Ông Xã Ngốc Nghếch Của Em - Chương 55

Tác giả: Lâm Linh

Bọn họ nói chuyện với nhau khoảng một lúc lâu thì đi về. Còn Cẩn Y thì ở đó với Hồ Điệp đến lúc trời sập tối mới về.
Thế là một ngày của cô đã trôi qua, ngoài việc ăn, nằm, ngủ và trò chuyện với những người tới thăm thì chẳng còn việc gì nữa cả. À không phải, vẫn còn một việc nữa, đó chính là nhớ đến Thiếu Huy từng phút từng giây.
- -----------------------------------------------
Chớp mắt một cái, cũng đã năm năm kể từ khi Thiếu Huy mất tích. Bây giờ Hồ Điệp đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng, càng ngày càng xinh đẹp, sự nghiệp cũng ngày càng đi lên.
Những bài hát của cô đa phần là toàn về niềm vui và nỗi buồn của tình yêu. Như chủ yếu vẫn thiên về buồn hơn, lý do là vì Thiếu Huy hết cả đấy.
Anh mang cho cô niềm vui, nhưng cũng mang lại cho cô những giây phút đau buồn vì thiếu vắng hình bóng anh. Từng giây phút trôi qua, Hồ Điệp lúc nào cũng nghĩ đến Thiếu Huy.
Lúc ở trong bệnh viện, ngày nào Hàn Lâm, Tuấn Lãng và Vương Lam lúc nào cũng đến thăm cô. Sau khi xuất viện cũng thế.
Kể từ đó thì bọn họ nói chuyện cũng thường xuyên hơn và hiểu nhau nhiều hơn, bây giờ thì ba người bọn họ chẳng khác gì bạn của cô vậy. Những người bạn đầu tiên mà Hồ Điệp có.
[...]Bạn đang đọc truyện tại Thích Truyện. VN, web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
" I remember tears streaming down your face when I said, "I\'ll never let you go..." "
(Em nhớ những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt anh khi em nói "sẽ không bao giờ để anh rời xa...)
" When all those shadows almost killed your light... "
(Đó là lúc bóng tối kia gần như Gi*t ૮ɦếƭ mọi hi vọng của anh...)
" I remember you said, "Don\'t leave me here alone", but all that\'s dead and gone and passed tonight... "
(Em nhớ rằng anh đã nói, "đừng bỏ anh lại nơi này một mình", nhưng tất cả sẽ lụi tàn và biến mất sau đêm nay...)
"Just close your eyes... "
(Hãy nhắm mắt lại đi anh...)
" The sun is going down... "
(Khi bình minh đang dần buông xuống...)
" You\'ll be alright... "
(Anh rồi sẽ ổn thôi...)
" No one can hurt you now... "
(Không một ai có thể làm tổn thương anh nữa...)
" Come morning light... "
(Từ giờ cho đến lúc bình minh...)
" You and I\'ll be safe and sound... "
(Anh và em sẽ bình yên vô sự...)
" Don\'t you dare look out your window, darling, everything\'s on fire... "
(Đừng nhìn ra ngoài cửa sổ anh ơi, mọi thứ đang chìm trong biển lửa...)
" The war outside our door keeps raging on... "
(Những cuộc chiến bên ngoài vẫn còn đang khốc liệt...)
" Hold onto this lullaby... "
(Hãy ngân nga mãi khúc hát ru này...)
" Even when the music\'s gone, gone... "
(Ngay cả khi khúc nhạc này đã ngưng hẳn...)
"Just close your eyes... "
(Hãy nhắm mắt lại đi anh...)
" The sun is going down... "
(Khi bình minh đang dần buông xuống...)
" You\'ll be alright... "
(Anh rồi sẽ ổn thôi...). truyện xuyên nhanh
" No one can hurt you now... "
(Không một ai có thể làm tổn thương anh nữa...)
" Come morning light... "
(Từ giờ cho đến lúc bình minh...)
" You and I\'ll be safe and sound... "
(Anh và em sẽ bình yên bên nhau...)
Ooh, ooh, ooh, ooh
La, la (la, la)
La, la (la, la)
Ooh, ooh, ooh, ooh
La, la (la, la)
Hồ Điệp đứng trên ban công, cất tiếng hát trong trẻo của mình lên. Bài này là bài mà cô hát cho Thiếu Huy nghe trước khi anh bị bắt cóc.
Cốc cốc
" Vào đi ạ. "
Tiếng gõ cửa vang lên, Hồ Điệp ngừng hát, nói lớn.
" Đứng trước cửa phòng thì mẹ có nghe con hát, phải không? "
Nhã Tịnh mở cửa bước vào, bà mỉm cười nhẹ nói.
" Dạ đúng rồi. Mẹ nghe à? "
" Ừm. Con đang nhớ Thiếu Huy có phải không? "
" Dạ? Không phải đâu mẹ. "
Hồ Điệp hơi bất ngờ trước câu hỏi của Nhã Tịnh. Sao đột nhiên bà lại hỏi như thế?
" Con đang nói dối. "
Bà cười đượm buồn nhìn cô.
"...Không đâu mà. "
Hồ Điệp im lặng một hồi mới trả lời Nhã Tịnh.
