BÌNH LUẬN ĐEN
Ánh mắt anh quá rõ ràng, Miêu Miêu nhắm mắt lại, lần này có lẽ thật sự ‘chạy trời không khỏi nắng’.
Vậy mà anh chỉ hơi nhúc nhích, thở mạnh vài cái, đầu chôn ở cổ cô.
Vừa có vẻ rất khổ sở, vừa có vẻ rất rối rắm.
Cuối cùng, chỉ đưa bàn tay to ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
...
Trịnh Thâm xuân phong đắc ý, Miêu Miêu đỏ mặt ngồi một bên.
"Đi, chúng ta đi ngủ."
Anh đi đến, nhẹ nhàng nói bên tai cô, mùi vị mập mờ tràn ngập trong không khí.
Trịnh Thâm nhìn tai cô nhóc dần dần hồng lên, càng không hề kiêng kỵ, cúi đầu: "Xấu hổ à?"
Miêu Miêu trừng anh, đôi mắt lấp lánh, chứa đầy phong tình.
Trong nháy mắt lòng Trịnh Thâm nổi lửa, hung hăng trợn mắt: "Em chờ đó cho anh!"
Miêu Miêu co rúm lại, xoa xoa tay, đột nhiên không muốn kết hôn nữa... Làm sao giờ?
...
"Gia Thịnh, con đi đâu vậy?" Lưu Linh thấy con trai lại muốn ra ngoài, đuổi theo sau hỏi.
Diệp Gia Thịnh chỉnh cà vạt một chút: "Đi đón A Minh."
"Không phải nhà bọn họ có xe sao..."
Lưu Linh bĩu môi, có chút không thích, không phải bà không thích Diệp Gia Thịnh luôn đi đón Diệp Minh. Dù sao nghỉ ba tháng để bàn chuyện yêu đương, chứ không phải làm tài xế cho cháu trai.
"Lát nữa, thuận đường con sẽ dẫn thằng bé đi ăn một bữa cơm."
Nói xong Diệp Gia Thịnh bước nhanh ra ngoài, Lưu Linh vừa nói thầm vừa đi vào nhà.
"Đứa nhỏ này, có người thích cũng không thừa dịp nghỉ phép mà... A? Chẳng lẽ người nó thích có liên quan đến Diệp Minh?"
Trong đôi mắt Lưu Linh lóe tinh quang, ngay sau đó hăm hở đổi giày ra ngoài, đi theo.
...
Đi ra cổng trường thì lần nữa nhìn thấy người quen, Miêu Miêu bày tỏ, gần đây tỷ lệ gặp Diệp Gia Thịnh ở cổng trường thật cao!
"Huấn luyện viên Diệp!"
Đối phương nhìn về phía cô, cười bước lên: "Các em tan lớp đấy à?"
"Đúng vậy, em thấy hình như Diệp Minh vẫn còn có chút chuyện, có thể thầy còn phải đợi thêm lát nữa đấy."
"Không sao, đang trong kỳ nghỉ phép, đợi bao lâu cũng được."
Miêu Miêu lại cảm thán, đây quả là một vị phụ huynh tốt!
Đột nhiên Diệp Gia Thịnh vỗ đầu: "Đúng rồi, anh quên thêm wechat của em rồi."
Thái độ của anh cực kỳ tự nhiên, lấy điện thoại di động ra, ý bảo cô đọc wechat.
Chính vì thái độ như chuyện đương nhiên thế này, khiến Miêu Miêu theo bản năng đọc ra.
Rất nhanh đã có tin báo đến rồi, Miêu Miêu kết bạn.
"Thêm rồi, bây giờ em phải về nhà à?" Diệp Gia Thịnh cất điện thoại di động, cười hỏi cô.
"Vâng ạ, về nhà."
"Anh đưa em về."
"Không cần không cần, rất gần!" Miêu Miêu cười khoát tay, sau đó xoay người đi về nhà.
Diệp Gia Thịnh không giữ cô lại, có một số việc không gấp được.
Cách đó không xa trong xe Lưu Linh lấy điện thoại di động ra: "Alo, Nhan Duyệt hả, dì Lưu có vài chuyện muốn hỏi cháu..."
...
Sau khi hạng mục mới của Trịnh Thâm thành lập vẫn bề bộn nhiều việc, dù sao trong mắt người này chỉ có Miêu Miêu, cho nên cố tăng ca cho xong đến nỗi nửa đêm mới về.
Cô không đợi anh, tùy tiện tự mình ăn một chút rồi làm bài tập đọc sách.
Tối hôm đó chín giờ hơn mà Trịnh Thâm vẫn chưa về, nên Miêu Miêu chuẩn bị rửa mặt ngủ.
Tiếng nước vang lên được một lát, Trịnh Thâm cũng vừa trở về.
Trên tay anh xách theo bánh kem nhỏ, gần đây luôn bận rộn, đã bỏ quên Miêu Miêu. Hôm nay kết thúc tất cả hội nghị, phân công xong, là anh có thể có nhiều thời gian hơn để ở cạnh Miêu Miêu.
Không biết gần đây cô có ăn cơm ngon không.
Khép cửa lại, nghe phòng vệ sinh có tiếng nước chảy, khẽ mỉm cười, đặt bánh kem lên khay trà, tùy ý ngồi trên ghế sa lon.
Trong miệng ngâm nga, tâm trạng thoạt nhìn rất sáng sủa.
Điện thoại di động Miêu Miêu đặt trên khay rung liên tục, Trịnh Thâm ngựa quen đường cũ lấy đến, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống.
【Diệp Gia Thịnh: Nhóc con】
【Diệp Gia Thịnh: Ngủ rồi à?】
【Diệp Gia Thịnh: Đã ngủ rồi sao?】
Cô và Diệp Gia Thịnh... rất thân à?
Trong lòng Trịnh Thâm thật lạnh, anh không nghi ngờ Miêu Miêu, nhưng anh hoài nghi những tên đàn ông bụng dạ khó lường kia.
Chuyện này không phải là lần đầu tiên, Trịnh Thâm quen tay quen chân xóa tin nhắn của đối phương, rồi đặt điện thoại vào chỗ cũ.
"Ủa? Anh đã về rồi."
"Đúng vậy, mang bánh kem về cho em, muốn ăn không? Đánh răng chưa?"
"A! Muốn! Đánh rồi cũng ăn! Cùng lắm thì đánh lại!"
Cô nhào đến, Trịnh Thâm tiếp được cô nhóc ấm áp, tâm trạng hỏng bét vừa nãy trong nháy mắt đã tiêu tan.
"Em ăn đi, anh đi lấy máy sấy sấy tóc cho em."
"Dạ!"
Ánh mắt Trịnh Thâm vừa dịu dàng lau tóc cho cô, vừa nghĩ làm sao dìm ૮ɦếƭ đám tình địch nhìn chằm chằm này.
Vậy mà không đợi Trịnh Thâm ‘đánh lui’ Diệp Gia Thịnh, ba giờ sáng, Lâm Phóng đột nhiên gọi điện thoại đến.
"Sếp, đã xảy ra chuyện."
Trước mắt thứ có giá trị nhất của Trịnh thị đúng là ‘Mạng lưới mua sắm Tinh Không’, sau đó trong một đêm, rất nhiều bình luận đen xông ra, lúc bộ kỹ thuật và Trịnh Thâm cũng không chú ý, #Tinh Không chất lượng đồ bỏ đi# trong nháy mắt đã quét lên trang đầu.
Các trang web mua sắm uy tín đã có lưu lượng cố định của chính mình, còn trang web mới điểm không tốt là, lưu lượng vẫn chưa cố định.
Chất lượng của bọn họ chưa trải qua thời gian kiểm nghiệm, không thể lấy được trăm phần trăm tín nhiệm của người tiêu thụ.
Hơn nữa Tinh Không, ban đầu nêu khẩu hiệu ‘Không hàng giả, bán hàng chất lượng’ để tuyên truyền, hiện giờ đột nhiên nổ ra bình luận đen đối với Tinh Không mà nói, không để ý có thể sẽ trở thành nhân tố trí mạng.
"Miêu Miêu, anh đến công ty trước, em cứ ngủ đủ rồi xuống lầu dưới ăn một chút gì sau đó đến trường nha, ngoan ~ "
Miêu Miêu che mắt, chờ anh sải bước ra ngoài, mới lấy điện thoại di động ra xem, bốn giờ?
Xảy ra chuyện gì?!
Tỉnh ngủ, mở weibo ra, tiêu đề #Tinh Không chất lượng đồ bỏ đi # bắt mắt đập vào mắt.
Miêu Miêu đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng tìm tin tức liên quan, chất lượng luôn luôn được Tinh Không khống chế rất chặt mà!
...
Trong công ty người nên đến đã lục tục tới, đám Vương Chí đến đầu tiên, lúc Trịnh Thâm đến công ty thì bọn họ đã ôm máy tính tra quét.
"Xảy ra chuyện gì?!"
Vương Chí cúi đầu nghiêm túc gõ, Khổng Liên Thắng đẩy mắt kiếng, nói: "Từ rạng sáng đã bắt đầu, đột nhiên nhảy ra một bình luận, từ mỹ phẩm đến đồ trang sức đeo tay, tất cả đều là sản phẩm của Sáng Ý."
Sáng Ý chính là một phần của mua sắm Tinh Không Trịnh thị, tất cả mọi thứ đều do chủ cửa hàng tự mình thiết kế, rồi sau đó chuyển giao xuống xưởng sản χυấт тιин Không, có thể nói chất lượng tuyệt đối bảo đảm.
Rồi sau đó nhập thông tin của mẫu mô phỏng vào, tương đương với việc chủ cửa hàng bán gì thì người đó đều sẽ nhận tin tức trước tiên, Trịnh thị có ban ngành đặc biệt phụ trách xét duyệt, hoàn toàn không thể xảy ra vấn đề.
