" Không cần đâu mẹ, cứ để họ ngủ. Con đi đây. "
Huyết Hồ Điệp nói rồi theo chân đám người đó lên xe tới Bạch gia.
- ------
Chiếc xe Cadillac dừng trước cổng của Bạch gia, cổng từ từ mở ra rồi xe chạy vào.
Huyết Hồ Điệp đưa mắt nhìn căn biệt thự của Bạch gia. Thật nguy nga và tráng lệ, nó còn rộng hơn biệt thự của Huyết gia gấp trăm lần.
Dừng trước cửa Bạch gia, một người bước xuống mở cửa xe cho Huyết Hồ Điệp xuống.
Huyết Hồ Điệp leo xuống, thấy trước cửa có ba người đang đứng chờ Hồ Điệp.
Trong đó có hai người nhìn trạc tuổi ba mẹ cô, họ là ba mẹ của Bạch Thiếu Huy, người còn lại chắc hẳn là bà nội của Bạch Thiếu Huy.
Huyết Hồ Điệp bước đến gần rồi cúi đầu đúng chín mươi độ chào họ.
" Con chào mọi người ạ. "
Bạch phu nhân thấy thế liền mỉm cười.
" Ta là mẹ của Bạch Thiếu Huy, Lương Nhã Tịnh, kể từ bây giờ, ta sẽ là mẹ chồng của con, con cứ việc tự nhiên gọi ta là mẹ nhé. "
" Vâng ạ. "
" Còn đây là bà nội của Bạch Thiếu Huy, Hoàng Hiểu Tâm. Nhưng con cứ gọi là bà nội là được rồi. "
" Đây là chồng của mẹ, Bạch Hâm Bằng, ông ấy là ba chồng con. "
" Mau vào trong thôi, cháu dâu của bà đứng ngoài đây lâu rồi, đã vậy còn phải đi một đoạn đường xa đến đây. "
Hoàng Hiểu Tâm nói rồi nắm lấy tay Huyết Hồ Điệp kéo vào phòng khách.
Hoàng Hiểu Tâm tuy lớn tuổi nhưng sức khoẻ vẫn còn tốt, làm Hồ Điệp mém xíu nữa là té.
Ban đầu, Huyết Hồ Điệp có hơi lo lắng và sợ hãi vì cô sợ phải gặp cảnh \'mẹ chồng nàng dâu\', nhưng xem ra họ đổi xử với Hồ Điệp rất tốt, cô cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Vào phòng khách, họ nói chuyện để biết thêm về Huyết Hồ Điệp.
" Mẹ nghe nói con hát hay lắm đúng không, Hồ Điệp? "
" Cũng thường thôi mẹ. "
" Thật muốn nghe giọng hát của con quá đi. "
" Khi nào có dịp con sẽ hát cho mọi người nghe. Chỉ mong đến lúc đó mọi người đừng chê cười. "
" Chê cười gì chứ. Tất cả mọi thứ liên quan tới con, cả bà nội, mẹ và ba đều ưng hết. "
Quả thật Bạch gia rất ưng cô con dâu này.
Nếu kết hôn với Bạch Thiếu Huy cũng chỉ vì gia sản thì sau khi kết hôn một tháng, Bạch gia sẽ tìm mọi cách để ly hôn.
Nhưng khi thấy cách cư xử của Huyết Hồ Điệp, tất cả mọi người đều nhận thấy Hồ Điệp không hề diễn, tất cả từng cử chỉ, hành động và lời nói đều rất trung thực.
" À ừm...mẹ, con...cho con gặp anh Bạch Thiếu Huy được không mẹ? "
Huyết Hồ Điệp ấp úng xin phép Lương Nhã Tịnh cho cô gặp Bạch Thiếu Huy.
Hồ Điệp nghe nói Thiếu Huy rất đẹp trai, nhưng vì đầu óc có vấn đề nên đến giờ đã hai mươi bảy tuổi rồi, mà vẫn chưa có vợ.
Cũng phải thôi, chẳng ai muốn làm vợ của một tên ngốc hết. Nếu cưới thì cũng chỉ vì tài sản thôi.
Nhưng dĩ nhiên, Huyết Hồ Điệp cưới Bạch Thiếu Huy không phải là vì tài sản. Một phần là vì giúp cho gia đình, phần còn lại là Hồ Điệp cảm thấy Bạch Thiếu Huy có chút tội nghiệp.