" Con đừng chối bỏ nữa, mẹ biết con đang nhớ Thiếu Huy. "
"...Sao mẹ lại nghĩ vậy? "
" Vì mỗi khi con nhớ Thiếu Huy thì con sẽ hát bài đấy. "
Cô nghe Nhã Tịnh trả lời như thế thì chỉ biết nở một nụ cười khổ. Quả thật là bà đã đoán đúng, không lúc nào mà cô không nhớ đến Thiếu Huy cả. Chỉ khi nào Hồ Điệp nhớ anh rất nhiều thì cô mới hát bài đó.
Suốt năm năm qua, không những cô không bỏ qua được nỗi nhớ đó mà càng ngày càng nhớ Thiếu Huy da diết.
" Hôm nay con có lịch diễn phải không? "
" Vâng. "
" Khi nào con đi? "
" Bây giờ ạ. "
" Vậy giờ con mau đi đi, kẽo trễ. "
" Vâng, vậy con đi đây. "
Hồ Điệp xuống nhà, chào Hâm Bằng và Hiểu Tâm rồi đến nơi diễn của cô. Đến đó, sẽ có người trang điểm, thay đồ, làm tóc cho cô.
Hồ Điệp khoác trên mình một bộ đầm bẹt vai tay phồng màu trắng tinh khiết, lớp vải được làm lấp la lấp la như những vì sao trên bầu trời. Đôi khuyên tai dây dài bằng bạc, trên đó có một mặt trăng và một ngôi sao. Mái tóc của cô được thả dài vén sang một bên. Chân cô mang một đôi giày cao gót giây chéo màu trắng, trên đó cũng có nhũ lấp la lấp lánh tương tự như chiếc đầm.
Đến giờ biểu diễn, Hồ Điệp bước lên sân khấu. Vì là sân khấu ngoài trời, và còn là buổi tối nên khi ánh đèn chiếu vào, Hồ Điệp như một thiên thần giáng thế, cả không gian như bừng sáng khi cô xuất hiện.
Fan hâm mộ của Hồ Điệp thấy cô xuất hiện thì reo hò vang cả trời.
" Trời ơi, chị đẹp quá Hồ Điệp ơi! "
" Anh muốn cưới em về! "
" Anh muốn con mình mang gen của em! "
"... "
Nhạc vang lên, cô bắt đầu cất giọng hát của mình.
" My heart rages around like an ocean in my head... "
( Trái tim em rối bời như đại dương đang cuốn lấy tâm trí...)
" Because there are so many things that I left unsaid... "
( Bởi vì có những điều em vẫn chưa thể nói thành lời...)
" I can almost feel you (wa-, wa-) walking in the distance... "
( Em dường như có thể cảm nhận được anh đang dạo bước trên một nơi xa xăm.)
" But I know that is not reality... "
( Nhưng em biết hình bóng ấy chỉ là hư vô)
" If you are echoing around... "
( Nếu anh là vọng âm...)
" Inside these parallel dimensions all along... "
( Bên trong một thế giới song song nào đó ở mọi thời điểm...)
" Know I\'ll find you in my dreams... "
( Thì em đành phải tìm anh tại những giấc mộng của em...)
" Find you in my...Dreams... "
( Tìm kiếm anh trong giấc mộng...)
" Walking in the distance... "
( Lang thang nơi vô định...)
" That is not reality... "
( Nhưng đó không phải hiện thực...)
Hồ Điệp vừa hát vừa nghĩ đến Thiếu Huy, nước mắt không tự chủ mà tràn khóe mi. Fan hâm mộ đứng gần sân khấu thì thấy nhưng họ chỉ nghĩ vì cô quá nhập tâm vào bài hát thôi, chứ không nghĩ gì nhiều.
Kết thúc bài hát, cô khẽ lau nước mắt nhìn xuống người hâm mộ đang hò hét vì mình, cô nhìn một lượt nở một nụ cười tươi với họ.
Nhưng một hình bóng quen thuộc đập thẳng vào mắt Hồ Điệp, không thể nhầm vào đâu được, người đó là Thiếu Huy. Ban đầu thì quả thật cô có chút sốc, nhưng nhìn kĩ lại một lần nữa thì cô có thể khẳng định đó là anh.
" Cảm ơn mọi người đã đến buổi trình diễn hôm nay! "
Hồ Điệp vội nói rồi chạy xuống sân khấu đi về phía anh, nhưng vì đám người hâm mộ chặn đường cô, phải mất một lúc thì bảo vệ mới giải tán đám đông được một chút, để bọn họ nhường đường cho Hồ Điệp đi.
Lúc cô vừa đến thì đã không thấy người đó đâu, Hồ Điệp nhìn trái ngó phải vẫn không thấy. Stylist phải chạy ra ngoài kéo cô vào cánh gà để thay đồ và tẩy trang cho cô.
Hồ Điệp cứ ngồi ngẫn ngơ suy nghĩ về hình bóng đó. Cô có thể chắc rằng người đó là chồng cô, Thiếu Huy. Nhưng sao anh lại bỏ đi khi cô nhìn thấy, và nếu anh vẫn còn sống thì tại sao lại không trở về nhà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc