi béo thân thể ngược lại nuôi lá gan to ra!”.
“Lão đại, chúng tôi sai lầm rồi!”. Bốn người kêu rên, chỉ còn kém không giậm chân kêu trời, dù sao bọn họ cũng được xem là bốn mảnh trai đẹp, có cần phải ђàภђ ђạ bọn họ như thế không!
“Đổi lại câu!”. Trừ một câu như vậy, cũng sẽ không khác sao, dù sao cũng đang ở trong trường học, không có văn hóa rất mất mặt .
“Chúng tôi sai lầm rồi!. Lão đại!”. Bốn người vô cùng nghe lời, lập tức tuân lệnh đổi lại câu .