" Được chứ, được chứ. Thiếu Huy bây giờ nó vẫn còn ngủ, con lên đánh thức nó giúp mẹ nhé. "
" Vâng ạ. "
Lương Nhã Tịnh quay sang nói với quản gia Lưu:
" Quản gia Lưu, ông đưa Huyết Hồ Điệp lên phòng của Thiếu Huy đi. "
" Vâng, thưa phu nhân. "
" Xin mời Huyết tiểu thư theo tôi. "
" Vâng. "
Huyết Hồ Điệp đứng lên, cúi đầu chín mươi độ, lễ phép chào bà nội và ba mẹ chồng.
" Con xin phép ạ. "
" Ừm. Cháu dâu cứ việc đi. "
Hoàng Hiểu Tâm mỉm cười gật đầu nhìn.
Sau khi Huyết Hồ Điệp đi. Lương Nhã Tịnh, Bạch Hâm Bằng và Hoàng Hiểu Tâm đưa mắt nhìn nhau.
" Mẹ thấy cô con dâu này như thế nào? Con là ưng rồi đấy. "
Bạch Hâm Bằng nhìn Hoàng Hiểu Tâm cười.
Từ đầu đến cuối buổi trò chuyện khi nãy, Bạch Hâm Bằng không thèm mở miệng nói một từ nào, ông chỉ im lặng quan sát Huyết Hồ Điệp thôi và ông thật sự thích Huyết Hồ Điệp làm con dâu của mình.
" Mẹ ưng, còn Nhã Tịnh thì sao? Con có thích cô con dâu Huyết Hồ Điệp này không? "
" Có mẹ ạ, con cực kỳ thích. Huyết Hồ Điệp nhìn rất thuần khiết, không như mấy cô tiểu thư kia. "
" Phong cách ăn mặc và trang điểm cũng thế, đơn giản nhưng sang trọng, khuôn mặt hầu như là mặt mộc, con bé nó rất xinh. "
" Đúng, con bé như một con 乃úp bê được làm tỉ mỉ bằng sứ vậy. "
Hoàng Hiểu Tâm gật đầu đồng tình.
[...]
" Đây là phòng của Bạch thiếu gia. "
" Tôi xin phép đi trước. "
Quản gia Lưu cúi người rồi rời đi.
" Vâng. "
Huyết Hồ Điệp đứng lưỡng lự trước cửa phòng, cô không biết có nên gõ cửa hay không. Nếu không gõ mà tự ý vào thì thật là mất lịch sự, mà nếu gõ cửa thì sợ sẽ đánh thức anh mất.
Mà thôi thì cứ gõ vậy, mẹ cũng bảo Hồ Điệp lên phòng gọi anh ấy dậy mà.
\' Cốc cốc. \'
Huyết Hồ Điệp gõ cửa vài cái, đứng trước cửa một hồi. Bên trong phòng vẫn không có tiếng động gì.
Hồ Điệp nhẹ nhàng mở cửa ra.
Căn phòng rộng vô cùng, cách trang trí nhìn thì rất đơn giản nhưng lại thanh lịch vô cùng, khác hoàn toàn tính cách trẻ con của anh.
Căn phòng có tông màu chủ đạo là màu xanh đen và màu trắng. Có một cái tủ quần áo cỡ lớn được đặt ngay góc phòng, một phòng tắm, bốn chiếc đèn nhỏ để trang trí được gắn trên tường, một chiếc đèn ngủ và một chiếc giường kingsize.
Huyết Hồ Điệp đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng. Cặp mắt to tròn của Hồ Điệp dừng tại chiếc giường.
Trên giường có một nam thần đang cuộn mình trong chăn. Huyết Hồ Điệp bước đến gần, cô ngồi quỳ xuống bên cạnh chiếc giường, ngắm nhìn khuôn mặt mỹ nam kia.
Hàng mi khẽ run nhè nhẹ theo từng nhịp thở của Bạch Thiếu Huy. Huyết Hồ Điệp dời mắt xuống bờ иgự¢ trần đang phập phồng dưới tấm chăn của anh.
Đẹp quá! Huyết Hồ Điệp khẽ nuốt một ngụm nước miếng.
Cô lay nhẹ người Bạch Thiếu Huy để anh thức dậy.
Bạch Thiếu Huy có cảm giác ai đó đang lay người mình. Anh hơi nhíu mắt lại, rồi từ từ mở mắt ra, chớp chớp vài cái để thích ứng với ánh sáng.