"Trang đầu mới vừa lên, không thể nào nhanh vậy đã nhảy top, chắc chắn đã mua hot search, rồi sau đó thủy quân, có người đang bôi đen Trịnh thị."
Lúc này đám người Lâm Phóng, Nhậm Thiệu cũng lục tục chạy đến.
"Làm sao bây giờ? Hiện tại chuyện này rất khó giải quyết!"
Nhậm Thiệu cũng rất nóng nảy, người có tiền lương trăm vạn mỗi năm như anh ta sẵn lòng đi ăn máng khác, nhưng lại đến Trịnh thị chính vì nhìn trúng tương lai của nó.
Vào lúc này đang ở trên cao thì phát hiện có người muốn cắt đứt tương lai của Trịnh thị, người sau lưng bây giờ thật ghê tởm!
Hít thở thật sâu, trong đầu Nhậm Thiệu khẽ chuyển: "Trước tiên ép trang đầu xuống, chờ trời sáng mọi người lướt weibo, Tinh Không sẽ..."
"Tại sao phải ép?" Người đứng đầu lạnh lùng nói.
Mọi người ‘roạt’ ngẩng đầu lên, lúc này mới chú ý tới, sếp ngay từ đầu đã không nói gì giờ đây chỉ thấy gương mặt lạnh lùng, trong đôi mắt tất cả đều là ý lạnh.
"Nếu đối phương muốn mọi người đều biết, vậy thì mọi người đều biết mới đúng, luôn có người sống mà không biết nhẫn nại."
Nét cười lạnh của anh khiến người ta sợ hãi, có lẽ Diêm La Vương đoạt mạng cũng chính là diện mạo này.
...
Sau khi Trịnh Thâm truyền mệnh lệnh xuống, cả Trịnh thị đều bận rộn.
Quả nhiên trời vừa sáng, có người bắt đầu lướt weibo, trang đầu càng ngày càng nóng, gần tới buổi trưa, phía sau đã tăng thêm một từ ‘bùm’.
Có người tin có người không tin, nhưng nhờ vào đám thủy quân, cả weibo hoàn toàn bị dis, có vài người mua đồ, càng đọc càng hoài nghi.
Dĩ nhiên, cũng có người thường xuyên mua sắm từ Tinh Không, vẫn tín nhiệm Tinh Không, nói không ít lời hay trên web.
Tuy nhiên những lời đó nhanh chóng bị chìm trong đám bình luận đen, những thứ người đen kia, khiến Lâm Phóng phải tức giận phì cười.
Hai người phát ngôn đều là nhân vật công chúng, Kha thiên vương không dám lên tiếng, ngược lại Chu Thiến ảnh hậu phát một cái weibo.
【Chu Thiến V: Phát ngôn chứng thực, nghĩ đến đến dây chuyền sản xuất của Tinh Không, ít nhất tôi vẫn không thấy có vấn đề gì】
Đây xem như đứng về phía Trịnh thị, hơn nữa không biết Trịnh thị có đủ thời gian xoay mình hay không.
Fan cứng của cô chắc chắn đã mua đồ Tinh Không, cảm giác tốt vô cùng, nữ thần lại rất ủng hộ.
Các cô dĩ nhiên cũng kiên quyết đứng về phía nữ thần, đứng về phía Tinh Không.
Cùng lúc đó, Diêu Giai cũng lên tiếng, nhưng nội dung hoàn toàn ngược lại.
【Diêu Giai V: Aiz... Lúc đầu tôi tuyên truyền cho Tinh Không cũng thấy Sáng Ý của bọn họ không tệ, sau đó mới mua thử hai món về... Ừ, nói thế nào nhỉ, tôi không dám nhận làm phát ngôn cho Tinh Không, mấy trang web mua đồ lâu năm vẫn đáng tin hơn, Tinh Không hot quá nhanh, rất nhiều chỗ đáng lo ngại... Ví như Xương Thịnh, sản phẩm tự chế đến bây giờ vẫn chưa xảy ra vấn đề gì】
Diêu Giai vừa phát xong, hơn nữa có tiết tấu của thủy quân, dường như Tinh Không đồ bỏ đi đã thành định luận. Rất nhiều người đứng về phía cô ta, fan hâm mộ cũng tăng không ít, Xương Thịnh tự chế cũng nhân cơ hội đó mà trở nên hot.
Tất cả mọi người của Trịnh thị đã hơi nóng nảy, duy chỉ có sếp, vô cùng tỉnh táo, vững như bàn thạch.
Từ tối hôm qua Vương Chí đã bắt đầu công việc cường độ cao, đến buổi trưa dụi dụi mắt.
"Vương Chí đi ra ngoài ăn chút gì đi, thuận tiện hóng gió, như thế này mà cậu còn tiếp tục liều mạng, bây giờ nghỉ ngơi trước đi."
"À... Được." Cậu thành thật đi ra ngoài.
Không ở ngoài lâu, nhớ công việc, ăn cơm rồi vội vội vàng vàng trở về.
Sau đó mới vừa ra cửa tiệm cơm, đã bị người ngăn cản.