Thiếu Huy bắt đầu chú ý đến cô gái đang ngồi trên giường mình, đôi mắt anh to tròn nhìn Hồ Điệp với vẻ mặt tò mò.
Bạch Thiếu Huy ngồi dậy, tay dụi dụi mắt, hỏi cô:
" Chị gái xinh đẹp, chị là ai thế? Sao chị lại vào phòng của tiểu Huy? "
Huyết Hồ Điệp nhìn bộ dạng tò mò của Bạch Thiếu Huy trông thật đáng yêu quá đi.
Hồ Điệp cười nhẹ, dịu dàng nói:
" Em là Huyết Hồ Điệp, vợ của anh. Mẹ bảo em lên đây gọi anh dậy. "
Hồ Điệp nghĩ, tuy đầu óc của Bạch Thiếu Huy bây giờ chỉ là một đứa trẻ, nhưng anh cũng lớn hơn cô bốn tuổi mà. Tốt nhất là nên xưng hô cho đúng với số tuổi của anh.
Bạch Thiếu Huy nghiên đầu nhìn Huyết Hồ Điệp hỏi:
" Ah! Thì ra là vợ, mẹ của tiểu Huy cũng có nói cho tiểu Huy biết rồi. "
" Hay quá! Cuối cùng tiểu Huy cũng có vợ rồi! Nhưng mà... "
" Sao thế, anh không thích em à? "
Huyết Hồ Điệp vẫn giữ trên môi nụ cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt lại đượm buồn.
" Không phải đâu! Tiểu Huy rất thích Hồ Điệp là vợ, chỉ là...vợ có ăn được không? "
" Ơ...chuyện này... "
Huyết Hồ Điệp đứng hình trước câu hỏi của anh, cô chẳng biết phải trả lời làm sao, chỉ đành lãng tránh câu hỏi ngây ngô của Thiếu Huy.
Chẳng biết anh cố tình hay vô tình hỏi cô như thế nữa.
" Thôi không nói chuyện này nữa nhé. "
" Vậy thôi. Vậy...tiểu Huy gọi chị là bướm nhỏ nhé? Vì hồ điệp có nghĩa là bướm mà. "
" Được, anh muốn gọi em như thế nào cũng được, nhưng đổi lại... "
Nghe đến đây, sắc mặt của Bạch Thiếu Huy có hơi khó chịu. Quả nhiên chỉ là loại phụ nữ ham hư vinh thôi.
" Anh cho phép em gọi anh là tiểu bạch thỏ nhé? "
Huyết Hồ Điệp thấy bộ dạng của Bạch Thiếu Huy có gì đó đáng yêu, rụt rè, giống như thỏ vậy.
Hồ Điệp biết gọi anh như thế thì thật là kì...nhưng mà nội tâm của Huyết Hồ Điệp bị sự đáng yêu của Bạch Thiếu Huy đánh gục mất rồi.
Bạch Thiếu Huy có chút bất ngờ trước câu hỏi của Huyết Hồ Điệp.
Cô nàng Hồ Điệp này muốn gọi anh là tiểu bạch thỏ sao, sai lầm đấy.
Thấy Bạch Thiếu Huy không nói gì, Hồ Điệp thấy lời nói của mình có hơi *lỗ mãng.
( Lỗ mãng: Thô lỗ và mất lịch sự)
Cô ngượng ngùng nói:
" Nếu anh không muốn em gọi anh như thế thì thôi. Anh đừng giận em nhé. "
" Em xin lỗi, em kì cục quá... "
Trời ạ, cô ấy dễ thương quá. Tim của anh sao lại đập lệch nhịp thế. Chắc là không khỏe trong người.
Nghe Hồ Điệp nói thế, sắc mặt anh cũng tốt hơn.
Bạch Thiếu Huy mỉm cười nhìn cô nói:
" Không sao. Nếu vợ thích thì vợ cứ gọi. "
" Cảm ơn anh. "
" Vậy bây giờ anh đi vệ sinh cá nhân đi. Em sẽ ngồi đây chờ anh. "
" Vậy vợ chờ tiểu Huy một chút nhé! "
Bạch Thiếu Huy nhảy xuống giường, chạy lon ton về phía nhà tắm.
Huyết Hồ Điệp thấy anh thật đáng yêu quá đi mà. Chắc khoảng thời gian bên cạnh Bạch Thiếu Huy, Hồ Điệp sẽ vui hơn nhiều và cô sẽ đỡ nhớ gia đình hơn.